Xin trộm đứng vào vị trí chủ tịch hội trí thức (tuy chưa thành lập) để viết bài hịch này, đối tượng là bạn bè thân của tớ (chứ không dám nói với toàn thể trí thức VN đâu nhá.
HỊCH TRÍ THỨC
Ta thường nghe, bà Ba Sương chút nữa lâm vào vòng tù tội; Bùi Thị Minh Hằng bị bắt đi cải tạo 2 năm chỉ vì đòi thả khỏi trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà những người biểu tình ủng hộ thủ tướng và quốc hội; Cù Huy Hà Vũ lĩnh án 7 năm vì tội tuyên truyền chống nhà nước; Nguyễn Sĩ Lý chịu 9 năm tù oan về tội giết người; Đoàn Văn Vươn, một chàng nông dân cần cù khai hoang ngăn biển, dùng súng hoa cải chống lại quân cưỡng chế đểu. Từ xưa đến nay, những người bất khuất chấp nhận cảnh tù tội đời nào chẳng có. Ví thử những vị đó cứ khư khư theo thói an phận thủ thường thì cũng đến chết già trong xó cửa, sao được toàn dân biết đến, lưu danh trong Việt sử ký Ba Sàm được.
Các ngươi vốn dòng chữ nghĩa nhưng không đủ bản lĩnh của kẻ sĩ, nghe những chuyện ấy dẫu có tin nhưng sợ. Thôi, việc trước đây ta không bàn. Nay ta chỉ lấy chuyện Cống Rộc – Tiên Lãng mà nói:
Đoàn Văn Vươn là người thế nào. Em trai của anh là Đoàn Văn Quý lại là người thế nào mà giữ ngôi nhà chỉ đáng gọi là “túp lều” đương đầu với quân Đỗ Hữu Ca đông đến hàng đại đội, khiến cho dân oan sau này phải chịu ơn sâu. Nguyễn Thị Thương, vợ Đoàn Văn Vươn là người thế nào, em dâu của Vươn là Nguyễn Thị Hiền lại là người thế nào mà trả lời đài RFA rành rọt, đầy nghĩa khí để công luận đều ghi tiếng tốt.
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi nhiễu nhương. Nhìn bọn tham nhũng cướp bóc của dân giữa ban ngày, dem thân dê chó mà khinh rẻ dân nghèo. Ỷ danh chính quyền nhân dân phá nhà, bắt chó nấu nhựa mận, khoác hiệu đảng, nhà nước mà cướp ruộng vườn, quĩ đất có hạn, lòng tham khôn cùng. Thật khác nào đem thịt mà nuôi hổ đói, tránh sao cho khỏi tai họa về sau.
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; chỉ giận chưa thể xả súng hoa cải, lôi chúng ra vành móng ngựa, dâu cho trăm thân này vào vòng tù tội, nghìn xác này bị dí điện, dùi cui thúc vào bụng, đầu bị cắt trọc ta cũng cam lòng.
Các ngươi tự xưng là trí thức, nắm giữ các trường, viện, không có mặc thì dân cho áo, không có ăn thì dân cho cơm, bằng thấp thì dân cho đi học tại chức, lộc ít thì dân cấp lương. Đường không thì dân cho vé máy bay, đường bộ dân cấp ô tô, đường thủy thì dân cho tàu, được giải Fields thì dân cấp cho căn hộ VIP. Không nghiên cứu ra được cái gì thì dân vẫn cấp tiền để nuôi dưỡng. Cách đối đãi so với trí thức Mỹ, Tây Âu nào có kém gì.
Nay các ngươi ngồi nhìn cường hào hoành hành mà không biết lo, bị dân bảo trùm chăn mà không biết thẹn. Làm trí thức mà xun xoe bọn chức quyền mà không biết tức, thấy nạn phong bì mà không biết căm. Có kẻ chăm lo hư danh, bẻ công ngòi bút, có kẻ quyến luyến vợ con để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ sợ mất ghế mà quên việc xã hội, có kẻ ham vui mà trễ việc cơ quan; kẻ nghiện ca ve, kẻ phụ họa cho quân lừa bịp. Nếu sâu mọt thành bầy thì dẫu xun xoe cũng không ngăn được bàn tay tội ác, sự lươn lẹo không thể đưa bọn chúng ra tòa. Bằng cấp mua không làm cho cường hào sợ, bận vợ con không ích gì trong việc giúp dân. Chữ nghĩa có nhiều không khuyên nổi quân ác bá, thơ phú tuy hay không xua được bạo tàn.
Ca ve dẫu đẹp không làm cho quan tham quên bóc lột, tiếng hát hay không làm cho chúng điếc tai. Lúc bấy giờ, trí thức cũng như nông dân bị tịch thu hết đất đai nhà cửa, đau xót biết chừng nào. Chẳng những ruộng đất của dân không còn mà nhà cửa các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác, chẳng những gia quyến anh Vươn phải ở lều tạm mà vợ con các ngươi cũng không có chỗ trú thân; chẳng những họ Đoàn không có nơi thờ cúng tổ tiên mà tông miếu các ngươi cũng không có nơi hương khói. Chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục mà đến trăm năm sau, tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang tiếng trùm chăn chờ công lý. Lúc bấy giờ, các ngươi muốn ngoảnh mặt liệu có được chăng?
Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc tham nhũng tràn lan làm nguy; nên lấy điều lòng dân ly tán làm sợ. Phải tu dưỡng nhân cách, phải biết cách bênh dân; khiến cho ai nấy đều giỏi như Hà Vũ, can đảm như Minh Hằng, luật pháp đều thạo như Trần Đình Triển, có thể lôi lũ quan tham ra tòa tống vào ngục tối. Như thế, chẳng những ruộng vườn của dân mãi mãi vững bền mà nhà cửa các ngươi cũng không nơm nớp lo bị qui hoạch; chẳng những dân nghèo được yên ổn làm ăn mà vợ con các ngươi cũng không phải lo cưỡng chế. Chẳng những tổ tiên họ Đoàn có nơi thờ phụng mà tông miếu các ngươi cũng được yên bề thờ cúng; chẳng những nông dân kiếp này thỏa chí làm giàu mà đến các ngươi trăm đời sau vẫn còn lưu tiếng tốt; chẳng những tầng lớp trí thức hôm nay được tiếng thơm, mà tên tuổi các ngươi cũng được lưu truyền sử sách. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn trùm chăn, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc các bài báo trong vụ Cống Rộc tập hợp thành một chuyên mục gọi là “Tư liệu về vụ Đoàn Văn Vươn”. Nếu các ngươi biết chuyên tập báo này, dày công nghiên cứu, biến thành hành động thì mới là trí thức, nhược bằng khinh bỏ nó trái lời ta khuyên thì là kẻ ngoảnh lưng lại với nỗi thống khổ của dân.
Vì sao vậy? Vì bọn cường hào ác bá với chế độ là kẻ thù không đội trời chung, thế mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn lột mặt nạ chúng, không lo trừ tham nhũng, lại không hiểu luật pháp chẳng khác nào quăng ngòi bút mà theo quân cường hào ác bá, giơ tay không mà xin chúng chút phong bì. Nếu vậy rồi đây, sau khi dẹp hết tham nhũng, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa?
Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.
15/02/2012
“Chủ tịch hội trí thức giả tưởng”