Paulo Thành Nguyễn Theo Facebook
Sau vài ngày tham quan thị trường vật liệu xây dựng kết hợp du lịch ở Bangkok, tôi rất có cảm tình với phong cách tiếp đón chân tình và thân thiện của người Thái.
Mang theo niềm vui, kinh nghiệm đời sống của người dân Thái về Việt Nam để chia sẻ cùng bạn bè. Vừa bước xuống sân bay thì nhận được một sự “tiếp đón” khá bất ngờ: từ lúc làm thủ tục nhập cảnh cho đến lúc kiểm tra hành lý luôn có máy quay phim theo sát bước chân tôi, lúc lấy hành lý xong sáu nhân viên sân bay và một an ninh thường phục ập đến giữ hành lý của tôi lại.
Họ phấn khích cứ như cảnh thú săn được mồi, tất cả xúm lại lục tung đồ đạc trong ba lô lên, kéo ngăn lớn, ngăn nhỏ… Đang khi kiểm tra hành lý thì một cô tiến lại gần yêu cầu tôi bỏ hết đồ đạc trên người ra, tôi cũng hợp tác móc bóp, điện thoại để lên trên bàn. Tôi hỏi cô ấy có cần cởi luôn quần không thì cô ta nói không cần. Lại thêm một lần sục sạo nữa: quần sịp, quần đùi, bị lộn trái, lộn phải tứ tung cả lên.
Trong khi khám xét họ lại liên tục nhắc chừng nhau: “Xem có laptop không?”, “Xem có sách vở gì không?”, “Để ý xem có USB không?”… Ngay lúc đó một người trong nhóm kiểm tra kêu lên là tìm thấy cái USB thì cả nhóm im lặng tập trung vào cái USB với vẻ mặt rất căng thẳng… Sau 1 phút loay hoay bàn tính làm thế nào với cái USB thì anh an ninh yêu cầu mời tôi vào phòng làm việc để mở lên xem nội dung trong đó là gì.
- Xem có file văn bản nào không? Anh an ninh yêu cầu nhân viên sân bay.
- Không có gì hết! -Nhân viên sân bay nói.
Anh an ninh với vẻ mặt hơi thất vọng xem lại một lần nữa thì thấy tấm hình chụp chiếc nón “HS-TS-VN” của cô Bùi Hằng và hình Kim Tiến mặt áo NO-U thì nhếch mép nói: “Đồng bọn nó đó, tụi mặc áo lưỡi bò!”.
Xem lại thêm vài lần và gọi vài cuộc điện thoại thì anh an ninh yêu cầu tổ sân bay giữ USB và thẻ nhớ của tôi lại. Tôi phản đối hành động đó vì cảm thấy bị xâm phạm quyền tự do cá nhân, nhưng tổ sân bay nói rằng họ có quyền làm như vậy, bất cứ điều gì họ cảm thấy nghi ngờ đều có quyền thu giữ lại.
Đôi co một hồi tôi cũng đồng ý cho họ giữ với điều kiện phải soạn văn bản niêm phong cho đàng hoàng, đừng quăng cái gì vào đó rồi đổ tội cho tôi.
Sau 20 phút chờ soạn văn bản xong, tôi ký tên và ra về với nhiều câu hỏi lớn: “Từ bao giờ, ở đất nước này, người ta xem những hình ảnh liên quan đến Hoàng Sa – Trường Sa là văn hóa phẩm phải giám sát? Tại sao lực lượng an ninh lại cư xử với tôi như một tội phạm nguy hiểm như vậy? Phải chăng vì tôi đã xuống đường bày tỏ tình yêu của mình đối với Hoàng Sa – Trường Sa?? Tại sao những người yêu Tổ quốc khoác trên mình chiếc áo No-U kia lại là “đồng bọn” – là thành phần bị xem là đối lập với lực lượng an ninh, những người có trách nhiệm bảo vệ sự bình yên và toàn vẹn lãnh thổ??? “
Một cái USB và một thẻ nhớ – có thể giá trị của nó không lớn, nhưng cách hành xử bất tuân pháp luật và kém văn minh khiến góc nhìn của tôi đối với lực lượng an ninh khác đi khá nhiều.
Một câu nói: “Đồng bọn nó đó, tụi mặc áo lưỡi bò!” - có thể rất vô cảm xuất phát từ cửa miệng của một anh công an cấp thấp. Nhưng nó như một lưỡi dao lạnh lùng đâm suốt tim tôi.
Welcome back to Việt Nam.