Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Việt Nam vẫn là một nước nghèo (2)

Vũ Ái Quốc

Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo và lạc hậu

Trong phần đầu bài viết, bằng thực tế tôi đã dẫn chứng: “Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo, lạc hậu”. Vậy, tại sao “Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo, lạc hậu?". Phần này chúng ta cùng tìm hiểu nguyên nhân.
Trước tiên, chúng ta cần nhận diện đúng, chính xác CNXH là gì? Bởi có nhận diện đúng, chính xác chúng ta mới có những phân tích, đánh giá, kết luận chính xác được.
Đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo, lạc hậu
(Ảnh sưu tầm trên mạng)
Sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ XHCN, được học tập, giáo dục khá đầy đủ các cấp học dưới mái trường XHCN, tôi nhận thấy có hai chế độ XHCN đó là: Một chế độ XHCN đã và đang tồn tại trong đời sống thực tế, tôi gọi là chế độ XHCN THẬT mà sau đây tôi gọi là chế độ XHCN và một chế độ XHCN trong sách vở, trong văn bản nghị quyết, trên băng rôn, trong tuyên tuyên truyền, trong học thuyết Mác – Lê, chưa có, chưa xuất hiện và không bao giờ xuất hiện trên thực tế cuộc sống, tôi gọi là chế độ XHCN ẢO. Hai chế độ XHCN này hoàn toàn khác nhau về bản chất, về trình độ phát triển. Chế độ XHCN thực chất là một chế độ Phong kiến kiểu mới, là hình thái kinh tế chính trị mới do các nhà “Cộng sản giả danh sáng tạo” ra để thâu tóm quyền lực. Đó là chế độ chuyển tiếp không đáng có, không giống ai, giữa chế độ PHONG KIẾN và chế độ TƯ BẢN, mà nhiều người gọi là “Cái hình thái quái thai nhân tạo của xã hội loài người”. Theo cách nói của các nhà “Cộng sản” thì có thể nói: Đó là thời kỳ quá độ từ chế độ PHONG KIẾN tiến lên TBCN. Còn chế độ XHCN ẢO là một chế độ trong tư duy, trên lý luận, là thời kỳ quá độ từ chế độ TƯ BẢN lên chế độ CỘNG SẢN (mà chế độ CỘNG SẢN cũng là chế độ ẢO nốt).
Bản chất phong kiến của chế độ XHCN thể hiện ở các điểm sau:
Nếu trong chế độ phong kiến, Vua tuyên bố với con dân: Đất nước là của Trời, Trời “trao” cho Thiên tử – Con Trời là Vua thay Trời toàn quyền cai quản, cai trị thì trong chế độ XHCN, Đảng khẳng định: “Đảng ta là Đảng cầm quyền duy nhất” nghĩa là đất nước, chính quyền là của Đảng. Đảng và lãnh tụ của Đảng cũng được thần thánh hóa, huyền thoại hóa giống như Trời. Đảng giao cho con của Đảng là Tổng bí thư như ở Bắc Hàn, Cu Ba hoặc giao cho một nhóm con của Đảng là Bộ chính trị như ở Trung Cộng, Việt Nam ngồi trên hiến pháp, pháp luật, toàn quyền điều hành, cai trị đất nước.
Theo lập luận của Đảng, chính quyền, đất nước là của Đảng vì: Chính quyền này có được là do Đảng “tài tình” mới tổ chức dân đi cướp được. Sau khi cướp được chính quyền, Đảng tiếp tục tổ chức chỉ đạo dân tiến hành cải cách ruộng đất, cải tạo tư sản, quốc hữu hóa đất đai, cướp ruộng đất, đồn điền, hầm mỏ, tài nguyên… cướp tài sản, nhà máy, công xưởng… cướp tất, cướp trọn vẹn đất nước. Người dân nghe theo lời Đảng, sau khi cướp được toàn bộ đất nước cho Đảng, dân không còn đất sống, phải sống trên đất của Đảng, cũng giống như muông thú, động thực vật trên đất của Đảng, dân nghiễm nhiên trở thành là tài sản thuộc sở hữu của Đảng.
Như vậy, ban đầu dân là những chủ thể được Đảng sai đi cướp với lời hứa sẽ được làm chủ đất nước, làm chủ bản thân, được sống trong “Thiên đàng”… Cuối cùng, khi không còn gì để cướp, đến lượt mình, dân tự biến thành tài sản sở hữu của Đảng một cách hiển nhiên mà Đảng không cần cướp! Bởi vậy, Đảng cho dân được sống thế nào là quyền của Đảng. Mọi con dân sống trên đất của Đảng phải luôn luôn ghi nhớ: “Đời đời biết ơn Đảng” phải “Sống, học tập, làm theo ý Đảng”, muốn làm gì phải làm đơn xin phép Nhà nước của Đảng theo cơ chế “Xin – Cho”.
Dân nghe theo lời Đảng, đi cướp chính quyền về cho Đảng, để Đảng leo lên ngồi lên “Ngai vàng”. Còn con dân, thoát được kiếp nô lệ của chế độ phong kiến cũ lại tự chui vào tròng nô lệ mới của chế độ phong kiến mới của Đảng. Đó là sự sang tên đổi chủ, thân phận nô lệ vẫn là nô lệ chẳng hơn gì. Vậy mà, con dân phải: “Đời đời biết ơn Đảng”! Thật trớ trêu và cay đắng, một quả lừa ngoạn mục. Đảng ta quá tài tình, Đảng ta quá vĩ đại!!!
Sống trên đất của Đảng, con dân phải đóng thuế cho Đảng thông qua Nhà nước của Đảng, TIỀN THUẾ THU ĐƯỢC LÀ CỦA ĐẢNG, Đảng muốn dùng làm gì, cho ai là quyền của Đảng, con dân không được phép biết. Quốc hội, Nhà nước, các tổ chức chính trị, nghề nghiệp, xã hội…đều do một tay Đảng lập theo phương thức: “Đảng cử – dân bầu” theo ý Đảng, dân không cần nghĩ ngợi. Bầu bán xong, Đảng nắm lấy hết, bỏ tiền của Đảng ra nuôi tất, đương nhiên Đảng các tổ chức phải làm việc cho Đảng, phải tuyệt đối trung thành làm theo ý Đảng. Hoàn toàn không phải như một số người có mang tư tưởng “Dân chủ theo kiểu phương Tây” đem áp đặt cho chế độ XHCN, quan niệm rằng: TIỀN THUẾ LÀ CỦA DÂN, dân đóng thuế nuôi Quốc hội, Nhà nước của dân nên Quốc hội, Nhà nước phải bảo vệ dân như ở trong chế độ TƯ BẢN “giẫy chết”. Xin đừng nhầm lẫn chết người như vậy mà nói sai, nói lẫn lộn, nói linh tinh, Đảng cho đi tù như chơi. Ai làm sai, nói sai ý Đảng sẽ bị xử lý kỷ luật. Nếu nói, suy nghĩ sai khác với ý Đảng, sẽ có bản án của Bộ chính trị ban xuống, giao cho quan tòa đọc cho nghe trước tòa án rồi đem tống giam, không cần tranh biện, không cần đến luật pháp luật, công lý, quốc thể, quốc tế gì hết, hoàn tòan giống như “Chiếu” Vua ban trong chế độ phong kiến.
Cả đất nước trong chế độ XHCN là một nông trại, công xưởng, một trại tập trung lớn của Đảng. Mọi con dân bị tước đoạt quyền làm chủ bản thân, quyền làm chủ đất đai, họ được tiếp tục sống kiếp nô lệ mới trong “THIÊN ĐÀNG” của Đảng. Muốn có làm việc, muốn làm gì, muốn xin chính quyền xác nhận một giấy tờ gì con dân phải làm đơn xin xỏ, nhờ cậy, chạy chọt, hối lộ mới được. Trong chế độ XHCN, muốn sống mọi người tìm cách ngoi lên bằng cách phục tùng, lấy lòng và tìm cách ca ngợi Đảng. Điển hình là một trí thức lớn XHCN, cha là học giả nổi tiếng, bị Đảng cố tình vu oan, giết hại mà vẫn hết lòng ca ngợi Đảng với những lời ca để đời, vắt ra từ con tim, khối óc: “Đảng đã cho ta sáng mắt, sáng lòng” “Đảng đã cho ta một mùa xuân …ngập tràn ánh sáng…”. Không biết ở dưới suối vàng, người cha có nghe thấy những lời ca này không? Nếu nghe được chắc ông phải thám phục cách dạy dỗ “tài tình” của Đảng và “đời đời biết ơn Đảng” lắm. Vì nếu không có Đảng là nguồn cảm hứng vô tận, nếu không có “Ánh sáng ngập tràn của Đảng” soi sáng tâm hồn, khối óc cho con ông thì con ông không thể nào trở thành một “Thiên tài sáng tác tụng ca” xuất sắc đến vậy. Bên cạnh niềm vui to lớn, tôi nghĩ chắc ông cũng có một nỗi lo lớn là: Nếu Triều đại Cộng sản sụp đổ, những “Tác phẩm đỉnh cao” của con ông hôm nay sẽ biến ngay thành “Rác phẩm”. Những “Rác phẩm” mà con ông đã sáng tạo trong cả cuộc đời là để hóa thánh cho Đảng, ca ngợi sự lừa dối, tiếp tay cho việc đưa dân tộc đến bờ vực của đau thương, mất mát, nghèo nàn lạc hậu và nguy cơ mất nước vào tay “Anh bạn vàng” Trung Quốc như hôm nay, hiển nhiên phải bỏ vào sọt rác. Sự nghiệp của những kẻ “Trí nô” là thế, chắc ông là người hiểu hơn ai hết.
Chế độ XHCN là đất sống dành riêng cho cho những kẻ ngu dốt, hợm hĩnh, xu nịnh, gian giảo, nhiều âm mưu, lắm thủ đoạn. Kẻ thù của Đảng, của CNXH cũng là kẻ thù của bọn xu nịnh, bất tài, gian manh, độc tài tham nhũng là: VĂN MINH – TỰ DO – DÂN CHỦ. Chính vì vậy, ngay từ khi cướp được chính quyền, Đảng đã phát động “Cải cách ruộng đất”, “Cải tạo tư sản” với chủ trương được quán triệt: “Trí – Phú – Địa – Hào đào tận gốc, trốc tận rễ”, trong đó Trí thức là đối tượng, là kẻ thù số một phải tận diệt “Đào tận gốc, trốc tận rễ” theo kiểu “Tru di tam tộc” trong chế độ phong kiến đối với trọng tội phản bội Triều đình. Bởi trí thức là tầng lớp ưu tú trong xã hội, họ hiểu biết, có nhân cách, có chính kiến, hướng thiện là đối tượng nguy hiểm số một có thể làm bại lộ, gây ra nguy cơ cho việc thực hiện mưu đồ đen tối, lừa dân của Đảng. Tiếp theo là vụ Văn nhân Giai phẩm, một cuộc “Cải cách ruộng đất trên lĩnh vực Văn hóa – Tư tưởng”, đánh trực diện vào Trí thức tiêu biểu khi họ đòi hỏi quyền lợi chính đáng là quyền tự do ngôn luận. Việc làm của Đảng vừa để tiêu diệt, vừa để răn đe đội ngũ trí thức. Hàng loạt nhà trí thức hàng đầu CÓ CÔNG – CÓ TÂM – CÓ TẦM như: Nguyễn Mạnh Tường, Nguyễn Hữu Đang, Trần Đức Thảo, Dương Đức Hiền, Từ Phác, Đặng Đình Hưng, Trần Dần, Hoàng Cầm, Lê Đạt, Trương Tửu, Phùng Quán…đều bị vu oan, đưa ra cho lũ vô liêm sĩ đấu tố, hãm hại… rồi đem tống giam không cần xét xử. Tầng lớp trí thức còn lại bị chặn cổ họng, nắm lấy dạ dày bằng chính sách tem phiếu giao cho các nhân viên thương nghiệp, lương thực vô văn hóa ban phát cho mỗi tháng được từ 2 đến 5 lạng thịt nếu được Đảng cho phép ở trong biên chế. Đảng sẵn sàng chụp mũ tầng lớp trí thức tội phản động, tư tưởng tiểu tư sản, khủng bố tinh thần, đe dọa đến mạng sống, sinh mạng chính trị của họ bằng luật rừng, rồi “Trói” họ lại, biến thành họ thành công cụ của Đảng, bắt họ phải làm theo nhiệm vụ là: Sáng tác khẩu hiệu tung hô, ngợi ca, HÓA THÁNH CHO ĐẢNG!
Nhiều trí thức lớn người Việt ở trong và ngoài nước, theo tiếng gọi của Đảng đi theo cách mạng từ những đầu khó khăn, khi cách mạng thành công, họ lần lượt bị thanh trừng, bị vu oan hãm hại, bị vô hiệu hóa phải tìm đường thoát thân nếu không thì cũng bị “Trói chặt” hoặc bị gạt ra ngoài lề xã hội. Đại tướng Võ Nguyên Giáp một danh tướng trí thức, người làm nên một “Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”, một Đại thần của chế độ XHCN, tuyệt đối trung thành với Đảng. Vậy mà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ giành được trọn vẹn đất nước, Đảng đã gạt ra rìa và làm nhục bằng cách bố trí Đại tướng sang làm công tác SINH ĐẺ CÓ KẾ HOẠCH. Một việc làm mà theo cách nói của giáo sư Ngô Bảo Châu có thể nói: “Có cố tình làm mất thể diện quốc gia, chắc cũng khó mà có việc làm nào hơn việc làm này”.
Những năm gần đây, tiếp tục kiên trì với con đường đã chọn, hàng loạt trí thức thực sự, có tâm có tầm, được đào tạo bài bản, họ là “Nguyên khí quốc gia” đã bị Đảng sách nhiễu bôi nhọ, vu oan, chà đạp, rồi tống giam không thương tiếc như: Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung… và gần đây là Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ với vụ án nổi tiếng “Hai bao cao su đã qua sử dụng” làm chấn động địa cầu. Sắp tới đây có lẽ sẽ đến lượt các trí thức lớn thực sự như: Nhà văn Nguyên Ngọc, Tiến sĩ Nguyễn Quang A, Giáo sư Huệ Chi, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, Giáo sư Ngô Đức Thọ…Tất cả các trí thức trên chỉ có mỗi tội duy nhất là: YÊU NƯỚC – DÁM NÓI SỰ THẬT.
Song song với việc tiệt diệt Trí thức chân chính, Đảng gấp rút mở các trường lớp bổ túc văn hóa, các lớp chuyên tu, tuyển chọn những thành phần “Vừa hồng, vừa chuyên” tuyệt đối nghe theo Đảng, không biết đến phải trái là gì. Gấp rút đào tạo họ mà thực chất là hợp thức hóa để trao cho họ một bằng cấp, một học vị, học hàm…Những bằng cấp, học vị, học hàm của Đảng trao vừa là phần thưởng về sự trung thành, về thành tích cống hiến cho Đảng, vừa là công cụ mà Đảng cần giao cho họ để họ trở thành “Hồng Vệ Binh” đắc lực bảo vệ Đảng. Trong thời gian ngắn Đảng đã xây dựng được một đội quân Trí thức XHCN hùng hậu, giáo sư, tiến sĩ nhan nhãn, bằng cấp giáo sư, tiến sĩ đủ kiểu búa xua. Đội ngũ trí thức XHXCN phần lớn là Trí nô làm theo ý Đảng, tầng lớp “Bán miệng nuôi… thân”. Nguyễn Khải, đệ nhất văn chương của nền văn học XHCN, người được vinh danh với giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật, cuối đời đã viết trong hồi ký “Đi tìm cái tôi đã mất” đã cay đắng thú nhận cuộc đời “Trí nô”, tôi tớ của mình đã tự nhận ra sự nghiệp văn chương mà ông để lại là “Mớ tạp nham”. Đúng là RÁC PHẨM.
Chế độ XHCN là một chế độ đầy rẫy bất công và nghịch lý. Người đứng đầu, đại diện cho giai cấp vô sản khi đã nắm được mọi quyền lực và tài sản của quốc gia, của một cơ quan, công ty, xí nghiệp… thì tự coi là của mình, chúng đưa thân con cháu họ hàng, thân quen vào những vị trí then chốt, tìm mọi cách kéo bè kéo cánh. Khi sắp về hưu tìm cách bán lại chức quyền cho người trả giá cao nhất nếu không có người nối nghiệp. Chúng có còn những người vô sản nữa không? Chúng sẽ bảo vệ quyền lợi cho ai, cho băng nhóm, bè cánh của chúng hay cho dân? Chúng nói với dân rằng: Chúng là đầy tớ, là công bộc của dân. Trên thế giới từ cổ chí kim chưa hề có loại đầy tớ như trong chế độ XHCH là: Đầy tớ lại đứng trên đầu chủ, bóc lột chủ, tước hết mọi tài sản của chủ, tước đoạt quyền làm người của chủ. Đầy tớ nói: Nhà nước này là của dân, do dân, vì dân, dân biết, dân bàn, dân kiểm tra… nhưng trên thực tế thì dân muốn làm gì cũng phải viết đơn xin đầy tớ, phải “Đời đời biết ơn đầy tớ”. Thật là mỉa mai! Đầy tớ còn luôn rao giảng: “Đấu tranh giữa các mặt đối lập là động lực thúc đẩy sự phát triển của xã hội”. Vậy mà, trong thực tế thì đầy tớ tìm mọi phương cách duy trì sự độc quyền cho đầy tớ trong mọi lĩnh vực, tiêu diệt đấu tranh, cạnh tranh, chống đa nguyên, đa đảng. Nhưng có lẽ nghịch lý nhất, bất công nhất trong XHCN là những kẻ vô văn hóa, ngu dốt, phá hoại, lừa lọc lại là những kẻ dạy và bóc lột người tài, người giỏi. Những kẻ bất tài, ngu dốt, phá hoại như cha con Nông Đức Mạnh, Nguyễn Tấn Dũng… mà ngày nào cũng lên ti vi rao giảng, chỉ đạo đất nước!!!
Cả chế độ XHCN vận hành theo cơ chế lừa dối, mọi người thi nhau lừa dối, nói dối. Báo cáo láo, thành tích dỏm, sáng kiến kinh nghiệm dỏm, đề tài khoa học đểu tuôn ra dào dạt, năm sau nhiều hơn năm trước. Họp hành, hội thảo, hội nghị… triền miên, là diễn đàn để các “Thùng rỗng” thi nhau phét lác. Ai phét lác giỏi, ai báo cáo láo hay, ai “Kêu to” sẽ được được thăng tiến, có thêm chức, thêm quyền. Khi có thêm chức thêm quyền lại ăn cướp, vơ vét được nhiều tiền bạc, đất đai, tài nguyên nhiều lại trở thành kẻ thành đạt được xã hội vinh danh. Một xã hội tôn vinh những kẻ ăn cướp, lừa lọc, bọn ăn cướp, để chúng ngồi trên đỉnh cao quyền lực, đứng lên diễn đàn rao giảng đạo lý, đạo đức, lòng nhân ái, lòng yêu nước thương dân… là một xã hội đảo lộn, đốn mạt, không dừng lại ở nghịch lý nữa.
Những kẻ nắm quyền lực tối cao trong XHCN là ai? Là những kẻ thiến heo, hoạn lợn, công nhân trồng rừng, chích thuốc vớ vẩn, những kẻ to mồm, lẻo mép trong các phong trào Đoàn, phong trào quần chúng… Chúng điều hành cả một đất nước theo ý chỉ độc đoán của chúng, bất chấp quy luật, bất chấp đạo lý, đi ngược với văn minh, hủy diệt nguồn lực, hủy diệt động lực phát triển xã hội, hủy diệt “Nguyên khí quốc gia”, xã hội đầy rẫy bất công, đầy rẫy nghịch lý. Bởi vậy, đi lên CNXH là đi xuống đói nghèo, lạc hậu là tất yếu.
Hơn 66 năm, từ ngày Đảng cướp được chính quyền, Đảng đã bắt cả dân tộc phải đi theo con đường mà Đảng đã lựa chọn một cách quyết liệt, mà thực chất là đi theo sự dẫn dắt của đàn anh cộng sản: Nga – Trung. Với sự lựa chọn của Đảng đã biến nước ta thành chiến trường, nơi diễn ra cuộc đụng đầu thảm khốc nhất trong lịch sử giữa 2 phe CNXH và CNTB. Tự hào về điều đó, Đảng kheo khoang với các nước cùng hoàn cảnh trên thế giới không có được niềm tự hào lớn như Việt Nam là: “Một dân tộc nhỏ mà đánh thắng hai đế quốc to”. Đi theo con đường Đảng chọn, Đảng đã đưa đất nước, nhân dân ta phải trải qua những hy sinh vô cùng to lớn về người, về của. Sau chiến tranh đất nước đắm chìm trong sự trả thù, hận thù dân tộc, những cuộc bắt bớ, xua đuổi, cướp bóc, tàn phá, làm cho hàng triệu gia đình ly tán, dân chúng sóng trong nghèo đói, lạc hậu. Trách nhiệm này thuộc về Đảng cộng sản, đứng đầu là những tên cộng sản cầm đầu đã: ÔM CHÂN TRUNG QUỐC, RƯỚC TRUNG QUỐC VỀ LÀM QUÂN SƯ, LÀM MẶT RÔ UY HIẾP GIẦY XÉO NHÂN DÂN, CƯỚP ĐẤT CHA ÔNG ĐỂ LẠI.

Chế độ XHCN ẢO là gì? Tại sao lại phải có chế độ XHCN ẢO?

Để che đậy bản chất phong kiến độc tài của chế độ XHCN THẬT, những tên bạo chúa đàn anh như Lê Nin, Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành và những tên bạo chúa đàn em ở các nước XHCN đã giả danh “CỘNG SẢN”, đã lấy mô hình của phương thức sản xuất Cộng Sản, một phương thức sản xuất có trình độ phát triển cao hơn, ưu việt hơn phương thức sản xuất TƯ BẢN trong học thuyết của Các Mác, do Mác tưởng tượng ra, rồi thêm bớt, nhào nặn, tô vẽ làm nên tấm phông màn đem trùm lên chế độ XHCN THẬT để lừa bịp dân, lừa bịp nhân loại. Trên thực tế chúng ra sức xây dựng chế độ phong kiến kiểu mới bằng mọi giá, nhưng khi tuyên truyền, quảng cáo chúng trưng ra XHCN ẢO để khoe khoang, bịp bợm, lấp liếm. Vì vậy, người ta đã đúc kết rằng: “Cộng sản nói một đằng làm một nẻo” hoặc nói như Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng tin cộng sản nói, hãy xem cộng sản làm”. Nói một cách nôm na, dân dã thì chế độ XHCN là chế độ: “TREO ĐẦU DÊ – BÁN THỊT CHÓ”.
Như vậy, những kẻ tự xưng là Cộng sản thực chất là những tên Bạo chúa độc tài, khát máu, khát quyền lực, chúng là những tên CỘNG SẢN GIẢ DANH, chúng đã dùng học thuyết của Mác làm bình phong cho việc xây dựng chế độ phong kiến độc tài, để chúng ngồi lên Ngai vàng nắm quyền cai trị đất nước, cùng nhau ăn cướp chia phần. Nhà nước mà chúng dựng lên là nhà nước của những tên bạo chúa và đám lưu manh, cùng hội cùng thuyền. Với bản chất lưu manh, hung hãn lọc lừa, với đầu óc độc tài ngông cuồng, ích kỷ, với bản năng cầm thú, với chủ thuyết “BẠO LỰC – CHUÊN CHÍNH VÔ SẢN – SÚNG ĐẠN ĐẺ RA CHÍNH QUYỀN – ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ KẾT HỢP VỚI SỰ XẢO TRÁ”, những tên THỦ LĨNH CỘNG SẢN GIẢ DANH trên thế giới từ trước đến nay chưa bao giờ có ý định và cũng không bao giờ có khả năng để xây dựng được một chế độ Cộng sản như trong học thuyết của Các Mác. Học thuyết khoa học của Mác đã bị những tên bạo chúa và đám lưu manh ăn cắp, cắt xén, tô vẽ lợi dụng. Chính Mác cũng là người vô tình phải mang tiếng oan với nhân loại vì bị bọn CỘNG SẢN GIẢ DANH nói: Làm theo học thuyết của Mác, đã dẫn nhân loại đến thảm họa đau thương, mất mát trong mấy chục năm qua.
Theo quy luật phát triển, chế độ phong kiến cũ, phong kiến mới, chế độ độc tài đều là những chế độ đầy rẫy bất công, đầy rẫy nghịch lý, thua xa chế độ Tư Bản về năng suất lao động, về lực lượng sản xuất, về tính ưu việt của quan hệ sản xuất, về quyền con người… chắc chắn phải tự sụp đổ như các nước Đông Âu, hoặc sẽ bị nhân dân và nhân loại tiến bộ trên thế giới lật đổ như ở các nước Trung Đông, Bắc Phi gần đây. Các nước Cộng sản giả danh còn lại như Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cu Ba cũng không ngoài quy luật tất yếu đó.
Mục tiêu chung mang tính phổ quát của nhân loại trong thời đại toàn cầu hóa ngày nay là: “NHÂN QUYỀN – DÂN CHỦ - VĂN MINH”. Mục tiêu chung đó không còn là vấn đề riêng của một quốc gia độc lập nào. Ngày nay, ai cũng hiểu ngay cả con đẻ, bố mẹ cũng không có quyền áp đặt, đối xử thô bạo. Vậy mà bọn cai trị ở các nước cộng sản tự coi đất nước là của chúng, của Đảng của chúng, con dân là tài sản của chúng. Chúng tự cho chúng có quyền định đoạt, ban phát cuộc sống cho dân, muốn hành xử với dân kiểu nào cũng được, bất chấp đạo lý, bất chấp pháp luật do chúng đề ra, bất chấp luật pháp Quốc tế mà chúng hăng hái ký kết, cam kết. Ta vẫn thường nghe chúng tuyên bố không ai có quyền “Can thiệp vào công việc nội bộ” độc tài, độc đoán trong đất nước của chúng cướp được. Những kẻ to mồm luôn lu loa: “Không được can thiệp vào công việc nội bộ” là những kẻ độc tài, phát ngôn của Bộ ngoại giao ước nào cũng lu loa như thế là một chế độ độc tài. Chế độ độc tài tất yếu sẽ bị tiêu diệt khỏi đời sống nhân loại.

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"