Alan Phan
Nếu quan chức phải lo giấu của cải, rửa tiền khi tham nhũng, thì các
tư nhân làm giàu qua sự chiếm đoạt các tài sản công lại được trưng bày
và vinh danh trên nhiều mạng truyền thông, hãnh diện với những chiến lợi
phẩm.
Trong một cuộc mạn đàm với các viên chức cao cấp của thành phố Hồ Chí
Minh về vấn đề mỹ quan của thành phố và việc bảo vệ môi trường sinh
hoạt của người dân, tôi đã đưa ra một đề nghị mà tôi dám bảo đảm là hoàn
toàn không tốn kém gì cho ngân sách và sẽ làm thành phố tươi đẹp gấp
trăm lần hiện nay. Trên hết, giải pháp này có thể thực hiện và hoàn tất
chỉ trong vài tháng. Mọi người đều hào hứng lắng nghe.
Tôi tiếp tục, “Hiện nay tôi chắc đến 95% hè đường của thành phố đang
được chiếm dụng một cách phi pháp để làm bãi đậu xe máy, nơi bán hàng
rong, hoặc là chỗ để lấn đất từ nhà riêng… Nếu tất cả hè đường đều được
dọn sạch, quang đãng và để dành cho người bộ hành như mọi thành phố văn
minh khác khắp thế giới, bộ mặt của thành phố Hồ Chí Minh sẽ đổi khác
hoàn toàn: cảnh quan sẽ đẹp hơn, đường phố sẽ trật tự hơn và ô nhiễm từ
tiếng động và không khí sẽ ít hơn.”
Một quan chức thắc mắc, “Nhưng chúng ta sẽ xử lý thế nào với chỗ đậu
xe cho cả triệu chiếc xe máy? Và ảnh hưởng đến việc mưu sinh của các bạn
hàng rong sẽ như thế nào?“
Tôi giải thích là cả trăm ngàn mặt tiền căn phố đang được để trống;
cho nên, các chủ nhà này sẽ biến chúng thành những bãi đậu xe có trả
tiền, đem thêm một số lợi tức cho rất nhiều người. Thực ra, hiện nay,
các tay thầu tư nhân đã chiếm dụng bất hợp pháp các lề đường để làm chỗ
đậu xe có trả tiền và ăn chia lại với các quan chức của khu phố. Chúng
ta chỉ bắt các người sử dụng xe máy phải cho xe vào trong để làm sạch hè
đường.
Còn vấn đề các bạn hàng rong, những thành phố như Bangkok hay Kuala
Lumpur đều có những khu thương mại rẽ tiền do các tư nhân đầu tư xây
dựng, không hề thiếu chỗ để buôn bán. Các khu thương mại này sẽ cải tiến
điều kiện vệ sinh công cộng cũng như gia tăng chất lượng của mỗi món
hàng nhờ sự kiểm soát hữu hiệu hơn của cơ quan công lực.
Một ảnh hưởng rất tích cực nữa là khi gặp khó khăn và tốn kém trong
việc gửi xe, người dân sẽ ít dùng xe máy hơn và quay về với các phương
tiện giao thông công cộng hay tản bộ. Việc này sẽ giảm bớt ô nhiễm về
không khí, về tiếng động cũng như nạn kẹt xe.
Tuy nhiên, đề nghị này đã không đi xa hơn vì vị quan chủ tọa đã phán
quyết, “Đây là một giải pháp không thực hiện được.” Khi tư duy đã buộc
chặt vào một kết luận, trước khi có nghiên cứu và tranh luận sâu rộng,
thì mọi sáng tạo chỉ là một vận động hoàn toàn vô ích.
Nhưng vấn đề chiếm dụng phi pháp hè đường này của mọi tầng lớp nhân
dân hé lộ một vấn nạn lớn hơn của Việt Nam: Đó là sự tham nhũng của
chính những người đang mang quyền làm chủ đất nước. Chuyện tham nhũng
của quan chức đã gây rất nhiều tranh cãi trên trên khắp các mạng truyền
thông, nhưng không mấy ai buồn nhắc đến một sự nhũng lạm còn tốn kém cho
tài sản quốc gia gấp ngàn lần từ phía tư nhân và người dân thường.
Nhưng với người dân, nếu họ không có quyền lực gì thì làm sao xếp hạng các hành vi của họ vào loại tham nhũng?
Trước hết, theo định nghĩa của danh từ, “tham nhũng” là một hành xử
thiếu đạo đức và lương thiện, lạm dụng chức vụ, quyền lực hay tình thế
để chiếm đoạt tài sản hay lợi ích công cộng một cách phi pháp. Như vậy,
dù không có chức vụ hay quyền lực, nhưng nếu người nào dựa trên tình thế
để chiếm đoạt tài sản công, người ấy cũng phải được coi như là một tội
phạm hay đồng lõa tham nhũng.
Tội trốn thuế cũng có thể được coi là tham nhũng vì một phần thu nhập
đáng lẽ phải nộp vào ngân sách nhà nước thì đã được cho vào túi riêng.
Ô nhiễm môi trường làm hư hại tài sản công để làm lợi cho thu nhập của mình cũng là một hình thái tham nhũng.
Các chiếm đoạt này không chỉ ngưng lại ở hè đường các thành phố.
Những tài sản công từ một vật dụng nhỏ nhoi như chiếc kẹp giấy tờ hay
bút chì trong văn phòng, trường học… đến những thửa đất lớn lao cạnh
biển hay sông hồ đã được chính người dân thỏa hiệp với quan chức để phân
chia làm tài sản riêng của mình.
Chuyện phá rừng, khai thác khoáng sản lậu để bán ra nước ngoài, hay
chuyện toa rập để hạ giá cổ phiếu của các công ty quốc doanh trước khi
mua lại… là những hành vi hoàn toàn do tư nhân đạo diễn và lợi dụng.
Nếu quan chức phải lo giấu của cải, rửa tiền khi tham nhũng, thì các
tư nhân làm giàu qua sự chiếm đoạt các tài sản công lại được trưng bày
và vinh danh trên nhiều mạng truyền thông, hãnh diện với những chiến lợi
phẩm từ máy bay riêng đến siêu xe đến các chân dài.
Hiện tượng “cổ phần hóa” hay “biến tài sản công thành riêng”, nhập
khẩu từ Đông Âu và Trung Quốc, đang được mọi người dân, từ nghèo đến
giàu coi như là một trò chơi thú vị, phải thắng bằng mọi giá.
Khi sự nhũng lạm đã trở thành thói quen và chấp nhận khắp nơi, thì
tài sản công sẽ còn biến mất dài dài vào các túi tham không đáy của xã
hội.
Tôi cho sự tham nhũng này còn đáng sợ hơn nạn tham nhũng dựa trên
chức quyền vì gốc rễ của hình thái tham nhũng này bám chặt vào tư duy
của người dân và không được ai coi như một vấn đề cần giải quyết.
Nếu mỗi một mét vuông đất ở thành phố Hồ Chí Minh có giá trung bình
là 30 triệu đồng và diện tích hè đường chỉ 1% của toàn thành phố
(2.095km2), thì tổng số tài sản công bị chiếm đoạt đã lên đến 600
ngàn tỷ VND hay 30 tỷ USD. Nếu tính hết tất cả hè đường của các tỉnh
thành toàn quốc, con số này phải lớn gấp ngàn lần các con số tham nhũng
từ chức quyền. Và nếu chúng ta cộng luôn những nhũng lạm khác về đất
đai, tài sản, cũng như các hồ sơ gian dối về trợ cấp xã hội, dự án công
của người dân?
Theo giáo sư James Garfield (1877), nguồn gốc của mọi tham nhũng bắt
đầu từ 2 tư duy: lòng tham của con người luôn luôn muốn có “những bữa ăn
miễn phí” và sự bất tuân pháp luật hay sự coi thường lợi ích xã hội một
cách đại trà.
Tư duy thứ nhất là quan điểm “miễn phí” (something for nothing),
không những chỉ phổ biến tại Việt Nam mà còn hiện diện trên mọi quốc gia
giàu nghèo. Âu Mỹ nổi tiếng với những chương trình xã hội lấy tiền thuế
của người dân có thu nhập để trả tiền cho những kẻ ăn không ngồi rồi.
Những lạm dụng về trợ cấp xã hội, thất nghiệp, y tế, nhà ở, thực phẩm…
đã được báo động hằng ngày trên các mạng truyền thông Âu – Mỹ. Tuy
nhiên, số người dân nghèo luôn luôn nhiều hơn số người giàu nên các
chính trị gia Âu – Mỹ vẫn phải tiếp tục các chương trình này để kiếm
phiếu từ cử tri.
Cũng vì sự tiêu xài quá mức cho các chương trình xã hội mà các chính
phủ Hy Lạp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha… gây quá nhiều nợ nần và phải cắt
bớt ngân sách. Nhưng tinh thần miễn phí đã ăn sâu vào trí não của người
dân nên các cuộc biểu tình tại các nơi này để phản đối việc cắt ngân
sách sẽ tiếp tục dài dài trong nhiều năm tới.
Dù sao, ở trường hợp này, sự chiếm đoạt tài sản công để chia riêng cho một thiểu số vẫn nằm trong khuôn khổ luật pháp.
Còn tư duy bất tuân pháp luật và coi thường lợi ích xã hội thì hiện
rõ tại các quốc gia có dân trí thấp kém hơn. Tại các nơi này, người dân
dùng đủ mọi cách để chiếm dụng tài sản công bằng đủ mọi hình thức và
phương tiện, bất chấp đến pháp luật cũng như hậu quả tai hại cho xã hội.
Nhỏ nhất thì chỉ là xả rác bừa bãi, ăn cắp cây cảnh của công viên, dán
biểu ngữ quảng cáo ở cột đèn hay “cầm nhầm” một vài món đồ ở thư viện,
bệnh xá. Nặng hơn một chút là bầy bán hàng rong tại cầu đường, hè phố,
sử dụng công xa hay kho bãi chính phủ vào mục đích riêng, hay lấy trộm
vật liệu và thiết bị tại các công trường xây dựng của nhà nước.
Và như đã nói ở trên, tệ nhất là nạn chiếm đất công hay phá rừng,
khai thác khoáng sản lậu, mánh mung để mua tài sản công với giá rẻ,
lobby (vận động cửa hậu) để có đặc quyền đặc lợi cho mình và phe nhóm
mình… Tư duy này phát triển mạnh khi chúng đi đôi với một cơ chế chính
trị phức tạp, dễ bị lạm dụng bởi quan chức cũng như người dân.
Nhiều người Việt khi đến Âu – Mỹ đã ngạc nhiên khi thấy mọi người lái
xe kiên nhẫn chờ đèn xanh trước khi vượt qua ngã tư, dù giữa đêm khuya
vắng vẻ, không có một chiếc xe nào qua lại trên khúc đường. Chuyện vượt
đèn đỏ ngay cả khi xe trái chiều đang tấp nập trong giờ cao điểm là
chuyện bình thường ở xã hội Việt. Sự tôn trọng pháp luật ngay cả khi
không có cảnh sát công an hiện diện, hay không có nguy cơ bị bắt giữ,
phải ăn sâu vào tâm trí của người dân để xã hội có một chuẩn mực đạo đức
tối thiểu. Vì thực sự, đạo đức và dân trí của một xã hội là một tổng
hợp đạo đức và dân trí của từng cá nhân. Sự thay đổi tư duy và thói quen
của mỗi người dân thường là bước khởi đầu và điều kiện tất yếu cho một
xã hội văn minh, lành mạnh và hài hòa.
Khi người dân trách cứ các quan chức về tham nhũng, mọi người trong
chúng ta phải hỏi lại chính mình là sự trong sạch và đạo đức cá nhân
mình đã thể hiện đầy đủ chưa? Bởi vì nói cho cùng, khi chẩn bệnh, chúng
ta phải phân biệt đâu là gốc rễ của căn bệnh và đâu là biến chứng. Cả
trăm năm trước, Von Goethe đã hiểu rằng, “chính phủ tốt nhất là khi họ
để người dân tự cai quản mình.” (The best government is that which
teaches us to govern ourselves.) Bởi vì người dân luôn luôn xứng đáng
với chính phủ mình đã chọn, dù bằng lá phiếu hay bằng sự thờ ơ.
Alan Phan