Đào Hiếu
Khi
người ta nói Việt Nam đang đu dây giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ thì sự ví
von ấy hàm ý liều lĩnh, bắt cá hai tay, muốn chơi với cả hai bên mà lại
không thật lòng với bên nào. Có nghĩa là cà chớn. Và như thế thì rốt
cuộc chẳng được gì. Sẽ trơ trọi, sẽ đơn độc. Và trò “đu dây” ấy sẽ rất
nguy hiểm.
Nhưng trên thực tế Việt Nam có đu dây không?
Người đu dây là một người tự tin,
dũng cảm, mạnh mẽ và tài năng. Nhưng đứng trước Trung Quốc và Mỹ thì
chính quyền Việt Nam không hề có các tố chất ấy.
-Không tự tin vì mặc cảm nước
nhỏ, nghèo nàn, lạc hậu. Trước đây Việt Nam huênh hoang là “đánh thắng
ba đế quốc sừng sỏ”. Nay thì tự ti đến nỗi một ông bộ trưởng Tàu sang
Việt Nam để “kêu gọi đứa con hoang trở về” mà chính quyền cứ im thin
thít.
-Không dũng cảm vì nó giết ngư
dân mình mà mình còn sợ phạm huý, chỉ dám gọi nó là “tàu lạ”. Nó đổ quân
chiếm đảo của mình mà mình lại ra lệnh không được kháng cự để đến nỗi
bị nó bắn tan xác 65 chiến sĩ hải quân ở Gạc Ma chỉ trong vòng mấy phút.
-Không mạnh mẽ vì vũ khí thời
chiến tranh để lại thì đã rỉ sét, vũ khí mới mua thì lèo tèo vài ba cái
làm kiểng, và nạn tham nhũng tràn lan, quanh năm lo vơ vét ăn chặn, cắt
xén, rút rỉa ngân sách, còn chí khí đâu mà đánh giặc?
Thử hỏi một kẻ nhu nhược, tự ti
mặc cảm và nghèo rớt mồng tơi như Việt Nam thì nhìn thẳng vào mặt người
ta còn không dám, nói chi tới chuyện đu dây. Vì đu dây là “giỡn mặt tử
thần”. Việt Nam có bản lãnh gì mà dám đu dây?
Và điều quan trọng nhất là từ khi
ông Hồ tiến hành cuộc kháng chiến chống Pháp đã khẳng định chỗ đứng của
mình là trong vòng tay Trung Quốc rồi. Thắng trận Điện Biên Phủ cũng là
nhờ vũ khí Trung Quốc, thắng Mỹ cũng nhờ vũ khí Trung Quốc.
Cho nên miệng thì nói “không có
gì quý hơn độc lập tự do” nhưng trong lòng thì đã quyết “đổi độc lập tự
do đề nắm cho được chính quyền”.
Từ chọn lựa đó mới đẻ ra “Cải
Cách Ruộng Đất”. Trong chiến dịch này nhà cầm quyền Việt Nam lệ thuộc
Trung Quốc đến nỗi vì muốn lấy lòng họ mà phải bắn bỏ nhiều nhân sĩ yêu
nước từng đem cả tài sản mình ra giúp đỡ kháng chiến.
Năm 1990 ông Linh cùng các đồng
chí của ông tại hội nghị Thành Đô đã làm một việc mà bộ trưởng ngoại
giao Nguyễn Cơ Thạch gọi là: “Bắt đầu một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy
hiểm”.
Năm 2010 liên tiếp nhiều phái
đoàn quân sự cấp cao của Việt Nam sang học tập ở Trung Quốc, dấn thêm
những bước quan trọng vào sự lệ thuộc quân sự.
Rõ ràng là ngay từ những ngày đầu
thành lập chế độ, thì Việt Nam đã hành xử như một tỉnh lẻ của Trung
Quốc -trừ một giai đoạn ngắn từ năm 1975 đến 1979 có ý muốn thoát Trung
và lập tức bị TQ “cho một bài học” bằng cuộc chiến tranh biên giới 1979 –
còn lại, từ trước 1945 đến nay, chính quyền Việt Nam đã một lòng theo
Trung Quốc, đã chọn Trung Quốc làm ông chủ, đã nguyện nâng khăn sửa túi
cho Trung Quốc, đã khép nép làm “con nuôi” của các vị cha già dân tộc:
Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình và ngày nay là Tập Cận Bình.
Với một “thân phận” như vậy, liệu Việt Nam có tư cách để “đu dây” qua phía Mỹ không?
*
Chuyện Việt Nam đu dây giữa Trung Quốc và Mỹ xem ra chỉ là bịa đặt.
Nhưng sao lại có chuyện các vị lãnh đạo cao cấp Việt Nam thăm viếng Hoa Kỳ?
Tôi cho rằng các cuộc thăm viếng
ấy cũng nằm trong kịch bản của Trung Quốc. Việt Nam muốn vào TPP, muốn
mua vũ khí của Mỹ. Cả hai việc ấy cũng chỉ có lợi cho Trung Quốc.
Xưa nay phần lớn các hàng xuất
khẩu của “Việt Nam” sang Mỹ chỉ là trên giấy tờ, chỉ là nói cho oai,
thực ra đó là hàng của Trung Quốc sản xuất tại Việt Nam. Kim ngạch xuất
khẩu – tiếng là của Việt Nam – thực ra cũng là kim ngạch xuất khẩu của
Trung Quốc.
Việt Nam mua của Nga 2 tàu ngầm
Kilo, nhưng Trung Quốc đã mua 20 tàu ngầm kilo giống như vậy. Liệu 2
chiếc có gãi ngứa được 20 chiếc nếu xảy ra chiến tranh không? Nếu câu
trả lới là KHÔNG thì mua tàu ngầm để làm gì?
Đối với một kẻ nhu nhược, mặc cảm
và run rẩy thì có con dao trên tay hay không, cũng giống hệt nhau. Bởi
vì vấn đề là anh có dám đâm hay không. Nếu anh không dám đâm thì cầm dao
để làm gì? Mua dao để làm gì?
*
Vậy thì những dư luận cho rằng:
-Việt Nam đang đu dây giữa Trung Quốc và Mỹ.
-Mỹ bỏ cấm vận bán vũ khí cho Việt Nam vì vấn đề nhân quyền
-Việt Nam mua vũ khi của Nga và Mỹ để đương đầu với Trung Quốc… tất cả đều xạo, vì:
1/ Đảng, Nhà nước, Chính phủ,
Quân đội và nhân dân Việt Nam luôn khẳng định mối quan hệ trước sau như
một với Đảng, Nhà nước, Chính phủ, Quân đội và nhân dân Trung Quốc; thúc
đẩy quan hệ hai nước phát triển theo phương châm “16 chữ vàng” và tinh
thần “4 tốt”.
2/ Mớ vũ khí Việt Nam mua được
quá ít ỏi (tiền đâu mua nhiều?), đối với Trung Quốc chỉ là những đồ
chơi. Chưa kể việc Trung Quốc đã xây xong một sân bay quân sự trên đảo
Hoàng Sa rồi. Cái sân bay ấy còn lợi hại hơn cả một hàng không mẫu hạm
vì nó “đậu” sát bờ biển Việt Nam (chỉ cách Đà Nẵng hơn 300 km) và không
thể bị đánh chìm!
3/ Mỹ cũng rất muốn bán vũ khí
cho Việt Nam (chế tạo vũ khí là một trong những nền công nghiệp quan
trọng của Mỹ). Mỹ đưa vấn đề “nhân quyền” ra để mặc cả với Việt Nam cũng
chỉ là màu mè, ra vẻ ta đây quan tâm tới nhân quyền, còn phía Việt Nam
thì giữ thể diện cho Mỹ bằng cách thả tượng trưng vài người nổi tiếng.
Trên thực tế nếu Việt Nam đếch thả người nào thì Mỹ vẫn bán vũ khí như
thường (ngu sao không bán?)
4/ Việt Nam mua vũ khí của Nga, của Mỹ nhưng không xài (vì có dám đánh nhau với Trung Quốc đâu mà xài?). Vậy mua để làm gì?
Câu hỏi này làm người ta nghĩ ngay tới vụ Vinashin mua cái “ụ nổi”. Và vô số vụ “mua về đắp mền” khác nữa.
*
Chúng ta đang sống trong một thời đại XẠO HẾT CHỖ NÓI. Nga cũng xạo, Mỹ cũng xạo, Trung Cộng cũng xạo và Việt Nam cũng… rứa.
“Mười Sáu Chữ Vàng”, “Bốn Tốt”
cũng xạo, Mỹ “quan ngại sâu sắc” cũng xạo, Mỹ “bỏ lệnh cấm vận bán vũ
khí” cũng xạo, mà “đu dây” cũng xạo nốt.
ĐÀO HIẾU