Tiến sĩ Phạm Chí Dũng
Gửi cho BBC từ Sài Gòn
Gửi cho BBC từ Sài Gòn
Không khí buổi điều trần nhân quyền Việt Nam tại Geneva
ngày 5/2/2014 thật kỳ lạ: phái đoàn Hà Nội đã ghi dấu như một trong
những tưởng niệm đáng hổ thẹn nhất trong lịch sử Hội đồng nhân quyền LHQ
khi bị giới quan sát độc lập nhún vai lắc đầu: “Nói như vẹt!”.
Tác giả thất vọng về trình bày của đoàn Việt Nam
Nhưng chính xác hơn, diễn ngôn của nhóm “luôn tôn trọng và bảo vệ
quyền con người” đã được diễn đạt bằng hình thức đọc báo cáo thuần túy,
với thời lượng chiếm đến gần 1/6 tổng quỹ thời gian cuộc điều trần.
Não trạng được thể hiện qua cung cách, và bản lĩnh cũng bộc lộ qua
hình thức phát ngôn. Rất thường là giới quan chức lãnh đạo Việt Nam đã
không có nổi một bài diễn từ ứng khẩu trước công chúng quốc tế. Rất
thường là trong tay họ luôn và phải là một tờ giấy với những nội dung
bằng tiếng Việt đã được dàn thư ký soạn thảo theo một trình tự không thể
lẫn lộn về bố cục và giữa các đoạn văn đọc với nhau.
Đó cũng là cung cách và bản lĩnh của phái đoàn Việt Nam tại UPR Geneva.
'Thủ lợi khôn lỏi'
Tương lai của Hệp định đối tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP)
càng trở nên xa vời trước tư thế cúi đầu đọc báo cáo không thể kiên định
hơn của phái đoàn Việt Nam trong phòng điều trần Geneva. Chưa bao giờ
số câu hỏi của các quốc gia thành viên lại chất đầy đến thế, nhưng cũng
hiếm khi nào quốc gia trả bài lại trở thành thí sinh học thuộc lòng một
cách trái khoáy đến như vậy.
Ai hỏi cứ hỏi, nhưng người trả lời luôn tuân thủ quy định “Cương lĩnh
đảng quan trọng hơn hiến pháp”. Những cái đầu bóng mượt trồi lên trên
bộ complê đắt tiền như tô điểm đáng mặt đồng tiền cho một bộ phận không
nhỏ thuộc giới tinh hoa cầm quyền đang bị xác quyết là “thụt lùi sâu sắc
về nhân quyền”.
Nhưng nếu quan sát sâu lắng hơn, thái độ bất chấp kỳ lạ đến mức bất
chấp sỉ nhục như thế lại như toát lên phần nào quang cảnh nội tình trong
nội bộ. Khái niệm nội bộ như vậy lại luôn trở thành tiêu điểm quốc gia
kể từ hội nghị trung ương 6 vào tháng 9 năm 2012 kéo dài đến nay, và rất
có triển vọng trở nên điểm nóng vào năm 2014 này và tiếp nối cho cả hai
năm sau nữa.
Có thể nhận ra những điểm chói nội bộ nếu so sánh cuộc UPR lần này
với UPR năm 2009. Vào cuộc kiểm điểm định kỳ phổ quát đầu tiên cách đây 4
năm, Nhà nước Việt Nam đã không nề hà thực thi một loạt “kỹ thuật vận
động”, hoặc thủ pháp được coi là “quốc tế vận”. Những quốc gia thân cận
về ý thức hệ như Cu Ba, Bắc Triều Tiên luôn chiếm diễn đàn trong một
thời gian đủ dài để lớp câu hỏi còn lại của khối quốc gia phản biện là
đủ ngắn.
Nhưng vào lần này, cho dù đã có dư luận định hướng về việc “hai trong
ba quốc gia chủ trì phiên điều trần là “thân với Việt Nam””, nhóm
“troika” gồm ba nước chủ tọa vẫn làm việc một cách công minh và công
bằng. Không có bất kỳ thủ đoạn vận động nào qua mắt được ban tổ chức, và
những người điều hành ở Hội đồng nhân quyền LHQ cũng không cho phép bất
cứ một sự xâm phạm quyền con người nào ở chính nơi đây.
"Dường như tại cuộc UPR vừa qua, Hà Nội đã phải
chịu thúc thủ bởi các ràng buộc nhân quyền chặt chẽ mà không còn “linh
hoạt và uyển chuyển” theo tính toán của họ được nữa."
Hiện hữu nghiêm khắc trên cho thấy dường như tại cuộc UPR vừa qua, Hà
Nội đã phải chịu thúc thủ bởi các ràng buộc nhân quyền chặt chẽ mà
không còn “linh hoạt và uyển chuyển” theo tính toán của họ được nữa.
Tuy nhiên, dấu hỏi nghi vấn cũng nên được đặt ra trong bối cảnh trước
hàng trăm câu hỏi dồn dập và không thiếu câu hỏi nặng ký của các phái
bộ quốc tế, hình thức “đọc bài” của phái đoàn Việt Nam vẫn bảo lưu từ
đầu đến cuối buổi điều trần. Lẽ nào năng lực của phái đoàn này đúng
nghĩa là “con vẹt” như giới quan sát mô phỏng? Hoặc còn hơn cả thế, phải
chăng giới cầm quyền Việt Nam, sau khi lọt vào được Hội đồng nhân
quyền, đã tố lên thái độ xem thường của họ trước mọi lời tố cáo về nhân
quyền của phần lớn trong cộng đồng quốc tế? Hoặc còn nguyên do tiềm ẩn
nào khác?
Trùng thời gian với buổi UPR Việt Nam tại Geneva, đã chính thức xuất
hiện tin tức Tổng thống Hoa Kỳ Barak Obama sẽ có chuyến công du châu Á
vào tháng 4/2014 tới. Cùng lúc, Thứ trưởng phụ trách khu vực Đông Á Thái
Bình Dương của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, ông Daniel Russel, đã họp báo với
thông tin “Hoa Kỳ khẳng định cam kết tham gia và chiến lược tái cân bằng
về khu vực châu Á - Thái Bình Dương”.
Sau một thời gian dài kín tiếng, đại sứ Việt Nam tại Mỹ cũng cùng lúc
không giấu được thái độ sốt ruột “Việt Nam mong thông báo quan trọng về
TPP khi ông Obama đến châu Á”.
Một lần nữa trong bài viết này, chúng ta quay trở lại chủ đề TPP với
toàn bộ tâm trạng thèm khát của “quốc gia sẽ được hưởng lợi nhiều nhất”,
cùng quan điểm “vô cảm” từ quốc gia phải chấp nhận nhập siêu gần 2 tỷ
USD từ Việt Nam trong năm 2013.
Tại Phòng bầu dục cuối tháng Bảy năm ngoái, Obama đã hứa hẹn với Chủ
tịch Trương Tấn Sang về khả năng “sớm nhất có thể” hoàn tất ký kết TPP
vào thời điểm cuối năm đó. Ngay lập tức, hệ thống báo đảng ở Việt Nam đã
“tự diễn biến”: người ta khẳng định với dân chúng và giới doanh nghiệp
là chắc chắn cuối năm 2013 hiệp định TPP “sẽ được hoàn tất” đối với Việt
Nam. Hàng loạt bài viết tô hồng theo dạng “dưới ánh sáng TPP…” cũng
theo đó tràn ngập trên mặt báo chí.
Tuy thế, lòng can đảm và tinh thần kiên định không phải là tất cả.
Quy trình thoát lầy luôn là một quy luật có độ trễ, và đáng buồn là độ
trễ ấy lại không còn tùy thuộc vào chủ quan duy ý chí của kẻ đang sa lầy
gần lút đầu.
“Vẫn còn nhiều việc phải làm” là thành ngữ ngày càng thường trực trên
môi giới ngoại giao và thương mại Hoa Kỳ trong các cuộc tiếp xúc với
những cặp mắt mang hình TPP của giới chức Việt. Dường như người Mỹ đã
thấm thía và ngày càng vận dụng nhuần nhuyễn cách chơi vẫn bị miệt thị
là “thủ lợi khôn lỏi” của giới lãnh đạo Việt Nam.
'Đường ai nấy đi'
Không một lời “càm ràm” bổ sung, Hội nghị UPR 2014 đã kết thúc mà
không cần đến những lời chỉ trích quá gai góc về nhân quyền Hà Nội.
Tất nhiên với căn bệnh không cần thuốc chữa của mình, Hà Nội có thể
xem UPR chỉ là một thủ tục không hơn không kém. Nhưng khác hẳn với kỳ
UPR năm 2009 và khác nhiều hơn nữa với giai đooạn 2006 khi Việt Nam được
tham gia vào Tổ chức Thương mại thế giới, giới quan sát quốc tế dường
như cảm nhận rõ rệt về tình thế “bất động” cùng những khó khăn bi kịch
của đoàn điều trần Việt Nam vào lần này.
"Không còn phong phú tiếng vỗ tay “nhất trí cao”
trong đảng như cách đây 7 năm, giới chức lãnh đạo Việt Nam có thể bước
vào kỳ UPR năm 2014 với tâm thế “đường ai nấy đi”...Cách hành văn theo
lối đọc bài của phái đoàn Việt Nam tại Geneva chính là một bằng chứng
sống động phản ánh tình trạng ngõ cụt ấy."
Không còn phong phú tiếng vỗ tay “nhất trí cao” trong đảng như cách
đây 7 năm, giới chức lãnh đạo Việt Nam có thể bước vào kỳ UPR năm 2014
với tâm thế “đường ai nấy đi”. Từ đầu năm mới, hàng loạt sự kiện và biến
cố gay cấn xen thú vị đã diễn ra. Thông điệp “Nắm chắc ngọn cờ dân chủ”
của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, lời khai chết người của bị cáo nhận án
tử hình Dương Chí Dũng mà có thể làm thiệt hại nặng cho “phe lợi ích”,
cuộc tưởng niệm bất thành về sự kiện Hoàng Sa, một cái Tết nguyên đán
thảm hại chưa từng thấy trong đời sống dân chúng và doanh nghiệp… Tất cả
đều dồn nén dưới đáy thùng như chực chờ bùng nổ.
Ở dưới đáy thùng ấy, làm sao các nhóm “đường ai nấy đi” ở Hà Nội còn
đủ thời gian, minh mẫn và chuyên chính để chỉ đạo giữ thể diện tối thiểu
trong cuộc đối chất tại UPR Geneva? Làm thế nào để những bộ complê nhân
quyền ứng khẩu thay cho lối trình bày diễn văn cực kỳ phản cảm trên
gương mặt ngoại giao?
Cách hành văn theo lối đọc bài của phái đoàn Việt Nam tại Geneva
chính là một bằng chứng sống động phản ánh tình trạng ngõ cụt ấy.
Chưa kể đến những đòi hỏi từ Hoa Kỳ - quốc gia chiếm đến phân nửa thị
trường xuất khẩu da giày, dệt may và hải sản của Việt Nam. UPR có thể
không quá quan trọng và có thể bị coi thường, nhưng không phải ngẫu
nhiên mà người Mỹ lại đặc tả đích danh bốn nhân vật Cù Huy Hà Vũ, Điếu
Cày, Lê Quốc Quân và Trần Huỳnh Duy Thức “phải được trả tự do ngay lập
tức”.
Cũng bởi thế, phiên xử phúc thẩm luật sư công giáo Lê Quốc Quân vào
ngày 18/2/2014 sẽ là phép thử đầu tiên và đầy thách đố về một cuộc “kiểm
điểm nhân quyền bất thường” tiếp nối.
Ai trong chính giới cao cấp sẽ lấy điểm nếu xử lý được tình huống thách đố đó?
Bài viết phản ánh quan điểm riêng và lối hành văn của tác giả, một nhà báo tự do đang sống ở TP. Hồ Chí Minh.