Phạm Thanh Nghiên
5 năm về trước, Chủ Nhật ngày 9 tháng 12, 2007, lần đầu tiên dưới
thời cộng sản, sinh viên học sinh cùng đồng bào đã đứng lên biểu tình.
Tại Sài Gòn, Hà Nội những bước chân đã tiến bước, những nắm tay đã vươn
lên thể hiện ý chí và lòng yêu nước, cùng nhau xác định chủ quyền biển
đảo của Việt Nam, chống lại bành trướng Trung Quốc.
Trong đám đông tuyệt vời ngày ấy, có những công dân Việt Nam bây giờ
đã trở thành tù nhân cũng vì lòng yêu nước vô bờ của họ: Blogger Điếu
Cày Nguyễn Văn Hải, chị Tạ Phong Tần, Anhbasaigon Phan Thanh Hải, Nhà
văn Nguyễn Xuân Nghĩa, chú Vi Đức Hồi, anh Nguyễn Bá Đăng, chị Lê Thị
Kim Thu...
Nhưng người ta chỉ có thể giam cầm thân xác nhưng không thể nào bỏ tù lòng yêu nước của các cô chú, các anh, các chị.
Cũng vậy, không ai có thể bỏ tù lòng yêu nước của một dân tộc.
Và ngày mai này, 9 tháng 12, 2012, đúng 5 năm sau lần biểu tình lịch
sử đầu tiên ấy, những trái tim yêu nước lại tiếp tục xuống đường để
tranh đấu cho toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền biển đảo của tổ tiên.
Chủ Nhật này, tôi thèm khát biết bao để được cùng với các bác, cô
chú, anh chị, bạn bè sánh vai trên những con đường Hà Nội, Sài Gòn và
hãnh diện ngẩng đầu hô lớn: "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam"
Tôi khao khát đến dường nào để có được cảm giác mình đang tự do thể
hiện cụ thể nhất thái độ của một công dân có trách nhiệm với tiền đồ của
đất nước.
Thế nhưng, sau 4 năm thụ án, trên thực tế tôi vẫn là một người tù.
"Tư thất đã trở thành lao thất" - theo cách nói của nhà văn Tưởng Năng
Tiến. Chung quanh tôi đã có những rào chận bởi luật, bởi lệ, bởi những
con người cùng dòng máu nhưng khác con tim.
Tôi đau đớn biết rằng ngày mai mình sẽ không thể cùng sánh bước được với đồng bào của tôi.
Nhưng cũng như 4 năm vừa qua, cũng như trường hợp của các cô chú, anh
chị mà tôi kính mến đang trong lao tù, không một ai có thể bỏ tù, giam
hãm lòng yêu nước của tôi.
Chủ Nhật ngày 9 tháng 12, 2012 này, tâm hồn, trí óc, con tim của tôi
sẽ đồng hành cùng với mọi người. Tôi vẫn phải làm tròn trách nhiệm công
dân của tôi dù đang phải sống trong hoàn cảnh của một người tù bị quản
chế. Tôi vẫn phải làm người tự do trong cái "lao thất" này để hướng về
Hà Nội, Sài Gòn và cùng mọi người hô lớn:
Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam!
Xóa đường lưỡi bò - Bảo vệ Tổ Quốc!
Xóa đường lưỡi bò - Bảo vệ Tổ Quốc!
Xin chúc mọi người, chúc chúng ta cùng nhau thành công trong trách
nhiệm bảo vệ Tổ quốc và chống lại mọi âm mưu bành trướng và hành động
xâm lược.
Phạm Thanh Nghiên