Cựu Chiến Binh      

Không ai biết hàng chục tỷ đô la tiền đóng thuế của dân được quân đội chi tiêu thế nào trong những năm qua, có hợp lý không? Thất thoát thì chắc chắn rồi, và có thể là rất lớn, nhưng liệu có ai phải chịu trách nhiệm?
Tôi nhập ngũ từ năm 17 tuổi, tình nguyện, viết đơn bằng máu, sau chiến tranh biên giới năm 1979. 
Mang trong tâm trí những gì tốt đẹp về quân đội nhân dân qua những 
cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn của Văn nghệ quân đội, khi mới nhập ngũ,
 tôi luôn tin quân đội là một môi trường tuyệt vời, ở đó tình cảm đồng 
đội thân thiết, gắn bó như anh em, cấp trên cấp dưới thương yêu nhau như
 trong gia đình… Nhưng chỉ một thời gian ngắn thì tôi đã nhận thấy có 
vấn đề. Khi đó chúng tôi đóng ở biên giới phía Bắc, đầu những năm 1980, 
kinh tế khủng hoảng vô cùng, bộ đội ăn toàn cá mắm thối, đến rau xanh 
cũng thiếu thốn trầm trọng, vậy nhưng rất nhiều sĩ quan đã tha hoá đến 
mức độ đáng xấu hổ. Ở các đơn vị cấp dưới thì cán bộ “trấn lột” từng 
tuýp kem đánh răng, cái khăn mặt của tân binh mang từ nhà đi, tìm cách 
khai tăng số lượng quân hay cho lính về phép quá hạn để ăn bớt khẩu 
phần. Ở cấp trên thì hà lạm lương thực, quân nhu, bắt lính vào rừng khai
 thác gỗ (những cánh rừng gỗ quý ở phía Bắc biến mất chủ yếu trong thời 
gian này) xẻ ra đưa lên xe quân sự chở về quê làm nhà, đóng tủ chè, sập 
gụ…Tôi nhớ mãi những đồng đội ăn mặc rách rưới, gầy vêu vao, có người 
phù thũng đến mức bị liệt chân vì thiếu vi ta min B (do phải ăn thứ gạo 
tấm mua từ Ấn độ, trắng phau, toàn lõi cứng, ko còn chút dinh dưỡng 
nào), mà vẫn phải vác những tấm bê tông nặng vài chục cân, thậm chí hàng
 tạ, leo lên những đỉnh núi, ngọn đồi cao chập chùng ở biên giới phía 
Bắc để xây phòng tuyến trong gió rét, hoặc nằm “chốt” đối mặt với quân 
Tầu. Trong khi đó, cán bộ thì tụ tập ở những “nhà đại đội, nhà tiểu 
đoàn…” ấm áp, ăn uống, bài bạc, làm áp-phe hay vào bản tán gái…
Thực tế đó khiến tôi, và nhiều đồng đội khác, rơi vào khủng hoảng 
trầm trọng. Nó hầu như khác hẳn với những gì tốt đẹp của quân đội trong 
những tác phẩm như Dấu chân người lính hay trong Văn nghệ quân đội mà 
chúng tôi đã đọc trước khi tòng quân. Ở đây, tôi không muốn nói rằng tất
 cả sĩ quan trong quân đội khi đó đều tha hoá, nhưng số tha hoá rất lớn,
 mang tính phổ biến. Tôi không rõ trong thời kỳ chống Pháp, chống Mỹ 
quân đội đã có sự tha hoá như vậy hay chưa, mong bác nào biết thì bổ 
khuyết.
Nhưng chúng tôi đã trụ vững, rất ít người đào ngũ, ít nhất là trong 
phạm vi những đơn vị tôi đã từng phục vụ, bất chấp những khó khăn khủng 
khiếp về vật chất và sự khủng hoảng nặng nề về tinh thần vì mất niềm 
tin, cho đến ngày phục viên (tổng cộng hơn 5 năm, do tôi là lính kỹ 
thuật). Một phần vì đào ngũ thời bấy giờ chính quyền sẽ mang cả gia đình
 ra bêu riếu, nhưng một phần khác, chúng tôi biết đằng sau mình là Tổ 
Quốc. Mỗi khi lên các chốt (thường ở trên các điểm cao), nhìn về sau 
lưng thấy giang sơn trập trùng đồi núi ngút ngàn, chúng tôi hiểu tại sao
 mình cần ở đó.
Nếu ai đã từng là lính đóng quân ở biên giới phía Bắc những năm tháng đó chắn sẽ hình dung rõ những gì tôi vừa viết. 
Nay đọc những gì ông đại tá này nói, nhớ lại những buổi tối dài lê 
thê nghe chính trị viên ba hoa trong những doanh trại tạm bợ trên đồi 
núi phía Bắc, thấy khẩu khí, phong cách của những cán bộ tuyên huấn 
trong quân đội ko thay đổi gì dù đã mấy chục năm rồi. 
Đọc những gì ông này nói, tôi cũng ko ngạc nhiên, vì ông này cũng chỉ
 là một cá nhân bị tha hoá trong quân đội mà thôi, mà tôi thì đã biết 
khá rõ sự tha hoá đó rồi. Tôi tin là hiện nay sự tha hoá của quân đội ở 
mức độ hơn trước kia rất nhiều, thể hiện qua sự tham nhũng về mua bán vũ
 khí, trang thiết bị quân sự, quân nhu, hậu cần, đất đai… Không ai biết 
hàng chục tỷ đô la tiền đóng thuế của dân được quân đội chi tiêu thế nào
 trong những năm qua, có hợp lý không? Thất thoát thì chắc chắn rồi, và 
có thể là rất lớn, nhưng liệu có ai phải chịu trách nhiệm?
Những kẻ tha hoá trong quân đội đang có cuộc sống phè phỡn trên tiền 
đóng thuế của dân, tiền bán tài nguyên của đất nước, nhưng lại đang đe 
doạ nhân dân và có thể đến lúc nào đó sẽ dùng chính vũ khí mua bằng tiền
 đóng thuế của dân để bắn vào nhân dân.
Tôi cho là nhóm lợi ích trong quân đội có thể là nhóm lớn nhất, bảo 
thủ nhất hiện nay ở VN về vấn đề chính trị. Cứ xem khẩu khí của ông đại 
tá này, và đọc báo QĐND thì rõ.
Nhưng thực ra, đại diện cho nhóm này chỉ là một số, một bộ phận sĩ 
quan trung, cao cấp mà thôi. Tôi tin là đại đa số bộ đội, như ngày xưa 
chúng tôi, và ngày nay là các chiến sĩ trẻ, đều là những người có yêu 
đất nước, yêu nhân dân. Chẳng ai muốn bắn vào dân để bảo vệ một nhóm cấp
 trên tham nhũng, bạc nhược đến hủ bại của họ hết cả…
Làm sĩ quan mà không dám đối mặt với ngoại xâm, chỉ tìm cách “vinh 
thân, phì gia”, đục khoét trên lưng người lính và nhân dân thì thật hổ 
thẹn và mang tội nặng với tổ tiên oanh liệt…Những kẻ này nên ngoảnh lại 
về sau nhìn bốn ngàn năm lịch sử và hướng về phía trước để thấy 90 triệu
 đồng bào mà tu tỉnh cho mau, để tránh cái hoạ bị nhân dân đạp đổ và 
lịch sử phỉ nhổ.
Cựu Chiến Binh
 
