Kính gửi: Các tổ chức nhân quyền thế giới, các Chính Phủ yêu chuộng hòa bình.
Tôi là Nguyễn Thị Kim Lan, vợ của Tù nhân lương tâm Ngô Hào hiện đang trong trại tù Xuân Phước, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên.
Ông Ngô Hào bị bắt ngày 8.2.2013 và bị kết án 15 năm vì bị cáo buộc
vi phạm điều 79 Bộ luật hình sự nước CHXHCN Việt Nam “Hoạt động nhằm lật
đổ chính quyền nhân dân” mà thực chất là do ông đấu tranh một cách ôn
hòa đòi Nhân quyền, Dân chủ và Toàn vẹn lãnh thổ.
Kính thưa quý vị!
Tôi viết lá thư này trong nhạt nhòa nước mắt, trong sự đau đớn cả về
thể xác lẫn tinh thần. Tôi cũng không biết còn có thể đi thăm chồng tôi
được bao nhiêu lần nữa và còn có dịp gửi thư tới quý vị thêm lần nào nữa
hay không. Khi mà căn bệnh ung thư vòm họng đang ở giai đoạn cuối có
thể mang tôi lìa xa thế giới này bất kỳ lúc nào. Chỉ thương chồng tôi,
ông Ngô Hào còn chưa đi hết 2 năm trong chặng đường 15 năm tù đầy đau
khổ. Hai đứa con trai tôi, cháu Ngô Minh Tâm và Ngô Minh Trí vẫn đang đi
học. Chúng luôn phải đối mặt với dư luận, áp lực từ trường học, hàng
xóm đến xã hội chỉ vì là con trai của Ngô Hào, một kẻ bị chính quyền coi
là “phản động”. Sau này, chắc chắn chũng sẽ rất khó khăn trong việc tìm
kiếm công ăn việc làm. Người ta thường hướng đến tương lai, đến những
ngày sắp tới nhưng tôi chỉ ước sao thời gian đừng trôi đi thêm nữa. Để
tôi còn cơ hội gặp chồng tôi, và nán lại với các con thêm được những
ngày ít ỏi.
Chính vì thế nên dù khó khăn đến mấy, ba mẹ con chúng tôi cũng cố
gắng khắc phục để đi thăm ông Ngô Hào mỗi tháng một lần. Vừa đi thăm lần
này xong đã mong mỏi, trông đợi để được thăm lần kế tiếp.
Lần gần đây nhất là ngày 25 tháng 5, tôi và cháu lớn Ngô Minh Tâm đi thăm ông.
Tối hôm trước, khi đang chuẩn bị đồ ăn để mang vào cho chồng thì nhà
có khách. Cuộc thăm viếng đột ngột của ông công an tỉnh tên Phổ khiến
tôi lo lắng. Thọat đầu, ông Phổ hỏi thăm sức khỏe, công việc, cuộc sống
hàng ngày… Nhưng tôi biết đó không phải lý do chính khiến một ông công
an tỉnh ghé thăm căn nhà tồi tàn của mấy mẹ con tôi. Mấy lời xã giao rồi
cũng phải kết thúc, nhường chỗ cho mục đích chính của chuyến ghé thăm
này: “Nếu chị đi thăm thì dặn ảnh đừng có làm gì khiến phải bị chuyển
trại”.
Lời khuyên ấy khiến tôi lo lắng, bất an và dự cảm về một điều không lành đến với ông Ngô Hào.
Tờ mờ sáng hôm sau, tôi và cháu Minh Tâm chuẩn bị đồ đạc tới trại tù
thăm cha, thăm chồng. Sau khi làm các thủ tục thăm gặp, chúng tôi phải
ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy họ đưa ông Ngô Hào ra. Tôi sững
sờ! Chỉ mới một tháng, chồng tôi từ mái tóc muối tiêu đã chuyển thành
bạc trắng, chân đi không vững. Dáng vẻ tiều tụy của ông làm mẹ con tôi
thắt ruột. Chúng tôi phải nói rất to ông mới nghe được. Trong cuộc gặp,
có ba công an trại giam ngồi giám sát. Họ lấy biên bản ra ghi chép cuộc
trao đổi của chúng tôi. Dường như còn chưa an tâm, họ dùng cả máy ghi âm
để hỗ trợ. Vợ chồng con cái nhìn nhau, mừng thì ít, lo lắng thì nhiều.
Thằng Minh Trí còn đi làm ăn xa, kiếm tiền phụ giúp cho mẹ, cho anh nên
lần này không đi thăm được. Chỉ mỗi chuyện đó thôi đã làm chồng tôi xót
xa. Ông dặn nếu khó khăn quá thì không phải đi thăm nữa.Tôi nghe mà thắt
ruột. Nhưng nếu không đi, tôi sẽ mất cơ hội gặp chồng. Tôi chưa biết
còn sống tới ngày nào, nhưng cái chết đang đến rất gần với tôi.
Thưa quý vị!
Chồng tôi cũng có kể chuyện công an tỉnh tới làm việc với ông trong
trại giam. Tuy nhiên ông không nói chi tiết nội dung cuộc gặp. Ông chỉ
nói rằng, họ cũng như cán bộ trại giam dặn ông là phải “khuyên nhủ” vợ
con đừng làm gì để ông phải bị chuyển trại cho khổ. Thiết nghĩ, mẹ con
tôi sống lương thiện, không làm gì sai trái. Cho dù có làm gì thì cũng
không ngoài mục đích mang lại điều tốt đẹp, quyền lợi chính đáng cho
chồng tôi. Hơn nữa, nếu mẹ con tôi có “làm gì” thì mẹ con tôi chịu trách
nhiệm, sao lại đổ lên đầu chồng tôi, một người đã lãnh án 15 năm tù khổ
ải. Như thế đã đủ thấy áp lực vô cùng lớn mà chồng tôi đang gánh chịu.
Gần cuối cuộc gặp, chồng tôi bật khóc. Đó là điều ngoài sức chịu đựng
của một người vợ như tôi và của những đứa con tôi. Ông nói trong nước
mắt: “Nhắm mắt vào là anh hình dung ra K3, nơi chôn cất các tù nhân bị
bỏ mạng”. Và ông cho biết đã nhiều lần ông tính chuyện tự tử. Tim tôi
đau thắt. Một cảm giác đau đớn, hoảng sợ bao trùm lên trí não tôi. Họ đã
làm gì để một người không dễ bị khuất phục như chồng tôi phải rơi nước
mắt và không giấu nổi sự hoảng loạn như thế? Ngồi viết những dòng này,
tôi vẫn không muốn nhớ lại hình ảnh chồng mình khi ấy. Các con tôi, dù
tỏ ra rất cứng rắn cũng không giấu nổi sự sợ hãi.
Kính thưa các quý vị!
Dù rất muốn tôi cũng không thể viết dài hơn, phần vì quá lo lắng,
hoảng sợ, phần vì cơn đau đớn đang hành hạ. Và tôi hiểu, việc viết lá
thư này gửi đến quý vị cũng chính là “vi phạm” lời cảnh báo từ phía công
an rằng “đừng làm gì” mang lại bất lợi cho ông Ngô Hào. Nhưng, suy cho
cùng, việc gửi đến quý vị những lời chia sẻ thành tâm của một người sắp
chết, của vợ một tù nhân lương tâm hoàn toàn là việc cần thiết. Nó không
vi phạm pháp luật, không trái với lương tâm, đạo lý của con người. Hơn
thế, trách nhiệm lên tiếng vì sự thật phải được đặt lên hàng đầu. Hy
sinh vì sự thật, đó cũng chính là lý tưởng của chồng tôi, nguyên nhân
khiến ông phải chịu khổ ải trong cảnh tù đầy. Nghĩ như thế nên tôi mạnh
dạn gửi đến quý vị lá thư này cho dù phải thẳng thắn thừa nhận rằng sự
sợ hãi, lo lắng vẫn luôn hiện hữu trong tôi.
Tôi viết lá thư này với hy vọng lớn lao rằng các quý vị hãy lên
tiếng, giúp đỡ cho chồng tôi, một người chỉ vì đấu tranh cho Nhân quyền,
cho Công bằng và lẽ phải mà phải chịu cảnh tù đầy. Cho dù ông không
được trả tự do trong nay mai, nhưng ít ra ông cũng được đối xử nhân đạo,
được tôn trọng nhân phẩm và được pháp luật bảo vệ.
Xin chân thành cảm ơn các quý vị.
Phú Yên, ngày 28 tháng 5 năm 2014.
Nguyễn Thị Kim Lan
Vợ Tù Nhân Lương Tâm NGÔ HÀO
ĐT: 01226606052
Địa chỉ: 17/6 Nguyễn Trãi, phường 5, thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên.
Vợ Tù Nhân Lương Tâm NGÔ HÀO
ĐT: 01226606052
Địa chỉ: 17/6 Nguyễn Trãi, phường 5, thành phố Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên.