Phan An
Những bài tôi viết gần đây, các bạn kêu buồn. Ờ tôi cũng thấy nó
buồn. Và cứ càng thấy nó buồn buồn thì tôi lại càng lo lo: Biết đâu cứ
viết lừ đừ thế này, về sau cái kiểu nó lại ám vào người, không khéo lại
thành một vị lãng mạn đại nhân mang nét buồn thời đại, nhìn theo gió hiu
hiu cười không ít thì nhiều, theo kiểu Nhất Linh và các thứ sến rện vô
bổ ngày trước. Mà tôi thì không muốn làm lãng mạn đại nhân – vốn dĩ
trước nay tôi chỉ thích viết kiểu tào lao xịt bợp, đâm chỗ này chém chỗ
nọ mà thôi, bất kể các bạn cứ lao nhao rằng anh không thay đổi lối viết ư
đừng lì lợm quá như thế, đến to béo như Aziz Nesin mà cũng biết thức
thời ngày xưa viết châm biếm ngày sau đổi sang viết đả kích nữa là thứ
như anh vân vân và vân vân.
Thế nhưng hôm nay thì tôi hết lo. Vâng tôi hết lo. Vì tôi đã vững tin (xác tín, theo kiểu các bạn dốt nát có vốn từ ngữ hoa lá hẹ hay dùng, cùng với những từ khác như tự do, xa ngái, hoang hoải, khải huyền
các loại) rằng may mắn quá, tôi viết mấy thứ buồn buồn như thế chẳng
qua vì thế sự xung quanh tôi tự nhiên nó vu vơ nó buồn mà thôi, chứ một
khi nó đổi sang nó vui, thì tôi lại viết vui được ngay, uyển chuyển
chính là như vậy.
Cụ thể là bữa nay tôi đọc báo được cái tin rằng lực lượng công an
kia sắp thanh tra, tức thị kiểm tra và thanh trừng, một quán cà phê nọ
vì cái tội dám xuyên tạc Lê-nin. Tôi viết Lê-nin là thói quen thôi, thật
ra tôi cũng chẳng biết viết tên ổng thế nào cho đúng. Cũng có thể là Lê
nin – không có cái gạch ngang. Hoặc Lê Nin, tức là in hoa đầu chữ. Hoặc
LÊ NIN, như các tấm biển treo xiên xẹo trên những con đường đầy người
chết vì xe tung. Hoặc Lénine, lưu ý vẫn đọc là Lê, không phải Lé. Mấy
người ít học quê tôi người ta gọi là ông Sáu Nin, vì thấy ghi tên đầy đủ
của ổng có chữ VI – cái này tôi nghĩ có lẽ không đúng, vì nếu ghi thế
thì phải đọc là Vi Lê Nin, tương tự như cái cô nhà thơ gì Vi Thùy Nin
ấy, hoặc là Sáu La Mã Nin, chứ chỉ đọc Sáu Nin thì chẳng hóa ra là Sáu
La Tin Nin. À cái này tôi cũng kể rồi, thằng bạn tôi hồi tiểu học tên là
Lê Văn Nin, nó học dốt như bò vì suốt ngày chỉ thích lấy que gai mắt ó
chọc đít bò. Tóm lại như thế, công an sắp thanh trừng quán cà phê vì
xuyên tạc thằng bạn tôi chọc đít… e hèm, vì xuyên tạc Lê-nin, nay xin
nói tắt là anh Nin cho nó tắt.
Nhưng bởi vì rất có thể không phải tất cả chúng ta ở đây đều có kiến
thức sơ đẳng về anh Nin, tôi xin mạn phép kể lể dài dòng văn tự ra một
ít, xong rồi các bạn có thể vỗ tay khen tôi kiến thức sâu rộng. Anh Nin
thì nay đã chết rồi, xác ảnh được xức dầu thơm và quàng trên quảng
trường Đỏ cho bà con đi ngang qua có rảnh thì vào xem, nhưng hồi còn
sống thì ảnh lẫy lừng một cõi chính và nhiều cõi phụ khác, người ta còn
có một định luật vật lí rằng đồng chí Nin không bao giờ sai, và tất cả
những nhà khoa học thiên thể cố gắng chứng minh định luật ấy sai sau rốt
đều phải vừa khóc vừa nói rằng là em sai em sai, định luật không sai,
đồng chí Nin không sai, xin đừng bắn. Theo như sách sử do những người
viết sử ghi lại thì chú Nin hồi nhỏ học thôi rồi, ba năm không nhìn ra
vườn, bạn đem súng bắn chim tới cũng bảo không không nhà tao làm gì có
vườn mà bắn, để yên tao học cơ, kệ súng mày, kệ chim mày luôn. Nhờ học
siêng như thanh niên nghiêm túc như thế mà lớn lên anh Nin trở thành
lãnh tụ của giai cấp công nhân, được coi là học trò vĩ đại nhất của Các
Mác, đồng thời cũng là thầy của một số anh khác, rồi đến lượt các anh
này lại cũng giành giật nhau xem ai là học trò vĩ đại nhất của thầy Nin.
Anh Nin lãnh đạo cuộc cách mạng vô sản ở Nga đi đến thắng lợi cuối
cùng, đảo ngược hoàn toàn cục diện người bóc lột người một cách hết sức
vẻ vang. Tượng anh được đặt ở khắp nơi nơi, ở Nga có hằng hà sa số đã
đành, lại trùng trùng mông mông ở Trung Quốc và Cuba, và thấy rõ nhất là
ở Bắc Triều Tiên vào ban ngày. Ở ta cũng có tượng anh to đùng ở vườn
hoa, người ta gọi nhầm là cụ Lý cụ Lê, anh đút tay vào túi, tay kia chỉ
ra xa, mắt anh nhìn thẳng, rất cương nghị, không hề chớp, mặc kệ bọn dân
ngu khu đen vứt rác và tiêm xì ke tùm lum xung quanh. Thế và ngoài vườn
hoa ra thì tượng anh cũng hay được đặt trong những phòng họp, ở đó anh
không có tay, anh chỉ thúc thủ mà nhìn thôi, trong lúc những bọn không
phải dân ngu khu đen thì ngủ khò khò dưới ánh nhìn của anh. Trong sách
giáo khoa người ta cũng viết về anh luôn luôn, giống như người ta sợ
chểnh ra một phát là cả thế giới quên anh tút xuỵt, đơn cử như chuyện
bắn chim tôi vừa kể phía trên, hoặc bài thơ “Ông Lê-nin ở nước Nga / Đầu
ông bị hói rất là Việt Nam” mà ai trong số chúng ta cũng phải thuộc
lòng nếu không muốn ở lại lớp, hoặc lại một bài về chú bé Kô-li-a bị lạm
dụng sức lao động “Tuổi mười hai đuổi bướm bắt chim / Em ở đây bên bác
Lê-nin / Người làm việc. Cần em canh gác.” Tất nhiên khi đã vào thơ ca
thì câu chuyện có sai lệch ít nhiều, nhất là khi lại là thơ của nhà thơ
Tố Hữu – người mà nếu giữ nguyên tên họ là Nguyễn Trung Thành chứ không
chọn bút danh thì hẳn nhà thơ có đôi chút liên quan là Nguyễn Du phải
hộc máu chết mấy lần vì sỉ nhục – nhưng đã đến mức độ như thế thì thiết
nghĩ chúng ta đều phải nhất trí rằng anh Nin là một người vĩ đại, luận
cương của anh làm cho mọi người đều khóc một mình trong phòng cũng như
phin Hàn Quốc, những lời anh nói ra đều đáng được coi như sấm truyền, kể
cả cái câu “Hỏng bét rồi!” mà bọn thối mồm vẫn đồn là lời anh dặn lúc
lâm chung. Những chuyện sau này người ta kéo tượng anh cùng với các bạn
đồng chí của anh đổ chỏng gọng, rồi những cái hình chim ỉa lên đầu anh,
con nít ngồi lên bụng anh các kiểu trên khắp các nước Đông Âu, tôi ngờ
rằng đều là giả trá mà thôi – nếu tinh ý và tỉnh táo thì các bạn sẽ nhận
thấy rằng anh em Thomas Knoll và John Knoll tung ra bản Photoshop đầu
tiên cho máy Mac vào năm 1990, rồi đúng một năm sau thì chủ nghĩa xã hội
Liên Xô sụp đổ và những bức hình ấy bắt đầu được lan truyền, thời chắc
chắn phải có gì huyền bí đằng sau chứ không thể nào mà lại trùng hợp
nhiệm mầu như thế được.
Như thế, chúng ta đều hiểu rằng ảnh hưởng của Lê-nin lên đất nước
quằn quại hình chữ S này rõ ràng là vô thiên lủng. Tất nhiên vô thiên
lủng là một từ chỉ dùng cho những thứ đếm được, nhưng vì sự vĩ đại của
anh Nin mà tôi cứ gán thẳng cho anh, ai muốn kiện gì cứ tìm gặp anh Nin
mà kiện, vì người ta vẫn bảo rằng anh Nin vĩ đại sống mãi trong sự
nghiệp của chúng ta. Con đường mà anh đã chọn, chúng ta vẫn cứ đi kiên
trì cho đến ngày nay, chúng ta xây cầu vượt ở đây và sập hầm ở kia,
chúng ta nhai cục sắt ở đây và nuốt cục xi măng ở kia, chúng ta xin tiền
Nhật Bản ở đây và bị Thụy Điển dừng trợ cấp ở kia, tất cả đều kiên định
dưới ngón trỏ của anh và ngón giữa của nhiều vị khác. Cuộc chiến khốc
liệt nhất trong lịch sử dân tộc ta, chúng ta không đánh người ngoài,
chúng ta đánh nhau bươu đầu mẻ trán, có một phần lớn là nhờ công sức của
anh. Khi chúng ta cần cải cách một ít về ruộng đất, cần đánh tư sản và
tư bản, người đầu tiên chúng ta giết lại là bà mẹ đã dành tiền dành vàng
cho chúng ta ăn, rồi hàng nghìn hàng vạn người chung giống nòi tiếp
theo bị đấu tố, lăng mạ, chửi bới, véo, cấu, tát, bớp, bóp, đớp, đạp,
bắn, chôn sống, việc ấy cũng có dấu ấn của anh Nin. Như vậy để thấy anh
Nin có uy tín cao đến như thế nào, anh là người Nga thôi, anh lại còn
hói nữa, mà người Việt chúng ta chém nhau bằm nhau hiếp nhau giết nhau
vì anh, chúng ta tôn thờ anh, chúng ta đội anh lên đầu cùng với các bạn
bè anh em của anh là Xít Ta Lin và Mao Trạch Đông, bất kể các anh có mặc
xịp hay không mặc xịp và đánh rắm hay không đánh rắm.
Cho nên, vốn là người yêu quý anh Nin và một hướng về anh, sự suy
đồi về đạo đức, uống nước đái nguồn, ăn quả đái kẻ trồng cây của ta
những năm gần đây thật sự làm tôi hết sức buồn lòng. Những người còn
chút lương tri hãy nghĩ mà xem, chúng ta được như ngày hôm nay là vì ai
của ai và do ai? Nhờ ai mà trên khắp đất nước hiện nay mảnh bom nhiều
khôn kể xiết, nội tiền cưa bom bán phế liệu hằng năm cũng không dưới cả
trăm triệu đồng? Nhờ ai mà con trẻ của chúng ta sinh ra, chưa biết yêu
cha yêu mẹ đã biết yêu người Nga người Tầu, và lớn lên chút nữa thì bám
mông Tây bám đít Tầu, đi đánh đĩ bốn phương tám hướng, mang lại nguồn
thu nhập tuyệt đối ổn định cho đất nước càng ngày càng vững bước? Nhờ ai
mà – một chuyện nhỏ nhặt thế này thôi – nắp cống có hình vuông, khiến
cho bọn kẻ trộm muốn lăn đi cũng đành bất lực, cho dù mỗi Hai tháng Chín
chúng nó lại xồ ra tính theo đơn vị là hàng vạn? Tôi có thể hỏi cả trăm
câu hỏi tu từ như thế, để các bậc tri thức cùng suy ngẫm. Ông cha ta đã
dặn rằng, qua sông thì đừng đấm bòi vào sóng. Thế mà cái bọn vô học
trong xã hội ta, sông thì chưa qua nổi, mới chỉ đang là quá độ mà thôi,
đã vội nảy nòi những thói vong ân. Chúng nó chế tác ra những thứ thơ vè
quái đản để cười nhạo lãnh tụ, ví như:
Bác Hồ nói với Lê-nin
“Nước Nga đã có Pút Tin tự hào”
Bác Hồ nói với Bác Mao
“Trung Quốc nó chọn Cẩm Đào là khôn…”
“Nước Nga đã có Pút Tin tự hào”
Bác Hồ nói với Bác Mao
“Trung Quốc nó chọn Cẩm Đào là khôn…”
Hoặc:
Lê-nin cương luận thật dài
Bác đọc Bác hiểu một vài ý chung
Bác đọc Bác hiểu một vài ý chung
Hoặc:
Lê-nin ra đến Cửa Lò
Xong rồi bác hỏi “Mình bo thế nào?”
Xong rồi bác hỏi “Mình bo thế nào?”
Như thế còn chưa hả, giờ lại có một bọn buôn bán cà phê trên thân
xác và tâm hồn Lê-nin. Nghe bảo vì cái sự dốt nát rất vô lí trong thời
buổi ngành giáo dục phát triển vàng son này, chúng nó đã chế biến câu
nói oanh liệt “Học học nữa học mãi” thành “Cộng cộng nữa cộng mãi” treo
giữa quán, trong khi ngay từ nhỏ chúng ta đều biết rằng phải chế thành
“Học học nữa hộc máu” mới là đúng. Chúng nó lại vẽ Lê-nin đứng chàng
hảng tay cầm li cà phê mắt phê như con dê. Đứng trên Lê-nin mà nói, việc
này là một sự báng bổ Lê-nin. Thế còn đứng trên cà phê mà nói thì việc
Lê-nin uống cà phê lại là một sự báng bổ cà phê, tại vì không có sử liệu
gì chứng tỏ Lê-nin hay các đồng chí Nga biết uống cà phê, ngoài cái
truyện cười Xô Viết “Anh mua cà phê ư? Hãy qua cửa hàng bên kia đường,
bên đó mới không có cà phê, ở đây thì không có lúa mạch.” Cái thực đơn,
thay vì in trên giấy bóng đàng hoàng cho giống những con người đàng
hoàng, thì bọn vô học lại in trên sách Lê-nin toàn tập như những bọn vô
học. Chúng nó lại đem dán lên tường dẹp lép những Các Mác, người đã làm
xao xuyến bao thế hệ với câu nói “Vô sản toàn thế giới hãy tha thứ cho
tôi,” Stalin, cái tên thân thương mà bao trẻ em mồ côi Ba Lan vẫn thuộc
nằm lòng từ thuở còn đái dầm trong nôi, và cả Mao Trạch Đông, người đã
giúp khoảng hai mươi triệu nhân dân Trung Hoa nhảy vọt một cái lên đến
tận thiên đàng trong niềm hân hoan tột đỉnh.
Thưa các bạn, cái sự ăn cháo đái bát nó còn đến thế nào được nữa?
Bọn Việt Nam này là bọn Việt Nam nào mà dám xúc phạm đến những người Nga
vĩ đại này, người Đức vĩ đại này, và người Trung Hoa vĩ đại này? Hãy
thanh trừng chúng nó đi, theo đúng như kế hoạch, để một lần nữa chúng nó
nhớ cho đến chết rằng đừng có mà đùa với các vị lãnh tụ nước ngoài của
chúng ta, rằng trong quá khứ chúng ta đã từng giết mãi bàn tay không
phút nghỉ để thờ Mao chủ tịch và Xít Ta Lin bất diệt, chẳng có lí do gì
ngày hôm nay, với võ khí hiện đại hơn và lòng nhiệt thành sôi nổi hơn,
chúng ta lại tha thứ cho cái bọn ngu dốt bỉ lậu. Hãy vì Lê-nin mà lôi
chúng nó ra ngã tư, hãy vì Mao Trạch Đông mà trói chúng nó vào cột điện,
hãy vì Xít Ta Lin mà hô hào người ta nhổ nước bọt vào chúng nó, hãy vì
Che Guaevara mà bắt con cái chúng nó kể tội chúng nó, rồi cuối cùng hãy
vì Các Mác, người thầy vĩ đại của tất cả các thể loại công nông binh vĩ
đại, mà đào hố chôn sống chúng nó ngay tại chỗ, để bây giờ và mãi mãi
ngàn sau dân tộc ta đái ra quần mỗi khi nghe hai tiếng đồng bào.