Huỳnh Ngọc Tuấn
Tôi đang sống trong một đất nước mà hàng ngày, hàng tháng, hàng
năm những cái không giống ai vẫn ngang nhiên diễn ra, ngang nhiên hiện
hữu. Không ai đồng tình nhưng ai cũng lặng thinh.
Xin được một lần mô tả cái diện mạo và hình dáng của những cái không giống ai này.
– Một quốc gia hai quyền lực lãnh đạo: Bên cạnh nhà nước - chính phủ
có đủ ban bệ Bộ, vụ, sở vẫn tồn tại song song một cơ chế Đảng CS với
những ban bệ và chức năng tương tự nhưng có quyền lực cao hơn. Người ta
không nhìn thấy cái chính quyền thứ hai này nhưng nó hiện hữu trong cái
gọi là “cấp ủy”. Đây mới là quyền lực thực sự là chủ nhân ông của đất
nước.
Đất nước không phát triển nổi, nhân dân không giàu có lên được vì
phải gánh vác trên vai mình hai guồng máy quyền lực với hai lực lượng
nhân sự như con đỉa hai đầu hút hết nguồn lực quốc gia.
– Cái thành quả lớn nhất của nền văn minh nhân loại là nhà nước pháp
trị và tam quyền phân lập nhưng ở VN thì nhà nước đặt dưới sự lãnh đạo
“toàn diện và tuyệt đối” của đảng CS, như vậy nhà nước pháp trị không
tồn tại ở VN. Đảng CS là đảng lãnh đạo nên không có tam quyền phân lập
mà chỉ có tam quyền phân nhiệm, có nghĩa là tính độc lập (điều kiện căn
bản cho một nhà nước minh bạch và không tha hóa) đã bị thủ tiêu.
– Ở các nước dân chủ văn minh quyền tự do ngôn luận và bày tỏ chính
kiến một cách ôn hòa qua các phương tiện truyền thông như báo chí, đài
phát thanh v.v... là quyền mang tính phổ quát và quan trọng. Nó quan
trọng đến mức tạo nên một quyền lực mới là đệ tứ quyền. Còn ở VN chỉ
được phép có một tư tưởng, một tiếng nói, một cách nhìn và một cách suy
nghĩ cho nên tính sáng tạo bị bức tử, sự khác biệt là “phản động” là
chống đối.
– Ở các nước Văn minh – dân chủ, bầu cử, ứng cử là một quyền cực kỳ
hệ trọng, nó quyết định sinh mệnh của thể chế dân chủ đó. Còn ở ta bầu
cử là một món nợ quỷ thần phải trả. Cứ đến kỳ bầu cử là người dân phải
lo thu xếp mọi công việc để đi bầu cho sớm nếu không muốn bị “nhắc nhở”.
Ai đó mà bị chính quyền địa phương “nhắc nhở” nhiều lần vì không thực
hiện quyền lợi của mình một cách nghiêm túc thì bị ghi vào sổ đen và
người đó và gia đình trở thành “đối tượng” để theo dõi và trù dập. Trong
hai kỳ bầu cử quốc hội vừa qua (năm 2005 và 2011) tôi và các cháu được
chính quyền địa phương ” quan tâm” gọi điện thoại “nhắc nhở” tổng cộng
là 6 lần trước và ngay trong ngày bầu cử!! Tôi và các cháu đã từ chối
“quyền lợi” của mình nên bị báo chí và đài phát thanh của chính quyền
gọi là phần tử “chống đối”.
Ở VN việc người dân đi bầu là một hình thức để hợp pháp hóa những gì
đã được quyết định từ đảng CS, lá phiếu của người dân không quyết định
được tương lai đất nước vận mệnh quốc gia, đã có đảng quyết định rồi,
kết quả “bầu cử” đã được biết từ nhiều tháng, thậm chí nhiều năm trước
đó.
Người dân bị lôi vào cuộc chơi một cách bất khả kháng và trở thành những diễn viên trong trò chơi mang tính khôi hài.
Còn ứng cử là độc quyền của đảng không thuộc về người dân và quyền
này không chia xẽ, không thương lượng, đây là một đặc quyền của giai cấp
thống trị, những ai muốn tranh giành cái quyền này là phải trả giá như
Tiến sĩ Cù huy hà Vũ, Luật sư Lê Quốc Quân.
– Ở các nước dân chủ — văn minh đảng chính trị chỉ là một hội đoàn
dân sự do những người có cùng chủ trương và lý tưởng lập ra để góp phần
kiến tạo nên một xã hội đa nguyên đa dạng phong phú và lành mạnh, họ độc
lập và có quyền bình đẳng với những tổ chức chính trị đối lập hoặc đồng
minh, họ không lãnh đạo ai và cũng không bị ai lãnh đạo, tất cả đều
phục vụ nhân dân và đất nước và chịu sự ủy quyền của cử tri qua từng
cuộc bầu cử và hoạt động của họ nằm trong khuôn khổ luật pháp. Nhưng ở
VN đảng CS là quyền lực tối cao được cái gọi là “Hiến pháp” trao cho quy
chế được quyền lãnh đạo vĩnh viễn (tất nhiên là cho đến khi nào chế độ
độc tài còn tồn tại được). Đảng CS là ngươì cầm lái “vỹ đại”, đảng có
mặt khắp nơi chi phối và quyết định tất cả. Từ trung ương đến địa
phương, từ thành phố đến hang cùng ngõ hẻm, đôi mắt của đảng soi rọi
khắp nơi để quan sát và lãnh đạo đến tận “quần” chúng.
Đảng có mặt ở những nơi không ai nghĩ tới, từ trường học, bệnh viện, công ty tư nhân, cả nhà thờ và thiền viện.
– Giáo dục các cấp, nhất là Đại học nơi đào tạo nhân tài và nhân lực
cho đất nước thì môn Chủ nghĩa Mác- Lê nin là bắt buộc cho dù không ai
muốn học vì mất thời gian và vô bổ, nhưng sinh viên phải học và trả tiền
cho cái học trình vô bổ và mất thời gian đó!
– Nền kinh tế tư bản rừng rú chụp giật và man rợ bị sự độc quyền và
lũng đoạn của bọn tư bản đỏ được gọi là nền khinh tế thị trường theo
định hướng XHCN, ở thiên đường XHCN này giai cấp công nhân và nông dân
bị bóc lột đến tận cùng, bị khinh miệt và ngược đãi mà không làm gì được
để bảo vệ quyền lợi của mình, đảng CS lập ra Công đoàn và điều khiển nó
như công cụ để kiểm soát công nhân và bảo vệ quyền lợi cho giới chủ.
Những tập đoàn kinh tế cá mập được hình thành từ tiền thuế của dân nhưng
lại trở thành chủ nhân ông của người dân, muốn vào làm việc ở những tập
đoàn này phải là những thành phần con ông cháu cha.
– Lực lượng “công an nhân dân” thì coi dân như cỏ rác, buồn buồn thì
đánh chết một vài người dân cho vui, mục đích là để thị uy. Nếu dư luận
trong nước và quốc tế có phản ứng mạnh quá thì cũng xữ cho lấy lệ để bịt
miệng công luận rồi đâu lại vào đó. Hãy nhìn những cái chết thê thảm
của một số nạn nhân trong mấy năm gần đây thì rõ.
– Ở các nước dân chủ văn minh đất đai là một thứ tài sản quan trọng
của người dân, quyền này được tôn trọng và bảo vệ bằng luật pháp, khi
thật sự cần thiết nhà nước muốn xữ dụng thì phải thương lượng với người
dân làm chủ mãnh đất đó, không áp đặt và không dùng cường quyền để “giải
tỏa thu hồi”. Quan hệ giữa người dân và nhà nước dân chủ là quan hệ hài
hòa, cùng chia xẽ quyền lợi và trách nhiệm, chỉ có ở cái nhà nước XHCN
“của dân do dân và vì dân” này mới có dân oan, mới có những vụ thu hồi
giải tỏa đất đầy máu và nước mắt vì quyền sở hữu đất đai “thuộc về toàn
dân” và do nhà nước “trực tiếp quản lý”.
– Chỉ có ở VN và các nước CS mới có sự phân hóa giàu nghèo đến quái
dị như vậy. Có những đại gia tài sản vàng bạc như núi, ăn chơi phè phởn,
cuộc sống xa hoa đến lập dị, tài sản của họ nhiều đến mức khó mà ước
lượng được vì quá lớn và không minh bạch, từ trăm triệu đến vài tỷ mỹ
kim. Bên cạnh họ là rất nhiều người nghèo, cuộc sống lê lết bên những
đống rác bẩn thỉu, hôi hám, họ sống trên rác và cũng kiếm sống bằng rác.
Họ hoàn toàn không có tương lai, đất nước này xã hội này không thuộc về
họ, họ chỉ như những con chuột theo nghĩa đen và nghĩa bóng.
– Bất cứ quốc gia và dân tộc nào thì đất nước là của chung, chung về
quyền lợi và trách nhiệm, nhưng ở VN đất nước là độc quyền của đảng và
nhà nước vì tất cả đã có “đảng và nhà nước lo”. Nhà nước và đảng làm chủ
mọi nguồn tài nguyên của quốc gia,được độc quyền quản lý và phân phối.
Bảo vệ đất nước như thế nào là quyền của đảng và nhà nước, người dân chỉ
có mỗi một việc là làm theo những gì được đảng, nhà nước yêu cầu hoặc
cho phép. Như trong cuộc chiến tranh Campuchia, đảng và nhà nước yêu cầu
người dân phải hy sinh xương máu để “bảo vệ đất nước” và làm “nhiệm vụ
quốc tế” thì người dân phải làm. Ngày hôm nay đất nước bị TC xâm chiếm,
lòng tự tôn dân tộc bị sỉ nhục thì người dân VN cũng không được quyền
“tự phát” để bày tỏ lòng yêu nước và một điều tuyệt đối là không được
biểu tình để đưa ra một thông điệp cần thiết cho thế giới và bọn ngoại
xâm biết được suy nghĩ và tình cảm của mình về hiện tình đất nước. Lòng
yêu nước là một tình cảm tự nhiên, thiêng liêng và cao quý của bất cứ
dân tộc nào trên thế giới nhất là người dân VN đã có truyền thống yêu
nước chống ngoại xâm trong suốt lịch sử 4000 năm của mình. Lòng yêu nước
có thể nói là di sản quý báu của người VN mà tổ tiên của chúng ta trao
truyền từ đời này sang đời khác, chưa có một triều đại một chính quyền
nào “kiểm duyệt” lòng yêu nước chứ đừng nói đến chuyện thủ tiêu, ngăn
cấm hay độc quyền. Vậy mà ngày hôm nay trước hành động hiếu chiến và
ngang ngược của bọn bành trướng Bắc kinh, người dân Hà Nội, Sài Gòn đã
tự nguyện xuống đường để cho thế giới biết là nhân dân VN không hèn yếu
không vô trách nhiệm với quốc gia, vậy mà đã bị chính nhà cầm quyền “của
dân, do dân, vì dân” đàn áp, bắt bớ, vu khống và chụp mũ . Điều này
chắc làm cả thế giới kinh ngạc và khó hiểu là VN đang được điều hành bởi
một chính quyền đại diện cho ai?
– Trên thế giới này ở đâu cũng vậy, thời nào cũng vậy tầng lớp nhân
sĩ trí thức là tinh hoa của xã hội, họ là nguồn lực sáng tạo nên những
giá trị mới trong tất cả mọi lãnh vực từ học thuật đến khoa học học và
kinh tế. Chính vì những cống hiến to lớn đó đã tạo nên địa cị cao quý
của họ là một điều tự nhiên và hợp lý.
Tầng lớp nhân sĩ trí thức trở thành lực lượng dẫn dắt và lãnh đạo xã hội trong mọi mặt đời sống.
Trong việc bảo vệ đất nước thì vai trò và trách nhiệm của nhân sĩ trí
thức càng nỗi bật và trở nên trọng yếu, không có họ đất nước như rắn
mất đầu xã hội như mù lòa, mất định hướng. Vậy mà tầng lớp nhân sĩ trí
thức VN ngày hôm nay ở đâu và đang làm gì khi tầng lớp này rất đông đảo
và họ được thụ hưởng một đời sống sung túc hơn nhiều lần so với mức sống
của người dân và từ tiền thuế của dân?!
Một điều may mắn là đất nước chúng ta ngày hôm nay đã hình thành được
một tầng lớp nhân sĩ trí thức đối lập, dân chủ (cộng với hơn ba trăm
nghìn trí thức ưu tú tại Hải ngoại) có đủ khả năng để bù đắp vào khoảng
trống này, tuy luôn bị đàn áp và khủng bố. Đây là cái vốn liếng vô giá
để chúng ta xây dựng lại quê hương sau bao nhiêu năm bị “nội xâm” tàn
phá.
– Khi đất nước ở vào lúc dầu sôi lửa bỏng, kẻ thù đang dòm ngó và lên
kế hoạch thôn tính biển Đông vì thời cuộc ngày hôm nay đã có những
chuyễn dịch về hướng nghiêm trọng, thì Bộ chính trị đảng CSVN (cơ quan
đầu não và quyền lực tối cao của chế độ) lại tiến hành cái gọi là “PHÊ
VÀ TỰ PHÊ” để kiểm điểm phê bình những sai sót của lãnh đạo?!
Trên thế giới này chỉ có “Văn hóa từ chức” như của Nhật bản, hoặc “tự
xử” kiểu Hàn quốc như vụ cố Tổng thống Roh moo-huyn. Hoặc như Mỹ và các
nước châu Âu là bị luận tội và cách chức thẳng thừng tùy mức độ sai
phạm hoặc bất xứng. Ở VN ta thì các ông lãnh đạo lại bày ra cái trò “PHÊ
VÀ TỰ PHÊ” thật là không giống ai cả!?
Nếu kể ra những cái “KHÔNG GIỐNG AI” ở VN thì nhiều lắm chỉ sợ làm phiền lòng độc giả nên tạm dừng chỗ này.
Một đất nước với quá nhiều cái “KHÔNG GIỐNG AI” như vậy mà nó (những
cái không giống ai) vẫn ngang nhiên tồn tại thì đúng là đất nước này
“KHÔNG GIỐNG AI” thật rồi.
© Huỳnh Ngọc Tuấn
© Đàn Chim Việt