Ngô Nhân Dụng
Các bloggers và nhà báo tự do ở
Việt Nam mới gửi đi một “Bản lên tiếng chung” về trường hợp nhà báo
Hoàng Khương bị xử bốn năm tù, đang chờ ngày ra trước tòa phúc thẩm.
Trong bản lên tiếng này, các nhà báo kêu gọi, “Chúng ta sẽ luôn đứng bên
anh, đứng cùng chiến tuyến của anh, và tiếp tục dấn thân vào cuộc chiến
giữa thiện và ác này.”
Theo nội dung bản lên tiếng thì chúng ta hiểu “Cuộc chiến giữa thiện
và ác” ở đây là giữa guồng máy tham nhũng và nạn nhân là người dân Việt.
Câu chuyện bắt đầu từ những bài báo của Hoàng Khương, tên thật là
Nguyễn Văn Khương, tố giác nạn tham nhũng của cảnh sát quận Bình Thạnh,
đăng trên báo Tuổi Trẻ vào Tháng Bẩy năm 2011. Trong bài báo kể một vụ
ăn hối lộ cụ thể, Hoàng Khương đã chụp được cả hình Thượng úy Công an
Huỳnh Minh Ðức đang đếm tiền, mười triệu đồng Việt Nam, với bộ mặt rất
thản nhiên như đang nhận tiền công sửa xe hay bán dầu cháo quẩy vậy.
Các chi tiết kể ra trong bài báo của Hoàng Khương sống động như ký
giả có mặt tại chỗ: “Ông Hoàng hỏi đưa trước 10 ‘chai’ (triệu) được
không, ông Huỳnh Minh Ðức nhanh nhẩu bảo 'được.' Ông Hoàng đếm tiền đặt
trên bàn, ông Ðức xếp lại ngay ngắn rồi đút túi và nói, 'Chủ Nhật đưa
giấy tờ xe, khoảng Thứ Năm, Thứ Sáu lấy xe, khỏi ra phường kiểm điểm.'
Ông Hoàng nói Hòa (người lái chiếc xe bị bắt) không có giấy phép lái xe.
Ông Ðức du di 'không có thì thôi.' Thấy ông Hoàng chưa thật sự yên tâm,
ông Ðức hứa chắc nịch: 'Vụ này đã thành công 99%!'”
Bài tường thuật lại kèm theo hình ảnh ông Ðức đếm tiền; đúng là một
bài báo tuyệt vời! Nhưng làm sao nhà báo lại nghe được đủ các lời đối
thoại và chụp được những bức hình như vậy? Theo tố cáo của công an thì
chính Hoàng Khương là người đã mai mối để đưa tiền hối lộ. Thế là, vào
cuối năm 2011 bên công an lấy gậy ông đập lưng ông, đưa Hoàng Khương ra
tòa về tội hối lộ cảnh sát. Họ còn yêu cầu báo Tuổi Trẻ đuổi Hoàng
Khương; và tờ báo này đã ngoan ngoãn làm theo, “đình chỉ công tác” nhà
báo từ tháng 12 năm ngoái. Mặc dù lúc đó Hoàng Khương chưa hề ra tòa,
chưa hề bị kết án! Sự kiện này chứng tỏ ở trong nước Việt ta thì lệnh
của cảnh sát công an còn được thi hành nhanh hơn cả bản án của ngành tư
pháp! Ðầu Tháng Chín năm 2012, Hoàng Khương bị án bốn năm tù về tội hối
lộ cảnh sát! Huỳnh Minh Ðức cũng được lãnh năm năm tù về tội ăn hối lộ.
Luật lệ nước nào thì cũng coi cả việc hối lộ lẫn nhận hối lộ đều có
tội. Nếu guồng máy pháp luật ở nước ta làm việc hữu hiệu thì chắc hơn
một nửa nhân dân trong nước đã bị bỏ tù! Vì chẳng mấy ai là không từng
hối lộ, từ trẻ em lên chín tới các cụ già 90! Một nửa còn lại (cứ cho là
47% còn lại) không phạm tội hối lộ chỉ vì họ không đáng để các quan
công an chiếu cố! Quý vị công an ở nước ta có quyền tuyên bố là họ không
bao giờ tham nhũng đối với 47% quần chúng nhân dân, vì đám nhân dân này
chẳng có đồng xu nào đáng cho các quan bỏ công đi sách nhiễu cả! Trong
hàng ngũ nhân dân có thể 47% không bao giờ phạm tội hối lộ; còn trong
hàng ngũ cảnh sát công an thì tỷ số người không bao giờ ăn hối lộ là bao
nhiêu? Nếu mở một cuộc trưng cầu ý kiến đồng bào Việt Nam ta thì chắc
cả nước sẽ nói tỷ lệ đó là “zero phần trăm!” Tức là 100% các chiến sĩ
công an đều chấm mút cả. Nếu không được chấm mút thì ai dại đeo cái mặt
mo cho vợ con xấu hổ làm cái gì?
Ðiều tức cười là nếu phóng viên Hoàng Khương thực sự có ý đưa tiền
hối lộ cho cảnh sát để chạy chọt cho người quen thì chắc anh không dại
gì lại chụp ảnh rồi đem in lên báo! Không lẽ một người tốt nghiệp Ðại
Học Ðà Lạt lại dại dột “lạy ông tui ở bụi này” như vậy? (Xin thành khẩn
khai báo, ký giả này cũng tốt nghiệp Ðại Học Ðà Lạt, trước năm 1975;
nhưng nhận xét vừa rồi hoàn toàn dựa trên suy luận công bằng).
Cuối cùng, một người tối dạ đến đâu cũng thấy việc gán cho nhà báo
Hoàng Khương cái tội đưa tiền hối lộ công an là một bản án “bắt voi bỏ
rọ.” Chỉ vì nhà báo này dám đụng tới cảnh sát, công an. Và vì nền công
lý ở nước ta thì con voi to đến đâu cũng bỏ vô trong rọ được hết!
Cho nên, bản lên tiếng của các nhà báo tự do ở Việt Nam đã “lên án”
chính bản án kết tội Hoàng Khương; gọi là một bản án bất công. Hơn nữa,
nó “hoàn toàn phản bội những khát vọng và nỗ lực của nhân dân trong sứ
mệnh bài trừ tham nhũng, tham ô, hối lộ, cửa quyền đã và đang phá nát xã
hội Việt Nam.” Ðúng là một “cuộc chiến giữa thiện và ác.” Khát vọng của
nhân dân là thiện. Bọn chúng nó là ác.
Nhưng cuộc chiến giữa thiện và ác không phải chỉ là giữa “nhân dân
phải đi hối lộ” và “các quan đòi hối lộ.” Hiện tượng “đang phá nát xã
hội Việt Nam” cũng không phải chỉ là do “bọn tham nhũng, tham ô, hối lộ,
cửa quyền” gây ra.
Cuộc chiến giữa Thiện và Ác ở nước ta, tai họa đang phá nát dân tộc chúng ta, còn sâu xa và nặng nề hơn nhiều.
Khi đọc bản lên tiếng của các nhà báo tự do trong nước, điều đáng chú
ý nhất là không thấy nói những ý kiến nêu trong bản lên tiếng này nhắm
gửi tới “thẩm quyền” nào để minh oan cho nhà báo Hoàng Khương. Các nhà
báo tự do chỉ yêu cầu đồng bào cùng ký tên vào Bản lên tiếng, nhưng
không nói họ sẽ làm gì để cho Hoàng Khương được xóa án, được tự do!
Ðây là một cảnh “nói giữa trời.” Không nói với một ai cụ thể. Cảnh
này chỉ thấy ở nước Việt Nam ta. Lý do giản dị, là các nhà báo tự do
không biết mình phải nói với ai cả! Ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng biết kêu
ai để giải oan cho một bạn đồng nghiệp; thôi đành cứ “kêu lên giữa
chợ;” ai nghe thì nghe vậy!
Muốn một người lên tòa phúc thẩm được tha bổng, thì nơi duy nhất để
kêu oan là tòa án. Phải đi tìm luật sư ra biện hộ mạnh mẽ giữa tòa. Ðó
là phương cách bình thường. Nếu tôn trọng cán cân công lý thì người ta
cũng không thể dùng dư luận đông người làm áp lực với tòa án. Công việc ở
tòa án phải để cho các luật gia, bên công tố cũng như bên biện hộ,
tranh biện với nhau; rồi để yên cho quan tòa quyết định, dựa trên pháp
luật. Ðó là cách hành xử bình thường trong một xã hội văn minh, tôn
trọng luật pháp.
Các nhà báo tự do không muốn làm một hành vi kém văn minh, tất nhiên
không muốn mọi người thấy mình đang tạo áp lực với công lý! Như vậy thì
chúng ta đi xin đồng bào ký tên ủng hộ để làm gì?
Chúng ta vẫn cứ phải làm, bởi vì biết tất cả hệ thống tòa án hiện nay
không dính dấp gì đến công lý cả. Tòa án chỉ là một dụng cụ nằm trong
tay ba anh chị “chuyên chính vô sản;” điều này đã được xác nhận công
khai từ hơn nửa thế kỷ nay rồi. Nói chuyện với tòa án thà rằng vạch đầu
gối ra mà thủ thỉ với nó còn hơn!
Ðó mới là cái tai họa lớn nhất đã phá nát nước ta trong hơn nửa thế
kỷ nay. Cái ác lớn nhất, cuộc chiến đấu chống cái ác quan trọng nhất, là
ở đó. Cuộc chiến giữa Thiện và Ác không phải chỉ là chống bọn tham ô,
cửa quyền, chống các anh chị em công an cảnh sát nhặt nhạnh chỗ này
chút, chỗ kia chút! Ðó chưa phải là cái ác lớn nhất. Phải kêu lên giữa
chợ, để tất cả mọi người thức dậy, nhìn thấy cái ác lớn nhất, và tìm
cách thay đổi.
Chúng ta hoàn toàn đồng ý với các nhà báo tự do trong nước, nói rằng
việc kết tội Hoàng Khương hoàn toàn sai. Nhưng cũng phải nói thêm, hành
động của anh khi đem tiền hối lộ đưa cho một người công an, nếu như
trong phiên tòa anh nhận đã làm việc đó, cũng sai nốt. Ở một nước văn
minh, ngay cảnh sát cũng không được “gài bẫy” người ta phạm tội để bắt
quả tang. Trừ khi có lệnh của tòa án cho phép; vì có những lý do chính
đáng và không thể tránh được. Một phóng viên có thể tìm cách chứng kiến
và thu thập tài liệu kẻ gian đang phạm tội, nhưng không thể tham dự vào
tội ác, dù dưới hình thức là nạn nhân hay là tòng phạm!
Tại sao nhà báo Hoàng Khương không quan tâm đến quy tắc nghề nghiệp
thông thường này? Tại sao những bloggers và nhà báo tự do lên tiếng bênh
vực anh cũng không nhắc tới lầm lẫn của anh khi đóng vai chạy chọt, hối
lộ để lấy tài liệu viết báo?
Ðặt câu hỏi như thế nhưng ai cũng biết tại sao rồi. Vì mọi người phải
sống quá lâu trong một xã hội không thấy những người cầm quyền tôn
trọng các quy tắc đạo lý bình thường. Thượng bất chính hạ tắc loạn. Khi
một nhóm người chuyên dùng bạo lực và dối trá để lừa gạt dân, đàn áp
dân, thì đạo lý cả xã hội sẽ mất hết. Công an ăn hối lộ. Thầy giáo ăn
hối lộ. Thầy thuốc ăn hối lộ. Nhà báo ăn hối lộ. Xã hội đã mất kim chỉ
nam đạo đức.
Cho nên khi một nhà báo có nhiệt tâm, muốn vạch mặt một anh chuyên ăn
hối lộ để viết báo thì cứ nhử cho anh ta nhận hối lộ, thế nào cũng bắt
được quả tang! Gọi việc này là “gài bẫy” thì đành chịu tội gài bẫy!
Nhưng thực ra con mồi không mắc bẫy! Chính nó sẵn sàng chui vào bẫy. Vì
thói quen ăn vụng xưa nay vẫn thế, có ai dám vạch mặt chỉ tên đâu! Bắt
lỗi một nhà báo gài bẫy, thì phải vạch tội toàn thể cái bọn từng gài bẫy
cả dân tộc đi theo chúng; dẫn cả nước cùng tiến vào một con đường cụt,
một con đường nghèo, con đường dốt, từ nửa thế kỷ nay. Khi cái ác trọng
nhất là chiến đấu với cái đảng Siêu Gài Bẫy đang phá nát cả nền đạo lý
của dân tộc.