Phạm Hồng Sơn
Sau năm ngày bắt giữ, nhà cầm quyền Việt Nam vừa cho biết vào ngày 10/12/2014, đúng ngày Quốc tế Nhân Quyền: “Ông
Lập khai nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình và xin hưởng khoan
hồng, sớm được tại ngoại. Ông Lập cam kết từ bỏ hoạt động vi phạm pháp
luật để tập trung vào lĩnh vực văn học nghệ thuật, phục vụ xã hội.” Đây rõ là một thông tin chưa đủ thông tin để tin.
Song, nếu sự thật được bạch hóa sau này sẽ bẽ bàng đúng như thế,
chúng ta cũng không nên quá ngạc nhiên hay phải sốc khi một nhà văn và
là một nhà văn đang ốm với tuổi đã lên cao, không chịu nổi những áp lực
của tù đày trong một xã hội vốn có các giá trị luân lý, đạo đức, niềm
tin đang bị đảo lộn, tan nát.
Chẳng phải chúng ta đã từng có không phải một mà là hơn hai con
người là đảng viên một chính đảng, lại có những điều kiện về chính trị,
xã hội, tuổi tác, sức vóc khỏe hơn ông Lập nhiều nhưng đã đầu hàng và
đầu hàng một cách hùng biện, thẳng thắn, dứt khoát trước tòa và trên TV
đó sao? Dĩ nhiên mọi thuận lợi cho một mục đích đều trở nên vô nghĩa khi
ý chí đã về không hoặc mục tiêu đã bị chuyển đổi. Nhưng chúng ta cũng
phải thấy lịch sử, dù là của nhiều người, nhiều thế hệ, mỗi bước chân
của người đi trước, ít nhiều, đều để lại một vết hằn nào đó trên con
đường và trong tâm trí của những người đi sau. Chưa kể, mỗi con người,
chứ không phải thánh thần, đều là một tập hợp của vô vàn những yếu tố
bất định, vô thường đầy bất trắc.
Do đó, về tình cảm, và cả về lý trí, chúng ta cần và nên thông cảm
cho những con người kiên cường nhiều năm mềm lòng vài phút. Nhưng để
công bằng chúng ta cũng phải biết xót xa cho lý tưởng dân chủ nữa. Nếu
không, ai sẽ là người bảo tồn danh dự cho lý tưởng cao đẹp đó. Những nhà
độc tài chăng?
Vì vậy theo tôi, tiết lộ thông tin hững hờ nói trên là một phản ứng
khá thông minh của nhà cầm quyền. Vì dù thế nào không ai có thể loại bỏ
được hoàn toàn mọi khả năng đã nhận tội, chưa nhận tội hay sẽ không nhận
tội. Nói chung là làm dư luận hoang mang. Hoang mang luôn là món thuốc
đơn giản mà công hiệu làm cho ý chí của đối phương, tuy không nói ra
hoặc không thừa nhận, rất dễ bị rã rời. Dĩ nhiên, nhiều người sẽ không
ưng ý với đánh giá rằng nhà cầm quyền hiện nay (khá) thông minh. Nhưng
độc ác/khờ khạo, lương thiện/thông minh chưa bao giờ là những cặp đôi
bắt buộc phải luôn dính liền với nhau. Chưa nói đến tinh thần dân chủ và
nội lực trong đấu tranh là phải biết nhận ra và thừa nhận những ưu điểm
của đối lập.
Con người khó tránh được hết những xúc cảm hoang mang, sợ hãi, khóc
than khi đối diện nghịch cảnh. Nhưng trong những trường hợp rối bời như
thế, nghĩ kỹ, có lẽ không có gì tốt hơn bằng cách: Hãy xếp việc những
thông tin hư thực (hoặc sự bẽ bàng nếu có) ra phía sau, tiếp tục đoàn
kết, tập trung làm những gì thiết thực cho lý tưởng dân chủ cũng như cho
quyền sống, quyền tự do của những con người bị bức hại, tù đày một cách
bất công và tiếp tục vững tin vào lý tưởng dân chủ. Chỉ khi chứng tỏ
chịu đựng được khắc nghiệt và vượt qua được thử thách, lý tưởng đó mới
xứng đáng, mới đủ sức thuyết phục để toàn dân ủng hộ và đeo đuổi đến
cùng.○
(Năm ngày sau khi nhà văn Nguyễn Quang Lập, chủ blog Quê Choa bị bắt)