Nguyễn Trần Sâm
Trong những thế lực lớn có ảnh
hưởng đến tương lai của các dân tộc trong thế giới ngày nay, Mỹ và Tàu
Cộng là hai thế lực điển hình, đại diện cho hai mô hình xã hội và hai xu
thế “phát triển”. Các quốc gia thân Mỹ và các quốc gia thân Tàu đi theo
hai đường hướng khác nhau và có tốc độ “phát triển” cũng rất khác nhau.
Ví dụ điển hình nhất để so sánh
xã hội thân Mỹ với xã hội thân Tàu là hai miền Cao Ly. Đây là hai quốc
gia, phía nam được gọi là Đại Hàn Dân Quốc (Daehan Minguk), và phía bắc
là Triều Tiên Dân Chủ Nhân Dân Cộng Hòa Quốc (theo đúng thứ tự như người
Chosŏn đọc: Chosŏn Minjuŭi Inmin Konghwaguk). Chúng vốn là hai nửa của
cùng một đất nước, bị tách ra do sự chiếm đóng của hai thế lực ngoại
bang, phía bắc là quân Nga Xô rồi tiếp sau là Tàu Cộng, phía nam là quân
Mỹ. Dù sau này các thế lực ngoại bang rút đi, nhưng hai chính thể đối
kháng được các thế lực đó ủng hộ hoặc dung dưỡng ở hai miền đã đưa hai
nửa dân tộc đi theo hai con đường hoàn toàn khác nhau. Hàn Quốc phát
triển theo mô hình dân chủ đa đảng và đạt được những thành tựu vẻ vang,
kinh tế phát triển, đời sống nhân dân được nâng cao (bình quân thu nhập
năm hiện nay là hơn 20 ngàn US$). Trong khi đó, chính quyền cộng sản ở
Triều Tiên đã đẩy hơn 20 triệu nhân mạng vào một thứ địa ngục thuộc loại
khủng khiếp nhất trong lịch sử loài người (con người phải nhai nuốt bất
cứ thứ gì kể cả các loại cỏ dại, với hy vọng đủ sống vật vờ để làm cái
công việc quan trọng nhất là ca ngợi công đức các “lãnh tụ vĩ đại” cha
truyền con nối).
Việt Nam ta cũng đã từng bị chia
làm hai miền bởi chính các thế lực đó, theo cách gần giống hệt Cao Ly.
Chỉ khác là chính quyền phía bắc, với sự trợ giúp của Nga Xô và Tàu
Cộng, đã tìm cách đánh chiếm (hay “giải phóng”) bằng được miền Nam, và
đã thành công vào năm 1975. Đến khi đó thì dân hai miền có điều kiện để
so sánh hai chế độ. Và phải nói rằng nếu vì một nguyên nhân nào đó mà
chưa xảy ra cuộc “thống nhất” Bắc-Nam thì đến nay chắc miền Bắc cũng
giống Triều Tiên của các đồng chí lãnh tụ vĩ đại họ Kim, còn miền Nam
thì giống như Hàn Quốc.
Một trường hợp tương tự: Đông và
Tây Đức. Phía đông bị chiếm đóng bởi một đội quân tuy không phải Tàu
Cộng nhưng cũng là cộng sản (Liên Xô), phía tây bởi quân đồng minh mà
chủ yếu là Mỹ. Đến đây thì sự so sánh có phần hơi khập khễnh. Với tiềm
năng của một dân tộc văn minh, và do sự cai trị của Liên Xô cũng đỡ man
rợ hơn của Trung Cộng, người Đông Đức đã xây dựng được một nền kinh tế
và khoa học – công nghệ vượt trội hơn cả “thiên đường CS” Liên Xô. Tuy
nhiên, so với Tây Đức, dân Đông Đức vẫn chỉ là dân nghèo và ít được
hưởng những quyền tự do cơ bản (bây giờ, sau 25 năm thống nhất, mức sống
hai miền đã khá cân bằng).
Hãy xem trong khối ASEAN. Myanmar
đã từng thân Tàu, và nước này là quốc gia có mức thu nhập thấp gần nhất
trong khối. Campuchia, đặc biệt thời Pol Pot, đã từng là đồ đệ của Tàu,
học làm “cách mạng” theo hình mẫu “CM văn hóa vô sản” của lãnh tụ Mao.
Cuộc sống ở đó ra sao thì ai cũng đã được biết. Hãy hình dung, nếu chính
quyền theo Tàu của nước này vẫn tồn tại đến bây giờ thì sao? Trong khi
đó, ở những nước thân Mỹ và phương Tây như Malaysia, Singapore, cuộc
sống của người dân tại đó đang là niềm mơ ước của hàng triệu người Việt
Nam. Thậm chí hàng vạn người Việt đang muốn nộp hàng chục triệu đồng để
được sang các nước đó lao động phổ thông. Đó là một thực tế không thể
bác bỏ, và không thể giải thích được bằng lý luận Marxist-Leninist.
Tất nhiên, chính quyền Mỹ không
đổ tiền ra nuôi dân các nước thân Mỹ. Không những thế, trong quan hệ với
các nước khác, Mỹ cũng có những toan tính riêng. Là con người, là một
dân tộc, không thể ngồi trông chờ sự bố thí của một dân tộc khác. Không
thể hy vọng chính phủ một nước giàu và mạnh làm hộ cách mạng dân chủ cho
dân tộc mình. Tuy nhiên, chỉ riêng việc chính quyền một nước lạc hậu mở
cửa đón nhận những thành tựu của văn minh phương Tây với nền pháp trị
cũng đã mở ra những tiềm năng của chính dân tộc đó, làm nó phát triển
theo quỹ đạo chung mà nhân loại tiến bộ đang đi.
Còn đối với các nước thân Tàu thì
chỉ có một kịch bản. Với “giấc mơ Trung Hoa”, ngoài việc thôn tính dần
tài nguyên, đất đai và biển đảo, chính quyền Đại Hán tìm mọi cách mua
chuộc giới cầm quyền các nước này. Tiền và gái là hai chiêu mà mọi thế
hệ vua chúa Trung Hoa, kể cả vua chúa “đỏ”, luôn dùng, và dùng với tay
nghề bậc nhất thiên hạ. Khi đã mua được quá nửa trong số những nhân vật
có thế lực nhất, những kẻ còn lại không chịu theo Tàu sẽ dần dần bị loại
bằng đủ mọi cách. Những chuyến thăm “không chính thức” hay đi nghỉ tại
những khách sạn kín cực kỳ xa hoa của các chính khách hàng đầu các nước
theo gợi ý của Trung Nam Hải chính là để phục vụ mục đích đó. (Tất
nhiên, đối với các chính khách ở các nước có những đảng đối lập mạnh thì
việc mua chuộc như vậy khó khăn hơn rất nhiều so với cánh đến từ các
thể chế độc đảng.)
Một khi đã mua được giới cầm
quyền ở một nước, Trung Nam Hải sẽ tiếp tục nuôi dưỡng bọn này để cai
trị dân tộc đó bằng bàn tay sắt. Mọi sự phản kháng đều sẽ bị đè bẹp.
Những cuộc biểu tình phản đối Trung Cộng nói chung sẽ bị dập tắt. (Tuy
nhiên, đôi khi chính người Tàu cũng có thể mua bọn côn đồ, yêu cầu chúng
kích động biểu tình để chuyển hướng thành những cuộc bạo loạn, nhằm
nhiều ý đồ khác nhau.)
Một trong những việc mà Bắc Kinh
sẽ yêu cầu chính quyền thân Tàu phải làm là chống Mỹ và phương Tây nói
chung. Dân và cả vua quan nước đó sẽ bị biến thành những tên lính xung
kích trên “tuyến đầu chống Mỹ”, và sẽ được phỉnh nịnh như được “lịch sử
chọn làm điểm tựa”. Bắc Việt, vốn cũng có quyết tâm lấy lại cả miền Nam,
đã bị Tàu Cộng (và Nga Xô) lợi dụng để biến thành tên lính xung kích
như vậy. Họ Kim ở Bình Nhưỡng đã được cho ăn để thực thi nhiệm vụ quấy
rối Mỹ và Hàn Quốc. Mục đích cuối cùng của Tàu Cộng là tiêu diệt Hoa Kỳ,
sau đó đến các cường quốc văn minh khác, đặng làm bá chủ toàn thế giới.
Đó là nội dung chính của “giấc mơ Trung Hoa” mà họ Tập đã thay mặt cho
các đời lãnh tụ Trung Quốc nói ra trước toàn thế giới. Và cố nhiên,
tương lai dân tộc ở nước chư hầu của Trung Quốc là con đường hầm càng
vào sâu càng đen tối.
Cho nên, cần thấu hiểu được cái tai họa khôn lường của việc làm chư hầu cho Tàu Cộng.
*
Hãy nhìn lại Việt Nam ta. Trước
1986, nhà nước ta được xây dựng theo mô hình gần giống Trung Quốc của
Mao, nghĩa là khá giống với Triều Tiên (tạm gọi là thái cực A). Không
thị trường, đặc biệt là thị trường chứng khoán, vì nó được coi là một
cái gì đó cực kỳ xấu xa tồi tệ mà chỉ chủ nghĩa tư bản ở giai đoạn “giãy
chết” mới có. Quá trình “đổi mới” đã chấp nhận thị trường, kể cả thị
trường chứng khoán. Dù cắm thêm cái đuôi “định hướng XHCN” thì việc chấp
nhận kinh tế thị trường và tiến hành một vài cải cách nho nhỏ về chính
trị và tư pháp vẫn là một bước đi rời khỏi thái cực A, hướng về phía
thái cực Z, tức là mô hình các nước tư bản phát triển. Như vậy, nếu coi
bước đi này là đúng thì phải thừa nhận rằng phía thái cực Z là phía văn
minh, thái cực A là lạc hậu, phản động. Còn nếu không công nhận như vậy
thì phải thừa nhận “đổi mới” là sai lầm, là có tội. Chỉ một bộ não chưa
có hoạt động nhận thức, chưa tập tư duy, mới không rút ra được kết luận
sơ đẳng như vậy.
Tuy nhiên, chút thành tựu mà dân
tộc ta vừa có được sau gần 3 thập niên đổi mới ì ạch đang có nguy cơ bị
xóa sổ! Vào những ngày này, mặc dù các phương tiện truyền thông đang
hàng giờ nói về những hành động gây hấn của Tàu Cộng, mặc dù một vài
quan chức quan trọng của chính phủ đã thể hiện thái độ kiên quyết phản
đối Trung Quốc và mặc dù các chính phủ Nhật, Mỹ cũng lên tiếng về tự do
hàng hải ở biển Đông, nhưng tất cả chỉ có vậy. Niềm hy vọng vào việc
“thoát Hán” và những thay đổi của xã hội Việt Nam theo hướng dân chủ hóa
tỏ ra có khả năng là hão huyền! Nguy cơ đó được thể hiện ở các hiện
tượng sau.
Một là sự im lặng khó hiểu của
hầu hết những nhân vật trong nhóm quyền lực hàng đầu (đặc biệt là những
nhân vật xuất thân từ ngành tuyên huấn). Tai hại hơn nữa, những lời lẽ
khẳng định việc kiên trì “tình hữu nghị” còn phát ra từ miệng người đứng
đầu quân đội, lực lượng chịu trách nhiệm bảo vệ đất nước trước mọi sự
đe dọa từ bên ngoài. Bài phát biểu của nhân vật này vừa qua tại
Shangri-La chắc chắn phải được khá nhiều nhân vật có thế lực ủng hộ.
Hai là việc lợi dụng những sự lộn
xộn trong biểu tình ở một số nơi để cấm đoán và dập tắt biểu tình chống
Tàu Cộng, đe dọa đàn áp tàn bạo tất cả những người dám tự tổ chức biểu
tình, và việc tiếp tục bắt bớ, hành hung những người nêu ý kiến “trái
chiều” với nhà cầm quyền.
Ba là sự thất thế của một vài
nhân vật quan trọng có tiếng nói mạnh mẽ lên án việc Tàu Cộng gây hấn.
Lý do thất thế rất tiếc là liên quan đến những vụ tham nhũng vô độ, vượt
mặt những nhân vật có vị thế cao hơn nhưng không trực tiếp quản lý ngân
khố và tài sản quốc gia.
Bốn là việc cố tình trì hoãn quá
trình pháp lý để khởi kiện Trung Quốc ra một tòa án quốc tế. Mặc dù nội
dung và các bước đi đã được chuẩn bị xong từ lâu, nhưng những người chủ
trương kiện TQ vẫn phải chờ một sự cho phép nào đó, và có vẻ như những
nhân vật có quyền “cho phép” không hề muốn kiện vì sợ sứt mẻ “tình anh
em” và vì nhiều lý do “tế nhị” khác nữa.
Suốt một tháng qua, mấy chục
triệu con dân nước Việt đã chờ đợi một động thái dứt khoát của những
người có quyền hành đối với việc gây hấn của tập đoàn Đại Hán. Thế
nhưng, có vẻ như sự chờ đợi này sẽ không được đáp ứng. Có vẻ như nhà cầm
quyền TQ đang nổi cơn điên vì đám người thân họ vẫn chưa trị được một
vài nhân vật cứng đầu. Họ đang làm những động thái quyết liệt để ép nhóm
người kia thực hiện những bước đi cuối cùng để VN hoặc quy phục TQ hoàn
toàn, hoặc sẽ phải “hứng chịu sự trừng phạt” từ phía họ.
Nếu kịch bản thứ nhất xảy ra,
nghĩa là nhóm quyền lực của VN không thể rời bỏ được “phương châm 16 chữ
vàng”, thì một thời kỳ đen tối nhất đối với dân tộc Việt Nam đang chờ ở
phía trước!
Tuy nhiên, tôi tin vào tính quy
luật của tiến trình lịch sử. Vận mệnh dân tộc sẽ thay đổi, và đang có
những dấu hiệu thay đổi. Những thế lực đưa đất nước vào tình trạng lệ
thuộc Tàu Cộng sẽ đến lúc bị dân tộc loại bỏ. Những Trần Ích Tắc, Lê
Chiêu Thống dù có quỳ mọp dưới chân vua chúa “thiên triều” thì cũng
không thể giữ được địa vị thống trị. Thậm chí, bọn họ phải sống những
năm tháng cuối đời trong sự ô nhục tận cùng!
Muốn thoát khỏi sự ô nhục, chỉ có một con đường duy nhất là bỏ bọn Đại Hán, quay lại với dân tộc!
Bài viết phản ánh quan điểm riêng của tác giả