Nguyễn Thanh Giang
Mồng 2 tháng 5 năm 2014, Trung Quốc đã đưa giàn khoan HD 981 vào vùng
biển Hoàng Sa, mở đầu một bước xâm lăng mới đối với Việt Nam. Gần 50
ngày đã qua, những biện pháp đấu tranh hòa bình của ta không đem lại kết
quả gì, Trung Quốc vẫn không ngừng lấn tới:
– Khoan xong điểm cách đảo Tri Tôn 34 km về phía nam, cách đảo Lý
Sơn 221 km về phía đông, Trung Quốc lại lững thững đưa giàn khoan đi cắm
cách đó hơn ba mươi hải lý, vẫn trong thềm lục địa thuộc vùng biển đặc
quyền kinh tế của ta.
– Từ chỗ chỉ huy động 80 tầu thuyền các loại, nay Trung Quốc đã cho
tung hoành ngang dọc trên vùng biển quanh HD 981 140 tàu, gồm tàu quân
sự, tàu hộ vệ tên lửa, tàu đổ bộ, máy bay chiến đấu …
– Trung Quốc đang huy động toàn lực để đóng giàn khoan Hải Dương 982
tại nhà máy đóng tàu Đại Liên trực thuộc Tập đoàn Công nghiệp Đóng tàu
CSIC. Ngay trong bản thuyết minh thiết kế người ta đã ghi rõ HD 982 sẽ
được sử dụng tại Biển Đông, bao gồm Hoàng Sa, Trường Sa. Với hệ thống
định vị bằng hệ định động học cấp 3, HD 982 có thể chống chịu được những
trận bão khủng khiếp nhất trong 200 năm qua tại vùng biển này. Ngoài
Hải Dương 982, theo dự kiến còn có thêm HD 983 và HD 984 sẽ đựoc bàn
giao vào tháng 9, tháng 10 năm 2015 và tháng 8 năm 2016.
– Ngày 5 tháng 6 năm 2014, Trung Quốc cho khởi công xây dựng sân bay
trên đảo Gạc Ma đã chiếm của ta năm 1988. Khi sân bay này đi vào hoạt
động, họ sẽ xác lập vùng nhận diện phòng không của Trung Quốc, chiếm
luôn cả vùng trời của ta ở đó.
- Ngày 14 tháng 6 năm 2014 Trung Quốc làm lễ động thổ xây dựng
trường học và bệnh xá trên đảo Phú Lâm thuộc Hoàng Sa. Cách nay hai
năm, Bắc Kinh đã thiết lập một đơn vị hành chính mới là thành
phố Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam bao gồm các quần đảo Hoàng Sa và
Trường Sa. Đây được xem là thành phố cực nam của Trung Quốc với
số dân là 1.443 người. Chính quyền thành phố Tam Sa ra thông
cáo cho biết trường học này sẽ được hoàn thành trong 18 tháng.
Vậy là họ cứ lấn tới và sẽ còn lấn tới mặc dù ta đã chịu nhịn hết mức. Thậm chí ta đã chịu nhục!
(Nghe nói Nguyễn Phú Trọng đã hai lần đề nghị gặp Tập Cận Bình nhưng
đều bị khước từ. Sao Nguyễn Phú Trọng lại làm thế! Đánh có chắc thắng
thì mới động binh. Trên chính trường ngoại giao, có chắc được nắm tay
thì mới chìa tay. Ở đây biểu lộ óc phán đóan của Trọng rất kém. Yếu tố
mạo hiểm chỉ cho phép đối với người làm khoa học. Làm chính trị thì
không được. Nguyễn Phú Trọng làm nhục quốc thể! Không biết ông ta xin
gặp TCB để làm gì? Trong tình thế này người bình thường cũng có thể biết
chắc chắn gặp chẳng giải quyết được gì. Chẳng lẽ gặp để xin? Xin người
có lương tri may ra còn được. Xin bọn bần tiện, tham tàn, vô lương thì
xin sao được. Nhớ lại, cách đây mấy năm, dự cảm vấn đề Biển Đông sẽ trở
thành đại quốc sự, Quốc hội đề nghị cho nghe báo cáo để cùng bàn thảo.
Sự kiện Nguyễn Phú Trọng gạt đi và nói “Vấn để Biển Đông không có gì
mới” chỉ có thể được nhận thức theo hai giải đoán. Hoặc do Nguyễn Phú
Trọng quá đần độn, không có khả năng tư duy, không có khả năng phán
đóan. Hoặc ông ta là nội gián của Trung Quốc. Để một người như vậy tiếp
tục trị vì Đảng, trị vì Đất nước thêm một ngày thì hậu quả sẽ tai hại
khôn lường. Trả giá cho những hậu quả đó có thể không chỉ là sự tụt hậu,
sự nghèo khổ của Đất nước mà cả núi xương sông máu lại sẽ phải đổ ra.
Nếu ngày ấy Nguyễn Phú Trọng để cho Quốc hôi được bàn bạc dân chủ, công
khai thì rất có thể tình hình Biển Đông không xấu đến như bây giờ. Thật
đáng giận. Nguyễn Phú Trọng rất đáng bị xử tội).
Lý lẽ của ta rất xác đáng, chứng cứ xác định chủ quyền của ta đối với
Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông hoàn toàn đủ sức thuyết phục lương tri
cộng đồng nhân loại, nhưng Trung Quốc đã bỏ ngoài tai và chắc chắn sẽ
tiếp tục dầy xéo lên tất cả.
Vì sao vậy? Một là, vì bản chất Đại Hán vốn cuồng bạo, tham tàn, vô
liêm sỉ. Hai là, vì trên chiến trường Biển Đông lực lượng của ta quá
mỏng so với họ.
Ta có cái thế của lẽ phải, của công lý nhưng lực quá yếu nên dù cố
níu giữ hòa bình để chỉ đấu lý ta cũng không thể nào thắng được. Lý
thắng bao giờ cũng thuộc về kẻ mạnh (La raison du plus fort est toujour
la meilleur).
Hiện nay lực của ta yếu không chỉ vì nước ta nhỏ hơn, dân ta ít hơn
mà còn vì khối đại đoàn kết dân tộc đã bị ĐCSVN dày vò tan nát do:
– Những chủ trương, chính sách sai lầm, phi nhân tính đã gây nên óan
thù chất chứa trong lòng những người đã bị đánh bật khỏi Tổ quốc.
– Hậu quả của CCRĐ, Nhân văn Giai phẩm, Xẻt lại Chống Đảng …. còn để lại những vết thương sâu trong lòng người.
– Những vụ cướp đất, cướp nhà … để phục vụ lợi ích nhóm đang tạo ra lớp lớp dân oan nuốt hận, dồn căm….
Càng nguy hiểm hơn là, ngày nay dân không còn tin mà căm ghét, khinh bỉ lãnh đạo.
Thế của ta cũng hầu như không có gì do ta vẫn giữ khoảng cách khá xa,
nếu không muốn nói là, do bị Trung Quốc xúc xiểm, vẫn đối đầu với Hoa
Kỳ. Những lãnh đạo chóp bu vẫn bắt thuộc hạ phải quán triệt tinh thần
coi Trung Quốc là bạn, Hoa Kỳ là thù. Nói chung, họ tâm niệm: thà mất
Nước chứ không chịu mất Đảng. Một số đã bị Trung Quốc mua bằng tiền,
bằng ơn tác thành. Số ít còn luẩn quẩn với ý thức hệ, trong đó có kẻ chỉ
vì ngoan cố với những lập luận đã được bảo vệ trong luận án tiến sỹ của
hắn.
Tuy nhiên, thế và lực của ta sẽ hoàn toàn áp đảo được Trung Quốc nếu:
– Về đối nội, cải tạo triệt để những đường lối, chủ trương, chính
sách sai lầm. Trước mắt, bỏ Điều 4 Hiến pháp, cho tự do lập Hội, Đoàn để
xã hội dân sự có thể hình thành lành mạnh, từ đấy động viên và quy tụ
được sức đóng góp của mọi cá nhân, mọi cộng đồng dân tộc trong và ngoài
nứoc.
– Về đối ngoại, khẩn trương thiết lập liên minh toàn diện, trong đó có liên minh quân sự, với Hoa Kỳ và Nhật Bản.
Trong mấy bài viết trước, tác giả đã phân tích, trình bầy khả năng hiện thực hóa khối liên minh thần thánh này.
Giữa chừng bài viết hôm nay, bỗng xuất hiện một tin mới, được xem như
một trong những tin vui lớn nhất lúc tuổi già của chúng tôi. Xin chép
nguyên văn phần chính của bản tin đó:
“HANOI/WASHINGTON: Một cách lặng lẽ, hai chính phủ Mỹ và Việt Nam
đang kết thân hơn, trong đó có những dấu hiệu không được loan tin nhưng
đầy minh bạch: cơ quan tình báo Hoa Kỳ CIA đã mở một văn phòng liên lạc
tại Hà Nội, và chính phủ VN nói với Hoa Kỳ rằng Vịnh Cam Ranh có thể mở
cửa đón tàu chiến Mỹ.
Các thông tin trên đăng trên bài viết nhan đề “A long reconciliation”
(Một cuộc hòa giải lâu dài) của Richard Halloran trên báo Honolulu.
Bài báo cho biết Đaị Sứ Lê Công Phụng đã bay tới Hawaii mới 1 ngày
trước để họp với Tư Lệnh Quân Lực Mỹ Vùng Thái Bình Dương, Đô Đốc Robert
Willard, và mang thông điệp ngắn gọn, “Coi chừng Trung Quốc.”
Trong ngôn ngữ ngoaị giao hơn, theo lời tiết lộ của các viên chức Mỹ
và Việt, ông Phụng nói, “VN và Hoa Kỳ nên hợp tác để chống lại việc TQ
tranh lãnh thổ, lãnh hải và lộ ý đồ cản trở thông thương vùng Biển
Đông.”
… Hạm Đội Thái Bình Dương của Mỹ tại Trân Châu Cảng, nơi đã gửi
khoảng nửa tá tàu chiến sang thăm các hải cảng VN các năm gần đây, dự
định mở một hội nghị với các cấp chỉ huy tương nhiệm vào mùa xuân này để
thu xếp thêm các chuyến tàu chiến Mỹ thăm VN. Trong một quyết định có
tính đột phá, Việt Nam báo rằng hải cảng ở Vịnh Cam Ranh sẵn sàng mở ngõ
đón tàu chiến hải quân nước ngoài. Hình ảnh một hàng không mẫu hạm
trang bị vũ khí nguyên tử, nặng 90,000 tấn, vào Vịnh Cam Ranh sẽ là biểu
tượng minh bạch của sự hòa giải Mỹ-Việt,vì vịnh này là nơi hải quân Mỹ
trú đóng thời chiến tranh. Việc taù chiến Mỹ vào Cam Ranh cũng là dấu
hiệu cho các nước Châu Á rằng Mỹ muốn giữ an ninh khu vực và nhắc TQ
rằng Mỹ sẽ là một đối thủ khổng lồ. Năm ngoái, phi cơ từ mẫu hạm USS
George Washington đã chở nhiều lãnh tụ quân sự và chính trị VN bay ra
tàu chiến đậu ngoaì khơi. Mẫu hạm USS John Stennis cũng làm như thế
trước đó cùng năm, cả 2 lần đều bị Bắc Kinh phản đối vì nói rằng vi phạm
vùng Biển Đông của TQ.
Nhưng dấu hiệu rõ nhất là việc mở một văn phòng liên lạc tại Hà Nội
bởi sở tình báo Mỹ CIA. Không ai nhầm lẫn nữa về các dấu hiệu hợp tác về
an ninh”.
Nếu bản tin trên đây là thật thì ta rất có thể yên tâm. Đối với lũ tướng tuồng Đại Hán này, cứ già đòn thì sẽ non nhẽ thôi mà.
Liên minh Mỹ – Nhật, liên minh Mỹ – Phi, liên minh Ấn – Nhật, liên minh Úc- Nhật- Ấn đã và đang tích cực hình thành.
Liên minh quân sự giữa Việt Nam với Hoa Kỳ và Nhật Bản được thiết lập
nữa thì hẳn Trung Quốc phải bớt ngang ngược, hung hăng, cứ thế lùi lũi
chui vào khuôn phép. Năm 1909 Trung Quốc từng nhảy vào định chiếm đoạt
quần đảo Hoàng Sa của ta đấy chứ. Đầu năm ấy, đô đốc Tàu Lý Chuẩn chỉ
huy ba pháo thuyền đã đổ bộ chớp nhoáng lên đảo Phú Lâm nhưng ngay sau
đó phải cụp đuôi rút chạy khi đụng độ với quân đội viễn chinh Pháp với
tư cách là lực lượng được Chính quyền Pháp, đại diện cho Nhà nước Việt
Nam về đối ngoại, giao nhiệm vụ bảo vệ, quản lý, thực thi chủ quyền tại
quần đảo này.
Thực ra Trung Quốc không mạnh khi mà nền kinh tế nước họ đang trên bờ
vực thẳm và nguy cơ vỡ các mảng Tân Cương, Tây Tạng đã nhỡn tiền.
Ta cũng không phải lo sợ về cuộc chiến đối với Trung Quốc nếu xẩy ra.
Chỉ cần có những lãnh đạo tài ba, có tướng giỏi, ta có thể tổ chức cuộc
chiến dưới dạng chiến tranh ủy nhiệm và chiến tranh cục bộ. Chiến tranh
ủy nhiệm đã được đề cập trong bài “Bộ trưởng Quốc phòng chống lại Thủ
tướng”. Chiến tranh cục bộ sẽ được diễn giải trong một bài khác. Tinh
thần của nó là hạn chế để chiến tranh chỉ diễn ra ở Biển Đông và trên
các đảo.
Phải chi họ bị thay thế. Trước mắt chỉ cần họ bớt lú lẫn, ngu xuẩn đi, Đất nước chắc chắn sẽ hồi sinh mạnh mẽ.
Hà Nội 19 tháng 6 năm 2014
Nguyễn Thanh Giang
Mobi: 0984 724 165
Email: thanhgiang36@yahoo.com