Hạ Đình Nguyên
Theo Diễn Đàn
“Tự diễn biến” hiểu
theo nghĩa đơn thuần của từ ngữ,
là sự tự thay đổi từ bên
trong của mỗi sinh vật (hay sự vật) để
chuyển hoá từ hình thái nầy
sang hình thái khác, là quy luật
của tự nhiên, nhằm thích ứng cho
sự sinh tồn và tiến hoá. Con người
không thoát ra khỏi quy luật chung, lại
có bộ não vượt trội với
sức tư duy vô biên, nên sự tự
diễn biến là không ngừng, và
không thể ngăn cản được. Bản
chất sự tự diễn biến của con
người luôn có xu hướng đi tìm
sự cân bằng, hướng đến tự
do, để kiến tạo một đờì
sống có hạnh phúc hơn, một xã
hội tốt hơn, một thế giới đẹp
hơn.
Nhưng, nếu có, sự diễn
biến bất thường –
theo chiều hướng bệnh hoạn, do sự
tác động từ bên ngoài, không
do tự thân nó –
thường được gọi bằng từ
ngữ khác, là suy đồi (về đạo
đức), thoái hoá (về trí tuệ)
hay suy thoái (nói chung); chẳng hạn như
đảng CSVN đã từng xác định
là đảng đang suy thoái
“tư tưởng - chính trị - đạo
đức - lối sống”, tức
bao gồm cả các từ ngữ trên.
“Tự diễn biến” là
một thuật ngữ chính trị mới xuất
hiện, rất đặc biệt, mà đảng
CSVN đã sử dụng với ý nghĩa
xấu, ghép vào phạm trù “thế
lực thù địch” cần phải
chống trả và tiêu diệt. Đối
tượng “tự diễn biến” mà
Đảng ám chỉ lại bàng bạc
mông lung, vô hình vô dạng, ở
mọi nơi, khắp mọi hướng. Vậy
nó là ai ? Chỉ có thể hiểu
theo một cách duy nhất : Nó là tất
cả những gì diễn ra, ngoài ý
muốn của Đảng ! Nó “tự”
diễn biến, có nghĩa là không nằm
trong sự cho phép của Đảng, không
theo lệnh của Đảng, tức là nó
xấu. Trường hợp nầy, đảng
CSVN đã soán ngôi Tạo hoá,
giành lấy mọi quyền quyết định
sinh mệnh của 90 triệu dân, mà Đảng
đang nắm quyền điều khiển. Họ
quy chụp mọi sự tự diễn biến đều
là xấu, rồi ghép thành “thế
lực thù địch”, dùng nó
làm đối trọng với cái đang
suy thoái của Đảng, và cuối cùng
trở thành một sự suy thoái hoàn
hảo.
Tuổi thanh niên, tôi tự nguyện
tham gia vào tổ chức Mặt Trận Giải
Phóng Miền Nam, theo tiếng gọi “Chống
Mỹ cứu nước”.
Trải qua chiến tranh, trong sinh hoạt
chính chính trị, trong tù, trong chiến
khu, thường gọi những nước giúp
Việt Nam trong cuộc chiến đấu giành
độc lập bằng những từ ngữ ám
chỉ thân mật : Liên Xô được
gọi là “anh Hai”, Trung Quốc được
gọi là “anh Ba”, với độ tin
cậy tuyệt đối của người lính
chúng tôi, với mũ tai bèo chịu
mưa nắng, đôi dép râu lội
rừng và cái “bồng” bằng
ni lông trên lưng, cùng với tấm
lòng chân thành và tư tưởng
lương thiện. Trừ vài nước nhỏ
gọi là XHCN anh em, thế giới còn lại
được xem là phe thù địch “Tư
bản chủ nghĩa”, dĩ nhiên đứng
đầu là Đế quốc Mỹ, sau đó
là các nước chư hầu. Lúc
bấy giờ thế giới chia làm hai phe rõ
rệt trong đầu chúng tôi, trước
chúng tôi chỉ có một con đường
đúng đắn để đi tới và
sẵn sàng hy sinh cho lý tưởng độc
lập, tự do.
Sau ngày 30-4-1975, chấm dứt chiến
tranh và thống nhất đất nước,
là bắt đầu một thời kỳ trải
nghiệm thực tế thực thi lý tưởng,
từng bước các sự kiện đã
diễn ra, cùng với các tư liệu
lịch sử, sự thật của lịch sử
càng sáng tỏ, làm cái la bàn
trong đầu tôi bị chệch hướng,
nhất là khi “anh Ba” trở thành
“Bành trướng”. Mọi thứ đều
đảo ngược. Ba “giòng thác
Cách mạng” đã biến thể và
xoay chiều, không giống như trước.
ASEAN từ kẻ thù trở thành đồng
minh.
Tôi không nỡ có một lời
miệt thị hay chê trách một cá
nhân nào, ví dụ như nhà thơ
Tố Hữu, khi ông làm thơ ca ngợi
Stalin, Mao Trạch Đông, hoặc “Biên
kia biên giới là nhà….”, vì
cũng giống như nàng Mỵ Châu, tôi
thấy lòng thương cảm với những
câu thơ ông viết thay cho không ít
người:
“Trái tim nhầm lẫn để
lên đầu,
Nỏ thần vô ý (không sáng suốt) trao tay giặc.
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu…”
Nỏ thần vô ý (không sáng suốt) trao tay giặc.
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu…”
Khốn cùng thay, thế mà chính
ông, và bao nhiêu người khác
nữa, nhầm lẫn vẫn tiếp tục nhầm
lẫn, đã bốc trái tim của mình
và của cả dân tộc để lên
đầu, cho đến tận hôm nay.! Trái
tim mù quáng ấy vẫn chễm chệ
lên ngôi, với 16 chữ vàng khốn
khổ, vì muốn khôi phục chủ nghĩa
Cộng sản Quốc tế, lấy Mác-Lênin
làm kim chỉ nam, nên mới lao theo đặc
sản XHCN Trung Quốc, từ đó đã
bị kết dính và vùng vẫy chưa
thoát ra được khỏi đống lầy
“keo hoá màu diệt chuột” ấy,
lại đang kéo theo cả cơ đồ…
Sự cố gắng trong cuộc bon chen
vớt vát, với cái cốt cách mà
cụ Nguyễn Du đã từng mô tả:
“Vớt hương dưới đất, bẻ
hoa cuối mùa” không quyến rũ được
ai, chỉ là tự huyễn hoặc mình
về một thứ lý thuyết sương
mù, vốn đã lạc hậu và đã
cáo chung.
“Chỉ có sự thật, mới
có thể giải phóng con người”
(The truth will set you free), như ai đó đã
nói.
Ngày 27-12- 2012, một Hội nghị
Khoa học được tổ chức tại Hà
Nội, do Tổng cục Chính trị Quân
đội chủ trì, có chủ đề
“Phòng, chống tự diễn biến”
với 90 tham luận đã “đi gần”
đến một chút sự thật, đã
giải oan một phần cho nhân dân nhiều
năm qua bị quy chụp vào “Thế lực
thù địch” vì “tự diễn
biến”. Có 5 phát biểu về tính
chất “tự diễn biến” đáng
chú ý, xin kê sau đây :
–
TBT Nguyễn Phú
Trọng nói: “Thế
lực thù địch ngay trong lục phủ
ngũ tạng cơ thể đảng”, “Thế
lực nào diễn biến ? thế lực thù
địch thì chưa thấy rõ, nhưng
tự diễn biến, phá từ nội bộ
phá ra, chính mình tự phá mình
thì ai cũng thấy.”
Thế thì xin thưa, lâu nay ai lãnh đạo,
ai đưa ra những những cụm từ ác
ôn nói trên để trấn áp
người dân ? Không phải Đảng
sao ? Còn thế lực thù địch thì
nhân dân thấy rất rõ.! Ngài
Tổng vờ đi, không muốn nói đấy
thôi !
–
Ông Nguyễn Hữu
Thọ (nguyên Trưởng ban
TT-VH-TƯ) thì xác định: “Sự
suy thoái của lãnh đạo ở cấp
cao nhất của Đảng mới đưa đến
sự suy sụp của Đảng”, “Mà
lãnh đạo ngày nay không muốn
nghe những lời nói thẳng, chỉ muốn
nghe lời khen bùi tai, nên quy tụ chung
quanh những người thiếu trung thực”.
Vậy xin hỏi, cái hậu quả của sự
không muốn nghe nói thẳng, mà thích
nghe nói dối nầy có bản chất là
không dân chủ, đã gây nên
tai hoạ cỡ nào cho nhân dân và
xã hội, các lãnh đạo có
lường hết không ? Những tiếng hót
líu lo của một hệ thống “bùi
tai” nầy bao nhiêu năm nay đã hủy
hoại lẽ sống trong đầu của liên
tiếp nhiều thế hệ. Nó không dừng
lại ở chỗ nhẹ nhàng “mất
niềm tin” đâu. Nó hơn thế
nhiều, và rất trầm trọng ! Hôm
nay Hội nghị nói, nhưng có nghĩa
nó diễn ra từ lâu lắm rồi.
–
Thiếu tướng Nguyễn
Thanh Tuấn nói : “Diễn
biến bắt đầu từ sự suy thoái…,
dao dộng chính trị, mất phương
hướng, khủng hoảng niềm tin.”.
Thế nhưng có nhiều người nghĩ
khác : Nó bắt đầu từ sự
thiếu phương hướng,
mới sinh ra dao động tư tưởng chính
trị, mới gây khủng hoảng niềm
tin, và đi đến suy thoái. Nhưng
phương hướng chẳng bao giờ thiếu,
chỉ có đúng hay sai thôi ! Nếu
không xem lại phương hướng, thì
chỉ tiếp tục loay hoay trong khủng hoảng
triền miên như đã và đang
diễn ra !
–
Trung Tướng Tiến Sĩ Nguyễn
Tiến Bình nói : “Phải
nghiêm khắc trừng trị thế lực thù
địch trong nội bộ”.
Thưa, xin đừng đem nghiêm khắc đối
trọng với dễ dãi, rồi có lúc
lấy dễ dãi đối trọng với
nghiêm khắc. Nhưng thù địch trong
nội bộ thì làm sao mà trừng
trị ? Ai lấy ai trong nội bộ và trừng
trị ai trong nội bộ, trên căn bản
luật pháp nào, khi mà Đảng đứng
trên Hiến pháp ? Xã hội luôn
phát sinh mâu thuẫn và mâu thuẫn
là bất tận, loài người cũng
đã tìm ra công thức “ba nhánh
quyền lực” (Lập pháp, Hành
pháp, Tư pháp) làm căn bản để
giải quyết mâu thuẫn và thích
ứng với mâu thuẫn, nếu Đảng
đứng trên Hiến pháp, thì mọi
thứ mâu thuẫn phản ánh vào nội
bộ Đảng, làm sao Đảng có
thể “tự giải quyết” mà
không kéo theo các loại thủ đoạn,
như đã từng diễn ra trong suốt
thời kỳ Chủ nghĩa xã hội hình
thành, từ khi công thức “đảng
trị” nầy bắt đầu xuất hiện,
ở Liên Xô, Trung Quốc, cũng như ở
Việt Nam. Đó là sụ thật rất
hiển nhiên chứ không ai đặt điều,
vu cáo.
Phải chăng vì thế mà Cựu
TBT Lê Khả Phiêu
cho rằng : “ (Đảng
ta) ung
thư quá nặng, hết thuốc chữa.”
và đã “đánh
lừa nhân dân”.
Lại xin thưa, hết thuốc chữa có
nghĩa là gì ?.Tự xoá bàn làm
lại sao, hay tìm cách đổi mới
một cách căn cơ hơn ?
Cuộc hội thảo đã bộc
lộ sự bế tắc phương hướng
của đảng CSVN, chuyển đối tượng
“tự diễn biến” từ quy kết
vào người dân một cách vô
nghĩa, sang đấu tranh nội bộ cũng
theo cách bế tắc, vì có chăng
là việc thay đổi bàn ghế trong
cùng một căn phòng, hoặc thay đổi
nhân vật trong cùng một kịch bản,
nên hội nghị đã kết thúc
lặng lẽ, chẳng được ai quan tâm.
Phải chăng, không có khả năng tự
đổi mới, có nghĩa là “hết
thuốc chữa” ?
Hiện nay người dân quan tâm
đến vấn đề cốt lõi nhất
là sửa đổi Hiến pháp.
Sự rối loạn trong nội bộ
Đảng, căn nguyên nằm ở Hiến
pháp.
Sư bất mãn ngày càng cao
của nhân dân, cũng nằm ở Hiến
pháp.
Quốc gia đang bị kẻ ngoại
xâm hiếp đáp, thao túng, cũng nằm
ở Hiến pháp.
Đảng có đủ khả năng
để tự đổi mới với lộ
trình dân chủ hoá từng bước
là ở cơ hội nầy ?
Hiến pháp là một văn kiện
tối cao của một quốc gia, nó không
đội lên đầu bất cứ một
thứ chù nghĩa nào không do dân
tự quyết. Nó sẽ không được
chấp nhận, như một thứ định
mệnh hão huyền, việc giao quyền lãnh
đạo đất nước vĩnh viễn
cho một nhóm người nào hay đảng
phái nào.
Các Hiến pháp năm 1980-1992 có
những điều bất ổn. Nó căn cứ
vào chủ nghĩa Cộng sản quốc tế
nay không còn tồn tại nữa. Liên
Xô sụp đổ trắng trợn, Trung Quốc
lầy ra với lý sự cùn “mèo
trắng hay mèo đen miễn bắt được
chuột”, Bắc Triều Tiên nhốt dân
như trong một sở thú. Trào lưu
tiến bộ của nhân dân thế giới
và phong trào công nhân tiên tiến
gì đó đã chẳng phải biến
hoá rồi sao ! Cách đây 20 năm,
Đảng đã chẳng từng nói :
“Muốn có chủ nghĩa xã hội
phải có con người xã hội chủ
nghĩa”. Khẩu hiệu nầy đã
không còn nghe nhắc đến nữa, vì
chẳng thấy con người XHCN nào xuất
hiện cả. Chỉ có dấu ấn đặc
trưng văn hoá XHCN cực kỳ nặng nề
còn lưu lại đậm nét ở sa
mạc Xibery (Liên xô), ở các nông
trường Đại trại Trung quốc, ở
Cánh đồng chết Campuchia, ở Cải
cách ruộng đất miền bắc Việt
Nam, ở tâm thức kinh hoàng khó quên
của nhiều thế hệ nhân dân của
các nước trải qua một thời XHCN,
ngoài ra không có gì cả, trừ
những tấm bảng “khu phố văn hoá”,
mà trong đó có còn lại chút
văn hoá nào chăng, thì là văn
hoá truyền thống chứ chẳng phải
văn hoá XHCN ! Văn hoá là bầu
dưỡng khí nuôi sống dân tộc,
một chế độ sẽ tắt thở nếu
không có nó, hoặc cưỡng chế
nó bằng luồng khí không thích
hợp. Không thể tồn tại một cấu
trúc quá nặng nề trên một nền
tảng quá mỏng.!
Lời ông Hồ Chí Minh nói
: “Dĩ bất biến ứng vạn biến”.
Cái bất biến đây phải được
hiểu là vì Dân tộc Việt Nam, vì
Đất nước Việt Nam, vì Việt
Nam Dân Chủ Cộng Hoà. Đó phải
là một Hiến Pháp đúng đắn,
phải được sự bàn cãi sâu
rộng và đồng lòng của nhân
dân.
Nếu một “Hiến pháp”
không được xây dựng trên nền
tảng dân chủ, xác lập quyền làm
chủ của nhân dân bằng cơ cấu
tổ chức minh bạch, sẽ không có
sức mạnh bền vững nào cả, Việt
nam tiếp tục lún sâu hơn nữa vào
một tương lai bất định, rối
loạn, phân hoá, không tránh khỏi
sự đối kháng trường kỳ của
một bên là nhân dân với cả
một lịch sử đấu tranh bền bỉ
kiên quyết cùng với thời đại,
và bên kia là một hình thái
cầm quyền luôn luôn bất trắc của
một nhóm người không thể tránh
độc tài, lại dễ rơi vào sự
bảo kê của phương Bắc theo con
đường Thành Đô đẫm lệ.
Việt Nam dứt khoát không thể trở
thành một loại mô hình tương
tự Bắc Triều Tiên. Nếu Bắc Triều
Tiên không phải là mô hình Đảng
nhắm tới, thì đáp án nào
khác cho Việt Nam ? Đảng CSVN tự sáng
tạo ra một con đường tiến lên
Trời xanh, nếu không dựa vào dân,
hoà nhập vào “trào lưu tiến
bộ của nhân dân thế giới” ?
(Xin đừng cho rằng, trào lưu nầy
lại là Trung Quốc hay Bắc Triều Tiên
! )
TBT Nguyễn Phú Trọng đã
dám phát động một đợt tự
phê trong Đảng, dám thừa nhận
Đảng đang thoái hoá, là một
bước đi mạnh dạn, nhưng kết
quả sẽ không tới đâu, vì đã
đặt sai nền tảng, lấy sự tồn
vong của Đảng làm cứu cánh.
Nguyên nhân suy thoái tư tưởng là
vì chính tư tưởng đó đã
lạc hậu không thể tồn tại, vì
nó không đặt Quốc gia làm trọng,
Dân tộc làm gốc. Đạo đức,
lối sống chỉ là con đẻ của
nó. Thay vì TBT tự mình định
hướng cho Hiến pháp theo tâm lý
ỷ lại, tin tưởng vô căn cứ
vào một chủ thuyết mơ hồ, giao
định mệnh của dân tộc vào
tay một nhóm người gọi là đại
diện một giai cấp, tước quyền sở
hửu của toàn dân, đi ngược
lại quyền cơ bản của con người,
TBT hãy phát động một đợt
sinh hoạt rộng lớn trong nhân dân về
Hiến pháp, một cách cởi mở,
chân thành, không áp đặt, ngài
sẽ dắt dẫn Đảng của ngài ra
khỏi bế tắc hiện nay với một “ý
thức mới” về dân chủ, cùng
nhân dân chung sức làm mới lại
đất nước, không những cho hôm
nay mà cho cả những thế hệ mai sau.
Không một quốc gia nào trên thế
giới dám cam kết rằng, chỉ một
đảng phái nào đó có thể
giữ được độc lập và
phục hưng được đất nước
mà không cần đến nhân dân
(1). Lẽ nào Việt Nam lại không có
con người nào có trái tim như bà
Aung San Sưu Kyi, hay có trí tuệ biết
phục thiện của TT Thein Sein ? Lẽ nào
cuộc đấu tranh bền bỉ của dân
tộc suốt cả trăm năm không kiến
tạo được một Hiến pháp đúng
nghĩa.
Đầu năm, khai thật với Trời
Đất : tôi đang “tự diễn
biến”.
Nhưng không chỉ riêng tôi,
mà ngày càng đông, hầu hết
những người tôi quen biết đều
tự diễn biến, đặc biệt là
giới trẻ.
Năm mới, tôi cầu chúc mọi
người dân Việt nam, các thế hệ
thanh niên đều tự diễn
biến, tích cực diễn biến,
tự vận động
hướng đến tương lai và trung
thành với tương lai, không chịu bị
đóng băng trong quá khứ, nhằm
quyết tâm góp phần xây dựng một
Hiến Pháp tiến bộ, dân chủ làm
nền tảng vững chắc lâu dài, bảo
vệ độc lập, chống ngoại xâm,
phát triển đất nước./.
HĐN
23 tháng chạp, Đêm Ông
Táo về Trời.