Bùi Tín
Cựu Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ Robert McNamara bắt tay Đại tướng Võ Nguyên Giáp tại Hà Nội, ngày 9/11/1995.
Sau mấy bài về tướng Võ Nguyên Giáp trên VOA, một số bạn hỏi tôi vì
sao ông không có dịp thăm Pháp và Hoa Kỳ như nhiều lần dư luận đã đưa
tin. Đây cũng là một vấn đề hệ trọng trong quan hệ Việt - Pháp và Việt -
Mỹ. Tôi phân vân khi viết về chuyện này. Không lẽ im lặng. Đã viết về
tướng Giáp, tôi tự bảo hãy ngay thật, viết cho hết lẽ, với công tâm.
Đây là chuyện về tù binh chiến tranh, tù binh của quân đội Pháp và của
quân đội Hoa Kỳ bị bắt trong chiến tranh. Đây là dịp tôi thấy cần nói rõ
để bà con ta cùng biết.
Hồi cuối năm 1988, sau khi đi dự họp tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New
York về, trong một dịp gặp tướng Giáp, tôi kể lại cho ông biết chuyện
các nhà báo Mỹ nhiều lần nêu lên, chất vấn tôi về vấn đề tù binh và
người mất tích POW-MIA. Sau chiến tranh đây là vấn đề nổi cộm trong xã
hội Mỹ. Sau Hiệp định Paris, Mỹ đã nhận về 591 tù binh, nhưng theo danh
sách số người mất tích còn lại lên đến 1.350 hoặc 1.469 người, theo tài
liệu của phía Mỹ. Phía Mỹ đặt ra nhiều giả thuyết: Phải chăng phía Việt
Nam đã che dấu một số tù binh còn sống, đưa đi đâu để dùng làm thí
nghiệm vũ khí mới? Đã tra tấn đến chết rồi phi tang? Đưa sang nước khác,
như Liên Xô, Cuba? Giữ lại để đào tạo làm gián điệp?
Theo công ước quốc tế và các văn kiện chính thức của Liên Hiệp Quốc,
chính phủ nước tham chiến, Bộ Tổng tư lệnh, đặc biệt là người chỉ huy
tối cao - Tổng tư lệnh mỗi bên chịu trách nhiệm về số phận tù binh bị
bắt giữ, không được dùng nhục hình, chửi bới, phải có thái độ nhân đạo,
có trách nhiệm, để trao trả đầy đủ khi chiến sự kết thúc.
Báo chí Mỹ, công luận Mỹ hồi ấy - từ năm 1975 đến gần năm 2.000 - có
lúc sục sôi. Họ lập hội, lập quỹ tìm kiếm tù binh, treo giải thưởng lớn
cho ai phát hiện ra tù binh Mỹ còn sống; có người tình nguyện sang Thái
Lan, Lào, bí mật đột nhập Việt Nam tìm trại giam tuyệt mật.
Với xã hội Mỹ và phương Tây, mạng sống con người là vô giá, không thể
mất tăm mất tích mà không có lý giải, chứng cớ. Thêm nữa, giấy tờ, công
văn, tài liệu, báo cáo của phía Việt Nam tùy tiện, không cụ thể, không
chính xác, nhiều mâu thuẫn, không sao chấp nhận được, kể cả những báo
cáo của Quân ủy gửi Bộ Chính trị về vấn đề này. Có nhà báo ở New York
nói: Tướng Giáp mà có dịp sang đây thì sẽ có hàng ngàn gia đình quân
nhân Mỹ kéo đến đòi nợ, chất vấn về POW - MIA đó!
Hồi đó tướng Giáp tỏ ra quan tâm, nhưng than rằng chuyện này là do
Tổng cục chính trị, Cục địch vận, các Quân khu lo, luộm thuộm, vô trách
nhiệm trong thời chiến, cán bộ thay đổi, luân chuyển, không ai hiểu biết
rõ cả. Thế rồi chuyện chìm đắm dần. Thỉnh thoảng 2 bên Việt và Mỹ hợp
tác khai quật trong rừng, ngoài biển tìm hài cốt lính Mỹ, lên đến năm
trăm lượt. Nhưng hoài nghi, khó hiểu, phiền muộn vẫn còn dai dẳng.
Khi tôi sang Pháp, vấn đề tù binh mất tích cũng là vấn đề khá lớn
trong quan hệ Pháp - Việt. Tháng 11/1990, sau khi dự lễ hội hằng năm của
báo l’Humanité, tôi dự hội thảo về tướng Philippe Leclerc, khi chết
được phong là Nguyên soái. Trong buổi kết thúc hội thảo, nguyên thủ
tướng Pierre Messmer nhờ tôi chuyển tay một lá thư ngỏ cho tướng Giáp
bày tỏ lòng mong muốn có dịp đón ông sang thăm hữu nghị nước Pháp qua
lời mời của hội hữu nghị Pháp - Việt. Đồng thời bà Leclerc cũng nhờ tôi
chuyển về mấy lá thư của một số cựu sỹ quan vừa tham dự hội thảo, gửi
“tướng Giáp - Bộ trưởng Quốc phòng - Tổng tư lệnh”, hỏi về người nhà của
họ tham chiến ở Việt Nam bị bắt ở Điện Biên Phủ rồi không được trao
trả, mất tích. Tôi đưa ngay cho đại sứ Phạm Bình. Ông Bình cho biết Hội
hữu nghị Pháp - Việt có lời mời tướng Giáp, nhưng ở bên nhà còn lưỡng lự
lắm, vì có một bộ phận dư luận Pháp, nhất là nhiều Hội Cựu chiến binh,
như Cựu chiến binh Đông Dương, Cựu chiến binh Điện Biên Phủ có nhiều
chi nhánh trên đất Pháp tỏ ra bực bội, giận dữ cho rằng phía Việt Nam đã
dã man, tàn ác trong đối xử với tù binh, tỷ lệ tù binh bị chết trong
trại giam quá cao, vi phạm công ước quốc tế về tù binh. Họ coi tướng
Giáp là người chịu trách nhiệm chính. Ông Bình cho biết mấy tháng trước,
khi kỷ niệm lần thứ 100 ngày sinh ông Hồ Chí Minh (19/5/1890 –
19/5/1990), việc UNESCO của Liên Hiệp Quốc bàn về chuyện này, coi ông Hồ
là danh nhân văn hóa thế giới, các hội Cựu chiến binh Pháp đã phản đối
rất mạnh, việc tổ chức kỷ niệm ở Paris bị phá, một trong những lý do là
vấn đề tù binh Pháp. Về sau tôi được biết việc tướng Giáp sang thăm hữu
nghị Pháp được coi là hành động hòa giải Pháp - Việt không đặt ra nữa,
cũng do trở ngại về món nợ tù binh.
Có lần tướng Guy Simon, Chủ tịch Hội cựu chiến binh Đông Dương, gặp
tôi tại trụ sở của hội ở Paris vào năm 1995, khi trò chuyện ông cũng
nhắc lại vấn đề tù binh Pháp mất tích, thuộc nhiều nước gốc: Việt Nam,
Algerie, Maroc, Tunisie, Senegal… Ông cho vài con số chính, tôi ghi
lại làm tài liệu. Số quân nhân phía Pháp bị phía Việt Nam bắt ở các trại
giam được ghi nhận là 5.782, số được trao trả trong nhiều lần, nhiều
nơi là 3.290, như vậy là còn thiếu đến 2.492 người. Cho đến nay không
ai lý giải được số mất tích này ra sao, chết ở đâu, lúc nào, trong
trường hợp nào, có dấu tích gì để lại không? Người thân họ vẫn còn
những câu hỏi không ai trả lời, lơ lửng mãi.
Tôi biết rõ tướng Giáp rất mong muốn có dịp đi thăm nước ngoài, nhất
là Pháp, Hoa Kỳ. Có hồi ông hỏi tôi rất cặn kẽ về xã hội Pháp, Mỹ, ý
kiến các học giả, nhà báo nước ngoài về ông, ông đã có cả một chương
trình dự kiến, như thăm mộ Napoléon, thăm di tích chiến trường Waterloo,
nói chuyện ở một số học viện quân sự, trả lời phỏng vấn… Nhưng sau khi
biết rằng vấn đề quân nhân mất tích với con số quá lớn, còn là vướng mắc
không nhỏ trong quan hệ với 2 nước ấy, rồi tuổi cao sức yếu, ông từ bỏ
dần ý định. Tôi hiểu niềm luyến tiếc của ông vì ông được nuôi dưỡng bằng
nền văn hóa Pháp, ông nói tiếng Pháp khá trôi chảy, và tôi cũng từng
biếu ông không ít sách và báo tiếng Pháp. Anh bạn nhà báo - làm phim
Jérôme Kanapa gọi tướng Giáp là “Chú” (Oncle), rất thân với cả gia đình,
trước đây cũng nuôi ước vọng được có dịp đón ông và gia đình ở Paris. Ở
bang Maryland – Hoa Kỳ, có nhà báo kỳ cựu Stanley Karnow từng phỏng vấn
tướng Giáp 3 lần ở Hà Nội, cũng từng hy vọng có dịp tiếp ông trên đất
Mỹ. Ông có cô con gái, Catherine Karnow, là phóng viên nhiếp ảnh rất
trẻ, từng chụp hàng trăm bức ảnh tướng Giáp và gia đình, hiện ở Los
Angeles, cũng mong gặp lại “bác Giáp”.
Thật ra trở ngại cho các chuyến viễn du - vấn đề quân nhân mất tích -
một món nợ dai dẳng cồng kềnh của tướng Giáp - ông chỉ chịu trách nhiệm
một phần, theo các văn kiện quốc tế. Ở Việt Nam, đó là do nếp sống nông
nghiệp, thời chiến, chiến tranh du kích liên miên, chiến trường đan xen
nhau, trong chiến tranh bằng không quân, đất liền nhỏ hẹp, kẹp giữa núi
rừng nhiệt đới và đại dương, máy bay trúng đạn lao xuống rừng hay biển
đều dễ mất biến, khó còn vết tích. Cuộc sống gian khổ, dinh dưỡng thấp,
các bệnh sốt rét, kiết lỵ dịch tả tràn lan, người phương Tây dễ suy sụp
sức khỏe trong môi trường chiến trận và nghèo đói, thiếu thuốc men. Lại
còn căn bệnh xã hội, quan liêu, tham nhũng, vô trách nhiệm, sổ sách qua
loa, đại khái, tùy tiện và tắc trách, cá nhân ích kỷ, thiếu trách nhiệm
rõ ràng.
Riêng về nước Việt Nam ta, ở cả 2 phía, số mất tích cũng là rất lớn,
rất khó xác định cho chính xác. Riêng phía miền Bắc, con số đưa ra là
chừng 30 vạn. Còn phía miền Nam, con số liệt sỹ mất tích cũng lớn. Một
số nhà ngoại cảm đã giúp tìm ra vài trăm trường hợp, chỉ là vài phần
trăm trong tổng số.
Có lần tôi đã yêu cầu, gợi ý với tướng Giáp suy nghĩ cho sâu về câu
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô”, để ủng hộ phong trào đòi dân chủ,
chống bành trướng, mong ông tỏ thái độ bênh vực các ông Hoàng Minh
Chính, Phạm Quế Dương, hoặc là ông đưa ra ý kiến khôi phục sửa sang
nghĩa trang cũ của quân đội Cộng hòa ở Thủ Đức, gần Sài Gòn, nhưng ông
làm ngơ. Thật đáng tiếc! Nay ông đã đi xa, sau khi được hưởng vinh hoa
phú quý, hưởng lộc đời cực hiếm là thọ trên 102 tuổi, Vị Tổng tư lệnh
Việt nam mang theo món nợ không nhỏ lơ lửng không có lời giải.
Bùi Tín