Hà Văn Thịnh
Boxit Việt Nam
Một người bạn được mời dự Hội thảo về Biển Đông ở Quảng Ngãi cách
đây ít lâu có kể với tôi rằng, điều đau đớn và nhục nhã nhất là khi biết
chuyện ngư dân ta, mỗi lần đi đánh bắt xa bờ, muốn sống, an toàn, PHẢI treo cờ Tàu (!)? Tôi hỏi lại tại sao chẳng thấy báo chí nói gì thì “bị” ngộ tiếp là Hội thảo đó có cho báo chí tham dự đâu mà tin với tức!
Câu chuyện khó tin ấy cứ ám ảnh, làm tôi băn khoăn mãi cho đến ngày đọc thấy trên BBC, 9.7.2013: Tàu cá Việt Nam “bị tấn công, chặt cờ”.
Thì ra, cái sự thật kinh hoàng đó bị bưng bít, để hóa thành “đối tác
chiến lược toàn diện” với kẻ láng giềng tham lam, độc ác, tráo trở rất
có thể là chuyện thường ngày…
Bài báo của BBC cho độc giả biết thuyền trưởng tàu QNg 96787 TS,
ông Võ Minh Vương, nói tàu của ông bắt đầu ra khơi từ ngày 4/7 và đến
ngày 9/7 thì dừng lại gần đảo Phú Lâm, thuộc Hoàng Sa… Ông Vương cho
biết khi tàu của ông đang neo đậu thì một chiếc tàu trắng xuất hiện và
thả ca nô xuống bám theo tàu của ông.
Sau 15-20 phút truy đuổi, những người này đã "leo lên tàu và dùng
dùi cui điện để đánh thuyền trưởng và thủy thủ trên tàu, đồng thời
đập phá tàu và tịch thu toàn bộ số cá mới đánh bắt được".
Khi được hỏi những người này nói tiếng gì, ông Vương cho biết là họ "nói tiếng Trung Quốc".
Ông Vương cũng cho biết thêm những người này mặc đồ "sỹ quan hải quân", và một số khác thì mặc "đồ lính rằn ri".
"Họ chỉ hướng Việt Nam nhưng không nói là Việt Nam", ông Vương nói.
"Tôi không chịu thì họ mới chặt hai cây cờ [treo trên tàu], vứt xuống nước".
"Tôi chạy tới lấy cờ lên thì họ đánh tôi ngất xỉu".
Chắc chắn, không một lương tri nào của Trái tim Việt, Hồn Việt có thể
chịu nổi sự thật kinh hoàng về nỗi đau đớn nhãn tiền: Muốn đánh cá trên
biển trời của ta thì phải hạ cờ ta, treo cờ Tàu; không hạ thì bị chặt, vứt xuống nước; muốn không bị sỉ nhục để lấy cờ lên thì thân tàn, ma dại!
Có còn gì để nói nữa không về cái đểu cáng, thâm độc của 4 tốt, 16
chữ vàng; về sự im lặng lì lợm của các quan chức có tránh nhiệm trước
vận nước, lòng dân?
Làm sao có thể biện minh nổi khi sự thật đắng cay rành rành như thế
mà vẫn khua mép, cong môi bảo vệ cho cái gọi là “tình hữu nghị”; vẫn đàn
áp bất cứ ai dám đau nỗi đau quốc thể bị sỉ nhục, hiểm hỏa mất biển,
mất nước cận kề?
Nếu nối các sự kiện từ việc TQ chiếm Hoàng Sa ngày 19.1.1974, chiếm
một phần Trường Sa, đảo Ba Bình, 1956; Gạc Ma, 14.3.1988; thành lập cái
gọi là “thành phố Tam Sa”, 24.7.2012; chuyện hạ cờ ta, treo cờ tàu trên
Biển Đông…, thì ngay một đứa trẻ cũng biết rõ rằng âm mưu xâm lược, cướp
bóc nước ta của nhà cầm quyền TQ (và Đài Loan) là bản chất, không bao
giờ thay đổi. Làm sao có thể thay đổi được bản chất của kẻ thù truyền
kiếp hàng ngàn năm?
Sự thâm độc, tinh vi của “Tàu khựa chết đi” (cách diễn đạt của Phương
Uyên, Nguyên Kha) thì không bút nào có thể tả nổi. Joseph Needham
(1900-1995) – người bỏ cả đời để nghiên cứu TQ có nói rằng dù có sống
thêm vài trăm năm nữa cũng không thể hiểu hết cái thâm hiểm đến mức
huyền bí của “tư duy Tàu”. Cái “tư duy Tàu” ấy đang “chơi” nước cờ tàn
độc nhất: Làm cho tư duy Việt coi việc hạ cờ ta, treo cờ Tàu là chuyện…
bình thường! Một khi quốc thể, lòng tự tôn dân tộc bị vô cảm hóa, hèn hạ
hóa, câm lặng hóa trước lợi ích của cá nhân hay một nhóm người mà vẫn
chưa coi đó là hiểm họa sao?
Xin bày tỏ sự tri ân và khâm phục trước lòng dũng cảm của ông Võ Minh
Vương và các thuyền viên của tàu QNg 96787 TS. Chính chiếc tàu cá bé
nhỏ ấy cho chúng ta thấy rõ vẫn còn đó những con người yêu Tổ Quốc hơn
cả tính mạng và của cải của mình. Họ sẵn sàng đương đầu với nguy hiểm,
mất mát để bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu không còn những người như
thế, thử hình dung Biển Đông đang tràn ngập cờ Tàu?
Huế, 11.7.2013
H.V.T.