Phạm Thị Hoài
Đó là hai động tác trong cuộc gặp ở Nhà Trắng mà nếu là Chủ tịch Trương Tấn Sang, tôi sẽ thấy ít nhiều bị xúc phạm.
Ở phút thứ 15:43, ngài Tổng thống duỗi mạnh tay trái để cổ tay áo vét co lên, mặt đồng hồ ở cổ tay áo sơ-mi hiện ra, và kín đáo một cách lộ liễu liếc đồng hồ, nếu không muốn nói là trong một phần mười giây ông đã giơ đồng hồ vào mặt Chủ tịch Sang. Obama là người hoàn hảo trong các thủ tục về trang phục. Ông thừa biết rằng để cổ tay áo sơ mi thò ra ngoài cổ tay áo vét quá 2 phân là hỏng. Song ở đây ông cho nó thò hẳn ra cả mươi phân, bất cần lịch lãm, để làm nhiệm vụ rung chuông báo hết giờ. Trong thời gian biểu ngày 25-7 của Obama, phần dành cho vị nguyên thủ quốc gia từ Việt Nam quả thật rất khiêm tốn.
Ngoại giao, theo nhà văn Ý Giovanni Guareschi, là nghệ thuật nói
những điều mình không nghĩ. Tôi thường thán phục những nhà bình luận
chính trị, họ chẻ nhỏ, xăm soi và lắp ghép từng lời đầu môi chót lưỡi
của giới chính khách dưới kính hiển vi để dự báo những điều không thể dự
báo. Tất nhiên tôi rất mừng vì quan hệ Việt-Mỹ đã được đẩy lên một tầm
cao mới. Song sự trọng vọng của phía Mỹ với đối tác Việt ở tầm cao mới
như thế nào, hai động tác nêu trên của Obama đã gửi đi một thông điệp
không che giấu. Còn đâu là những động tác giả, đâu là những động tác
thật, đó lại là công việc không đáng ghen tị của các nhà bình luận mà
tôi thán phục.
Nhưng người đáng thán phục nhất là ông Trương Tấn Sang. Hoặc ông
không để ý đến hai động tác này. Hoặc có để ý, nhưng không bận tâm. Hoặc
có bận tâm nhưng không tỏ thái độ. Rút cuộc thì chuyến công du của ông
không được phép sứt mẻ chỉ vì một sự nhạy cảm thái quá.
© 2013 pro&contra