Biên Tập Tổ Quốc
Chúng ta sẽ lầm lớn nếu chỉ nhìn thấy sự hung bạo trong vụ án Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do.
Quả thực là vụ án đã man rợ một cách khó tưởng tượng. Nó man rợ trước
hết ở sự thách thức trắng trợn đối với trí khôn và lẽ phải. Đối với tất
cả những ai có chút công tâm và đủ kiên nhẫn để đọc bản cáo trạng cực
kỳ vớ vẩn của cái gọi là "Viện Kiểm Sát Nhân Dân" thì các bị can hoàn
toàn vô tội. Tài liệu chỉ liệt kê những "chứng cớ phạm tội" mà ngay cả
nếu đúng cũng đều chỉ là những điều mà theo chính hiến pháp của chế độ
người dân có quyền làm, để rồi kết luận là "theo giám định của Sở Văn
Hóa Thể Dục Thể Thao" thì các bị can đã phạm tội tuyên truyền chống nhà
nước ở mức độ nghiêm trọng vì đã có những bài viết "chỉ trích nhạo báng
chủ nghĩa Marx" hay "có nội dung thông tin mang tính chất nhậy cảm với
cách nói, cách viết thiếu thiện chí". Những luận điệu này có thể dùng
để buộc tội bất cứ ai.
Nhưng đây không phải là một chuyện cười.
Nguyễn Văn Hải, tức Điếu Cày, bị xử 12 năm tù và 5 năm quản chế. Tạ
Phong Tần 10 năm tù và 5 năm quản chế. Phan Thanh Hải 4 năm tù và 3 năm
quản chế. Khi sự độc ác đi đôi với sự ngây ngô nó càng ghê rợn hơn.
Nguyễn Văn Hải viết rất ít nhưng đã bị xử án nặng nhất vì bị coi là
người lãnh đạo CLBNBTD. Thân mẫu chị Tạ Phong Tần đã tự thiêu để bày tỏ
sự phẫn nộ khi chị bị bắt một cách vô lý, nhưng chắc chắn khi tự thiêu
bà cũng không thể tưởng tượng rằng con gái bà có thể kết án 10 năm tù.
Đây là khủng bố trắng đối với quyền phát biểu.
Tuy nhiên điều nghiêm trọng hơn nhiều là sự hung bạo này bộc lộ một
thảm họa vô cùng lớn đang đến cho đất nước: chính quyền cộng sản đã chọn
thách thức thế giới dân chủ và dẫn đất nước đi sâu hơn vào thế lệ thuộc
Trung Quốc. Chọn lựa này nếu không ngăn cản được sẽ khiến đất nước bế
tắc và lụn bại dưới bạo lực trong nhiều năm.
Vụ án này là một sự thách thức ngạo mạn với Mỹ và cá nhân tổng thống
Mỹ. Trong ngày tự do báo chí 3 tháng 5 vừa qua, tổng thống Obama đã nhắc
đích danh nhà báo Điếu Cày như một nạn nhân điển hình của sự vi phạm tự
do báo chí cần được trả tự do. Ngoại trưởng Hillary Clinton cũng đã
nhấn mạnh thêm. Nhưng dầu vậy bản án với CLBNBTD đã nặng một cách thô
bạo. Chính quyền CSVN đã chọn cách thách thức xúc phạm nhất đối với Mỹ.
Hai bản tuyên bố lập tức và dứt khoát của bộ ngoại giao Mỹ và sứ quán Mỹ
tại Việt Nam đã chứng tỏ rõ ràng là tình cảm giữa Washington và Hà Nội
không còn gì.
Chắc chắn là trong thâm tâm chính quyền CSVN không muốn khiêu khích
Mỹ đến thế nhưng họ cần đàn áp thực mạnh trước sự phẫn nộ đã lên rất cao
– vì tham nhũng, cướp bóc, kinh tế suy sụp, mất chủ quyền và thể diện
quốc gia – của một xã hội Việt Nam đã tự cởi trói khá nhiều. Nhưng càng
đàn áp thô bạo họ càng bị cô lập cả về ngoại giao lẫn ngoại thương, càng
suy yếu và càng phải quỵ lụy Trung Quốc hơn nữa để được yên thân; phẫn
nộ của nhân dân Việt Nam lại càng cao hơn và họ lại càng thấy phải đàn
áp mạnh hơn.
Đó là một vòng xoắn tự sát cho chính họ.
Nhưng cũng sẽ là một thảm kịch cho đất nước. Trước một nguy cơ lớn
như vậy mọi người Việt Nam đều có bổn phận và trách nhiệm. Nhất là những
người đã đóng góp tạo ra hoặc duy trì chế độ. Im lặng là rất có tội.
Biên Tập Tổ Quốc
__________________________
Lê Văn Trực - Nguyễn Tấn Dũng khẳng định
“...bạo chúa Nguyễn Tấn Dũng cùng bè lũ đã khẳng định chỗ đứng của chúng: đối đầu và thách thức với đồng bào mình...”
Thêm một lần nữa, chính quyền Hà Nội lại phơi bày trước cộng đồng
nhân loại sự thô bạo và trơ trẽn của chúng qua vụ án ba công dân Việt
Nam - Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải (Anh Ba
Sài Gòn) - chỉ vì họ đã công khai bày tỏ những lo âu cho chủ quyền đất
nước đang bị đe dọa. Một hành động bình thường của những người yêu nước.
Với một chính quyền bình thường thì ba người công dân yêu nước ấy đã
được khen thưởng hoặc trao tặng huy chương. Nhưng chính quyền cộng sản
Hà Nội không phải là một chính quyền bình thường được điều khiển bởi
những con người bình thường. Chúng đã đem ra tòa xử ba công dân Việt Nam
ấy chỉ vì họ đã phạm một tội: yêu nước. Bạo chúa Nguyễn Tấn Dũng và bè
lũ đã thẳng tay trừng trị ba tấm lòng yêu nước ấy bằng một bản án thô
bạo đến khó tưởng tượng: BỐN MƯƠI BỐN NĂM TÙ!
Những người yêu nước và những người bán nước không thể đội chung một trời. Có gì để ngạc nhiên?!!
Bạo chúa Nguyễn Tấn Dũng và bè lũ bán nước đã giam hãm Điếu Cày, Tạ
Phong Tần và Anh Ba Sài Gòn trong bốn bức tường, nhưng chúng không biết
rằng chúng không thể giam hãm những tiếng nói và suy tư xuất phát từ
lòng yêu nước của họ. Phiên tòa vừa xử xong, cả thế giới đã biết vụ án
thô bỉ này trong khoảnh khắc và đã đồng thanh lên án. Cả nước Việt nam
đã sục xôi trong uất hận và càng kinh tởm hơn với cách hành xử của bạo
quyền này. Phẫn nộ đã lên đến tận cùng. Bạo chúa Nguyễn Tấn Dũng đang
đẩy dân tộc Việt Nam thêm một bước vào chân tường. Những bạo quyền
thường hung bạo hơn khi nó ngửi thấy ngày chết cận kề và chúng hành động
hung bạo một cách ngu xuẩn.
Nhớ đến vài năm trước một đứa con yêu nước khác, Vi Đức Hồi, cũng đã
bị trừng trị một cách thô bạo không kém. Sau khi nghe bản án anh đã quay
lại nói với vợ rằng : « Em đừng buồn, kết án anh như thế là họ tạc
tượng cho anh đấy !». Đúng thế anh Vi Đức Hồi ạ, bây giờ chúng lại tạc
tượng cho Điếu Cày, Tạ Phong Tần và nhiều người khác nữa. Tượng của các
anh chị đã đi thẳng vào trong tâm khảm dân tộc cũng như tên tuổi cũa các
anh chị đã đi thẳng vào lòng dân tộc. Kính phục các anh chị bao nhiêu
thì khinh bỉ cái bạo quyền bán nước này bấy nhiêu.
Qua sự hung hãn này, bạo chúa Nguyễn Tấn Dũng cùng bè lũ đã khẳng
định chỗ đứng của chúng: đối đầu và thách thức với đồng bào mình; đối
đầu và thách thức với lương tri và văn minh loài người. Chúng đã tự trét
bùn lên mặt khi đã kết án hung bạo một quyền cơ bản của con người,
quyền tự do phát biểu, mà chính chúng đã cam kết tôn trọng với cộng đồng
thế giới qua bản Tuyên Ngôn Những Quyền Phổ Cập Của Loài Người. Thật là
trơ trẽn, chúng không hề biết đến danh dự và cũng chẳng biết xấu hổ.
Và còn nguy hiểm hơn nữa - như bài xã luận của báo TỔ QUỐC đã phân
tích - Nguyễn Tấn Dũng và bè lũ khẳng định sự thuần phục tuyệt đối của
chúng với quan thầy Trung Quốc cùng với hệ lụy là đàn áp sẽ càng ngày
càng hung bạo. Nếu ai còn phân vân chưa nhận ra bản chất nô lệ của
Nguyễn Tấn Dũng và bè lũ, thì đây lại thêm một bằng chứng để không còn
phân vân nữa.
Họ phải có thái độ và chọn lựa chỗ đứng của mình: hoặc, cùng với nhân
dân đứng lên đòi lại chủ quyền đất nước trong tay bọn bán nước, đứng
lên đòi lại những quyền cơ bản của mình đã bị khinh miệt tước đoạt bởi
những kẻ có bổn phận bảo vệ nó cho mình ; hoặc, tiếp tục phục vụ lũ bán
nước Nguyễn Tấn Dũng. Họ không thể ỡm ờ lơ lửng, hoặc vì giả dối, hoặc
do khiếp nhược. Còn im lặng là đồng loã !
Lê Văn Trực
Theo Thông Luận
Theo Thông Luận