12Bennuoc: Những ngày qua Trung Quốc và Nhật xảy ra xung đột vì quần đảo Senkaku/Điếu Ngư, chính phủ TQ có thể để cho dân Trung Quốc biểu tình chống Nhật và chỉ trong vòng một tháng các hãng xe Nhật đã bị thiệt hại 33% về doanh số thương vụ bán xe ở Trung Quốc, nghĩa là dân TQ tẩy chay mua hàng Nhật, thế còn VN, Trung Quốc xâm chiếm đảo của VN, tôi không cổ động những hành vi chống đối cực đoan như dân TQ, nhưng người dân VN vẫn tiếp tục mua hàng của Trung Quốc, vậy thì chỉ số IQ của người dân VN ở đâu? Lòng yêu nước của dân VN ở đâu, hay tại vì họ để lòng yêu nước ấy cho đảng? Nếu ai cũng như Paulo Thành Nguyễn thì đất nước VN sẽ không bao giờ là thuộc điạ của Trung Quốc, sẽ giúp cho nền kinh tế VN tốt đẹp hơn.
"Tẩy chay hàng hóa kém chất lượng Trung Quốc" - bằng cách nào?
Cách đây 3 tháng tôi đã tuyên
bố sẽ phản đối Trung Quốc (TQ) bằng cách riêng của mình, đó là thực hiện
kế hoạch thay thế các sản phẩm Trung Quốc hiện đang kinh doanh sang một
nguồn hàng khác. Phương án này được nhiều bạn bè ủng hộ, nhưng cũng
không ít người khuyên tôi không nên cực đoan vì kinh doanh là vấn về dân
sự.
Sản phẩm TQ hiện chiếm lĩnh thị
trường với hơn 90% các mặt hàng từ tiêu dùng đến công nghiệp, thậm chí
là cái quần lót cũng “made in China”. Có thể không quá lời khi
nói rằng hầu hết chúng ta đang là nô lệ! Chúng ta đang bị xiềng xích
bằng những nhu cầu tiêu dùng, nhu cầu sinh sống và nhu cầu phát triển
kinh tế…
Tình trạng nô lệ kinh tế, điển hình
là sản phẩm Trung Quốc là một tiến trình lâu dài, có kế hoạch với mục
tiêu là tràn ngập thị trường VN với sản phẩm TQ đáp ứng hầu hết các nhu
cầu của người tiêu dùng VN từ bình dân đến cao cấp. Dựa vào tâm lý của
người tiêu thụ Việt Nam và nguồn vốn khổng lồ cũng như nhân công rẽ mạt
từ Trung Quốc, phương hướng xâm thực thị trường của TQ là muốn đẹp có
đẹp, muốn rẻ có rẻ, muốn chất lượng cũng có luôn. Riêng mặt hàng tôi
đang kinh doanh là gạch ốp tường, lát nền và những sản phẩm liên quan
đến vật liệu xây dựng là minh chứng rõ nhất cho điều trên. Nhưng có thực
sự chúng ta không thể thoát khỏi sự nô lệ với sản phẩm Trung Quốc
không?
Không! Chúng ta có thể thoát khỏi
điều đó nếu chúng ta nhìn nhận được thực tế vấn đề. Điểm mạnh không thể
phủ nhận của hàng hóa TQ là tính đa dạng và mẫu mã bắt mắt nhưng một sản
phẩm còn có những yếu tố rất quan trọng khác:
Về giá: Thực tế không rẻ hơn hàng VN
và những hàng khác nếu theo đúng quy trình nhập khẩu với mức thuế 60%.
Đa số hàng hóa rẻ từ TQ đều nhập chui theo đường tiểu ngạch hoặc khai
báo Hải quan thấp hơn giá thực tế. Nếu không “đóng thuế” riêng cho Hải
quan thì thực tế giá thành còn rẻ hơn nhiều!
Về chất lượng: Thấp hơn nhiều so với
hàng VN cùng chủng loại nhưng đều này thường ít được quan tâm bởi khó
phân biệt và sự che lấp cho qua vì lợi nhuận của người bán hàng cộng
thêm sự dễ dãi của người tiêu dùng. Ví dụ như gạch bóng kính rẻ của TQ
có giá thành 175K/m2 thì sản phẩm tương tự của Đồng Tâm có giá 235K/m2,
nhưng thực tế chất lượng của hàng TQ chỉ bằng một nửa. Tôi có thể chứng
minh tại chỗ điều này theo kinh nghiệm của mình và tôi nghĩ những người
khác cũng thấy sự khác biệt đó trong ngành kinh doanh của họ. Nhưng tại
sao tất cả đều im lặng? Và tại sao người tiêu dùng không đặt nghi vấn?
Thưa vì tất cả chúng ta đều cam chịu để thỏa mãn cái nhu cầu trước mắt!
Tuy nhiên, cũng cần phải phân biệt rõ
giữa sản phẩm nội địa TQ và sản phẩm gia công cho thương hiệu nước
ngoài là khác nhau. Ngoài ra, các sản phẩm được sản xuất bởi những
thương hiệu uy tín của TQ rất chất lượng nhưng vẫn có sự phân biệt lớn
giữa hàng xuất cho “tiêu chuẩn quốc tế” và “tiêu chuẩn Việt Nam”. Nói rõ
hơn, đối với TQ thì thị trường VN chỉ là khách hàng hạng 2 hay 3,4,5 gì
đó, thậm chí là một “bãi rác thải” theo đánh giá ngầm hiểu của giới
kinh doanh.
Sự yếu kém của chính phủ về tầm vĩ mô
đã được xác nhận bằng việc mất kiểm soát chất lượng hàng hóa nhập từ TQ
làm lủng đoạn kinh tế nội địa và tăng nguy cơ tàn phá nội tạng của
người dân. Trong nổ lực nhỏ bé của mình thì về cơ bản công ty tôi đã
thay thế được gần 40% sản phẩm TQ nhưng vẫn còn khó khăn lớn về vốn duy
trì bởi hạn mức công nợ cho phép của các đối tác nhập khẩu. Sự lệ thuộc
phần lớn vẫn còn đó nhưng tôi hy vọng trong 6 tháng tới công ty sẽ kiếm
được nguồn vốn thay thế để “đoạn tuyệt” hoàn toàn với hàng hóa TQ.Chúng
ta có thể ăn dở một chút, mặc đồ xấu một chút, ở bình thường một chút,
sống khó khăn một chút nhưng còn tốt gấp bội lần khi chúng ta thỏa mãn
những điều đó để rồi trở thành nô lệ. Tồi tệ hơn là nô lệ trong sự đau
khổ vì bệnh tật. Không một thế lực hiện tại nào có thể giúp ta
ngoài chính bản thân chúng ta phải nổ lực để “giải phóng” nó. Cố gắng
vượt qua sự cám dỗ đẹp đẽ, rẻ rúng kia để nói “KHÔNG” với hàng hóa Trung
Quốc!