Một vị trưởng lão trong giang hồ, một giáo sư đáng kính và là người xưa
nay vẫn có thái độ thân thiện với chính quyền Việt Nam, nói với tôi,
giọng kinh miệt, “Chừng nào hắn [Nguyễn Tấn Dũng] còn ngồi đó thì tôi sẽ
không về Việt Nam”.
Có vẻ như nhiều người cũng không muốn ông thủ tướng ngồi ở đó nữa. Nhiều
tiếng nói trên không gian mạng không ngần ngại bày tỏ công khai điều
này. Thái độ hân hoan dè dặt của một mảnh tin nhỏ trên trang Basam sáng
sớm hôm nay, trước khi thay bằng một mảnh tin khác, cũng chứng tỏ điều
đó.
Vì nhiều lý do, cũng dễ hiểu, người ta tin rằng nếu ông Dũng ra đi thì
Đảng và Nhà nước Việt Nam giải quyết được các vấn đề khủng hoảng hiện
nay, trong đó khủng hoảng lớn nhất vẫn là khủng hoảng tính chính đáng
lãnh đạo. Việc ông Dũng rời khỏi ghế thủ tướng lúc này có thể đem đến
một cảm giác thở phào cho nhiều người nhưng niềm tin cho rằng có ai đó
đến thế chổ ông có khả năng giải quyết khủng hoảng là một niềm tin không
có cơ sở. Khủng hoảng hiện nay ở Việt Nam là khủng hoảng định chế chứ
không phải khủng hoảng nhân sự. Những người lãnh đạo Đảng Cộng sản hiểu
điều này và nếu họ khôn ngoan thì họ sẽ để ông Dũng ngồi yên đó.
Ông Dũng ra đi giúp được gì cho Đảng, ngoài việc làm giảm đi áp lực của
bức xúc xã hội trong một thời gian ngắn? Không giúp được điều gì chắc
chắn cả. Đó là chưa nói đến những rủi ro khác, mà rủi ro lớn nhất là
Đảng sẽ mất luôn khả năng kiểm soát các lực lượng âm binh của ông Dũng
trong an ninh và kinh tế mà từ trước đến nay Đảng vẫn không kiểm soát
được. Đám âm binh này do ông Dũng tạo nên, ông sống với chúng và hiện
nay nếu trong Bộ Chính trị có ai có khả năng điều khiển chúng thì người
đó chính là ông Dũng. Những người lãnh đạo đảng cộng sản có thể xung đột
đến mức loại trừ nhau nhưng họ chỉ loại trừ nhau khi không gây rủi ro
cho quyền lãnh đạo của đảng. Một khi quyền lãnh đạo đó bị đe dọa, bởi
bất cứ thế lực nào, thì một sợi dây vô hình sẽ buộc chặt họ lại với
nhau. Lúc này không có lý do gì để tin rằng cái gọi là “trận chiến
Ba-Tư”, nếu thật sự có thật một trận chiến như thế, sẽ đưa đến kết quả
làm phân hóa Đảng.
Túm lại: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ không đi đâu cả. Và đó là điều tốt.
Sự xuất hiện trở lại của Ban Kinh tế Trung ương và việc Ban Chỉ đạo
Chống Tham nhũng nay thuộc về Đảng là những tín hiệu xấu cho tiến trình
pháp quyền hóa ở Việt Nam. Phải mất gần hai thập niên, và phải cần đến
những vị tổng bí thư yếu bóng vía như Nông Đức Mạnh, để Việt Nam có thể
chuyển trung tâm quyền lực từ Đảng sang phía hành pháp của chính phủ.
Đây là một bước tiến lớn trong tiến trình pháp quyền hóa, dù chưa phải
là dân chủ hóa, đời sống chính trị quốc gia. Vấn đề khủng hoảng hiện nay
không phải là vì do một cá nhân nào mà là sự khủng hoảng có tính hệ
thống. Khủng hoảng là do quyền lực tập trung quá lớn vào chính phủ trong
sự thiếu vắng một cơ chế kiểm soát hữu hiệu. Ở các nước dân chủ, quyền
kiểm soát này nằm trong tay quốc hội. Ở Việt Nam, những người lãnh đạo
Đảng Cộng sản nghĩ rằng qua cơ chế “cung vua – phủ chúa”, và từ các cơ
chế của Đảng, họ có thể kiểm soát được hoạt động của chính phủ. Họ đã
sai lầm. Ngay cả khi chính phủ là do đảng cầm quyền dựng nên trong một
nhà nước độc đảng thì nó luôn vận hành theo một logic chức năng và quyền
hạn mà đảng cầm quyền không thể kiểm soát được. Chỉ có một hệ thống
pháp lý hoàn thiện mới có khả năng kiểm soát quyền lực của chính phủ.
Đưa chức năng kiểm soát này về lại với Đảng là một bước đi thụt lùi,
phản động.
Có thể trong một thời gian ngắn, bằng một số biện pháp hành chánh nào
đó, như “phê và tự phê” chẳng hạn, Đảng có thể kìm hãm sự vô độ của
chính phủ nhưng về lâu về dài Đảng sẽ không giải quyết được những khủng
hoảng tiếp theo: khủng hoảng pháp lý! Nên nhớ, Đảng Cộng sản Việt Nam
vẫn tồn tại và hoạt động ngoài vòng pháp luật. Cho đến giờ phút này vẫn
không tồn tại một đạo luật nào quy định vai trò và trách nhiệm của Đảng
đối với chính phủ.
Đáng lẽ ra, thay vì hoảng hốt đưa các ban bệ với chức năng kiểm soát
chính phủ đó về lại trong các cơ cấu của Đảng, Đảng nên mạnh dạn chuyển
chúng sang cho Quốc hội. Tại sao phải nặn ra những thứ ban bệ trong
khung quyền lực của Đảng khi mà đã tồn tại những ủy ban tương tự như thế
ở Quốc hội? Tại sao không để Ủy ban Tài chính, Ngân sách của Quốc hội
kiểm soát hoạt động kinh tế, tài chính của chính phủ? Tại sao phải không
giao cho Ủy ban Pháp lý của Quốc hội trách nhiệm chống tham nhũng?
Đảng phải bước ra khỏi sự sợ hãi mất quyền lực truyền thống để tiếp tục
cố gắng xây dựng một hệ thống pháp quyền ở Việt Nam. Việt Nam đang đi
trên con đường chuyển từ đảng quyền sang pháp quyền. Quay trở lại lúc
này, dù trong giai đoạn khủng hoảng, chứng tỏ những người lãnh đạo Đảng
thiếu bản lĩnh.
Trở lại với Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng…
Ông Dũng cũng chỉ là nạn nhân của quyền lực không bị kiểm soát. Khủng
hoảng do ông gây ra là khủng hoảng định chế. Cần chuyển hóa định chế chứ
không phải chuyển đổi nhân sự. Định chế phải được chuyển hóa theo hướng
pháp quyền hóa chứ không phải quay trở lại với đảng quyền hóa đời sống
chính trị quốc gia. Những người lãnh đạo Đảng lúc này phải có đủ bản
lĩnh và quyết đoán để:
- Chặt hết những vây cánh do sự lạm dụng quyền lực tạo nên xung quanh ông Dũng.
- Trả lại cho Quốc hội quyền kiểm soát quyền lực chính phủ, nhanh chóng thông qua những đạo luật có tính hồi tố để chống tham nhũng.
- Luật hóa sự tồn tại và quyền lực của Đảng để tránh khủng hoảng pháp lý trong tương lai.
Như đã nói, đảng cầm quyền, ngay cả trong cơ chế độc đảng, không bao giờ
có khả năng kiểm soát quyền lực chính phủ của chính nó đẻ ra. Những
khủng hoảng hiện nay là sự tiếp tục của chuỗi khủng hoảng mang tính hệ
thống đối với những nhà nước độc tài. Nếu không xây dựng được một hệ
thống pháp quyền, với sự chia sẻ và giám sát quyền lực hữu hiệu, Đảng và
nhà nước sẽ đi từ khủng hoảng này đến khủng hoảng khác cho đến khi sụp
đổ.
Canh bạc của Đảng hiện nay không phải là chuyện ai thắng ai trong “trận
chiến Ba-Tư”, hay trong bất cứ xung đột quyền lực và quyền lợi của cá
nhân lãnh đạo nào. Canh bạc của Đảng chính là là sự lựa chọn bản lĩnh và
thông minh để tiếp tục tồn tại và cầm quyền.
Thời gian của sự lựa chọn này không nhiều.
Trần Minh Khôi