Chân Dung Quyền Lực
Dân Luận: Chúng tôi nhận được lá đơn sau đây do độc giả gửi tới cậy đăng, nhưng vì không có điều kiện kiểm chứng nên đề nghị độc giả tham khảo với sự dè dặt cần thiết.CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
ĐỘC LẬP-TỰ DO-HẠNH PHÚC
***********
Hà Nội, ngày 01 tháng 12 năm 2014
Kính gửi:
Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng;
Ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang;
Ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng;
Ông Thường trực Ban Bí thư Lê Hồng Anh;
Ông Trưởng ban Tổ chức TW Tô Huy Rứa.
Ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng;
Ông Chủ tịch nước Trương Tấn Sang;
Ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng;
Ông Thường trực Ban Bí thư Lê Hồng Anh;
Ông Trưởng ban Tổ chức TW Tô Huy Rứa.
Thời gian gần đây, dư luận trong Văn phòng Chính phủ đưa tin có rất
nhiều đơn thư phản ánh một số việc làm không đúng, vi phạm nguyên tắc,
phẩm chất đạo đức của ông Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Chúng tôi nghĩ
rằng, không có lửa thì làm sao có khói và còn nhiều việc làm của ông
Nguyễn Xuân Phúc chỉ có những cán bộ lâu năm ở Văn phòng Chính phủ mới
biết được. Là một cán bộ có nhiều thâm niên ở Văn phòng Chính phủ, phục
vụ nhiều đời lãnh đạo Chính phủ, nhưng tôi chưa thấy một ai lại giảo
hoạt như ông Nguyễn Xuân Phúc. Ngay từ thời còn làm lãnh đạo Văn phòng
Chính phủ, khi họp công khai, phát biểu với báo chí, ông Nguyễn Xuân
Phúc luôn miệng nói rằng: Văn phòng Chính phủ cần phải đổi mới, trình
ngay, trình sớm, không được tiêu cực, không có chỗ cho tiêu cực…, nhưng
kỳ thực khi gặp riêng thì ông Nguyễn Xuân Phúc lại dặn các dự án lớn, dự
án quan trọng (bản chất là dự án nhiều tiền), chưa có ý kiến ông Phúc
thì chưa được trình Thủ tướng. Điều đó có nghĩa là doanh nghiệp, chủ đầu
tư dự án chưa “chào” ông Nguyễn Xuân Phúc thì đừng có mơ là được trình
lên Thủ tướng. Thời gian đó, đi đâu mọi người, từ các bộ, ngành, doanh
nghiệp đâu đâu cũng kêu Văn phòng Chính phủ cửa quyền, ngâm dự án, lên
Thủ tướng ký rất nhanh, còn Văn phòng Chính phủ thì giữ rất lâu… Thực ra
chúng tôi bị mang tiếng oan, chứ có được gì đâu, cùng lắm là được vài
phong bì nhỏ, đủ tiền đổ xăng đi làm, chứ cặp lớn, cặp bé đều đổ vào nhà
ông Nguyễn Xuân Phúc rồi. Chúng tôi bức xúc lắm, nhưng chẳng dám phát
biểu gì, vì đ/c Phúc đã thù ai thì thù rất dai, ghét ai thì người đó
không còn tiền đồ gì nữa, nên đành nhắm mắt cho qua, lo giữ cho được
việc làm để lấy lương nuôi gia đình mình mà thôi.
Sang nhiệm kỳ mới, đáng lẽ với vị trí là Ủy viên Bộ Chính trị, Phó
Thủ tướng, thì ông Nguyễn Xuân Phúc phải là người sát cánh nhất với Thủ
tướng để lãnh đạo Chính phủ điều hành hoạt động của đất nước. Nhưng
không, ông Phúc chẳng làm gì cả, để mặc Thủ tướng chèo chống trong khi
kinh tế-xã hội đất nước muôn vàn khó khăn. Không những thế, ông Phúc còn
nói rằng: Thủ tướng phải chịu trách nhiệm về khó khăn của đất nước,
phải có ai đó bị kỷ luật…, còn ông Phúc thì liên tục tổ chức thăm, làm
việc với các bộ, ngành, tỉnh, thành. Anh em cán bộ trẻ của Văn phòng
Chính phủ cứ than vãn, không hiểu Phó Thủ tướng Phúc đi gì nhiều thế,
chẳng có nội dung làm việc gì, phát biểu toàn những điều đao to, búa
lớn, nhưng rỗng tuếch, khổ cán bộ ở dưới không biết viết báo cáo, kết
luận như thế nào, nhưng chúng tôi thì hiểu rõ mục đích của ông Phúc đâu
phải làm việc mà cần nội dung, chủ yếu là đi vận động để lên Thủ tướng
mà thôi.
Gần đây, ông Phúc có vẻ rất đắc thắng, nói rằng mình có phiếu tín
nhiệm cao nhất Chính phủ, hơn cả Thủ tướng, uy tín cao trong nhân dân.
Nhưng chúng tôi có mù đâu, ai mà chẳng biết tối nào nhà ông Phúc cũng
sáng đèn chạy phiếu tín nhiệm Quốc hội, đến ông già về hưu ở Nam Đồng
còn biết thì làm sao cán bộ Văn phòng Chính phủ chúng tôi không biết?
Rồi ông Phúc kể công là bao nhiêu việc khó của Chính phủ, như giải phóng
mặt bằng, khiếu kiện… đều do ông Phúc làm hết, Thủ tướng chỉ đi cắt
băng khánh thành, khởi công, nhận phong bì. Thỉnh thoảng gặp riêng chúng
tôi, ông Phúc hứa hẹn: anh em ủng hộ mình nhé, khóa tới, anh làm Thủ
tướng sẽ quan tâm đến các chú, không quên một ai. Chúng tôi nghe xong
cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết thầm nghĩ: Anh làm Chủ nhiệm Văn phòng
Chính phủ đã làm khổ các bộ, ngành, cơ quan, doanh nghiệp và cán bộ,
công chức, viên chức Văn phòng Chính phủ rồi, anh mà làm Thủ tướng thì
đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam không biết còn khổ như thế nào?!
Nói về ông Phúc, chúng tôi còn rất nhiều tư liệu, không thể nói hết ở
đây được. Xin khất đến lần sau, chúng tôi sẽ báo cáo các vị lãnh đạo về
các doanh nghiệp làm sân sau cho ông Phúc như Đặng Văn Thành (Thành
Sacombank), Võ Văn Hồng (Hồng “Bến Thành”), Hương “Bắc Á”, Phạm Công
Danh (Danh “Thiên Thanh”)… và cũng mong các vị lãnh đạo giữ bí mật tuyệt
đối cho chúng tôi, chúng tôi thì cũng chẳng còn tiền đồ gì, gì sắp đến
tuổi nghỉ hưu rồi, nhưng dù sao chúng tôi vẫn còn gia đình, còn công
danh, sự nghiệp của con cái. Rất mong các lãnh đạo lưu tâm đến điều
chúng tôi phản ánh./.
Thay mặt một số cán bộ Văn phòng Chính phủ
Bản scan lá đơn của ông Mai Văn Lâm
* * *
Chân Dung Quyền Lực - Anh em nhà Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc - Bá Kiến thời hiện đại!
Nhắc đến nhân vật Bá Kiến trong tác phẩm Chí Phèo, dường như người
Việt Nam ai cũng ám ảnh, phẫn nộ trước những thủ đoạn bất lương, sử dụng
quyền lực cưỡng đoạt sự sống, tiền bạc của cải của những người lương
thiện, thấp cổ bé họng. Trong xã hội phong kiến, khi hệ thống pháp luật
chưa dân chủ thì những bất công ấy có thể hiểu được nhưng cuộc sống ngày
nay khi luật pháp đã được xác lập nghiêm minh, nhưng những kẻ Bá Kiến
thời hiện đại vẫn len lõi trong hệ thống chính trị Việt Nam. Đáng nguy
hại là, không chỉ một cá nhân sử dụng quyền lực chính trị của mình để hà
ép dân, trả thù cá nhân mà tư tưởng hút máu được nối truyền qua các thế
hệ. Từ anh trai, đến em trai và dọn đường cho cả thế hệ con cháu.
Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc và ông anh trai Nguyễn Quốc Dũng
Với người dân lớn tuổi hiền lành, chân chất, yêu nước tỉnh Quảng Nam
dù ở tuổi thập cổ lai hy vẫn chưa bao giờ quên cái tên Nguyễn Quốc Dũng
(ít người biết ông Dũng là anh ruột của Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc),
nhất là thủ đoạn mà ông Dũng đã dùng trong thời gian đương nhiệm chức
vụ Viện trưởng VKSND Thành phố Đà Nẵng.
Mười năm về trước (năm 2004), được sự chống lưng của ông Nguyễn Xuân
Phúc (lúc đó là Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam), ông
Nguyễn Quốc Dũng đã móc nối cùng nhóm lợi ích được ông Nguyễn Xuân Phúc
bảo kê tại VKSND Tối cáo để phê chuẩn khởi tố, bắt giam Trung tá Hoàng
Minh Công (điều tra viên Phòng CSĐT Công an Đà Nẵng). Gán ghép tội danh
“Thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng” (Điều 285 BLHS), Trung tá
Công đã bị hành hạ, đối xử tồi tệ suốt thời gian chờ xét xử.
Phiên tòa lần 1 diễn ra theo đúng ý đồ của ông Nguyễn Quốc Dũng nhưng
trong phiên tòa lần thứ 2, hàng loạt các tình tiết đã được phanh phui.
Hội đồng Xét xử đã kết luận Trung tá Hoàng Minh Công không phạm tội và
được thả tự do. Ngay tại phiên tòa, Trung tá Hoàng Minh Công đã tố cáo
Viện trưởng VKSND Tp.Đà Nẵng Nguyễn Quốc Dũng đã thông đồng với một số
cán bộ Cục điều tra, Viện KSND Tối cao để trả thù, khởi tố vụ án trái
luật. Nguyên nhân vào năm 1999, trong vụ án Hoàng Minh Thông, Trung tá
Hoàng Minh Công đã 9 lần đề xuất bắt giữ Lê Tiến Dũng là Trưởng ban quản
lý đầu tư dự án Nhà máy xi măng Hải Vân, nhưng đều bị ông Nguyễn Quốc
Dũng bác bỏ. Sau đó Bộ Công an đã đồng ý quyết định khởi tố, được Viện
phó Viện KSND TP Đà Nẵng phê chuẩn và Lê Tiến Dũng đã phải thụ án (Sau
vụ án này, Trung tá Hoàng Minh Công đã nhiều lần viết đơn tố cáo với các
cấp thẩm quyền về việc ông Nguyễn Quốc Dũng bao che tội phạm). Tuy
nhiên, TAND Tp.Đà Nẵng đã bỏ qua lời tố cáo này trong bản kết luận phiên
tòa.
Giữa phiên toà ngày 18/8, bị cáo- Trung tá Hoàng
Minh Công tố cáo Viện KSNDTC, Viện trưởng VKS Đà Nẵng Nguyễn Quốc Dũng
cố tình trả thù, khởi tố vụ án trái luật
Sự việc không dừng lại ở đó, đáng lẽ ra khi bị vạch mặt trước dân với
những hành xử không xứng với chiếc ghế đang giữ, ông Nguyễn Quốc Dũng
nên tìm cách chuộc lỗi. Nhưng không, không những ông ta không từ bỏ thói
cậy quyền làm chuyện trái luân thường, đạo lý, mà còn hành động ngông
cuồng hơn. Vì lợi ích kinh tế, trục lợi cho bản thân, được sự chống lưng
của ông Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Quốc Dũng không ngần ngại ký quyết
định truy tố Thiếu tướng Công an Trần Văn Thanh (nguyên Chánh thanh tra
Bộ Công an) với tội danh gán ghép: “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ,
xâm phạm lợi ích của Nhà nước, lợi ích hợp pháp của tổ chức công dân”
(Điều 258, BLHS). Thiếu tướng Trần Văn Thanh là nạn nhân của sự trả thù
tư pháp phi nhân chưa từng thấy trong lịch sử thế giới hiện đại khi ông
bị Tòa án nhân dân thành phố Đà Nẵng điệu ra nơi xét xử khi đang hôn mê,
bị đẩy vào phòng xử với đầy đủ dây nhợ và máy trợ thở oxygen, để bị
nghe tố cáo và tuyên án. Tuy nhiên, sau nhiều lần xét xử, Thiếu tướng
Công an Trần Văn Thanh được tuyên vô tội vì không có bất kỳ dấu hiệu,
bằng chứng nào phạm tội như phía VKSND tối cao tố cáo.
Tướng Trần Văn Thanh đang hôn mê bị đẩy ra tòa trên băng ca
Khi vụ án này khuấy động dư luận, người dân quan tâm đến đều biết,
nguyên do ông Trần Văn Thanh bị khởi tố vì ông Nguyễn Quốc Dũng trả thù
cá nhân.
Từ năm 2000, liên quan đến lợi ích trong vụ “Rút ruột Sông Hàn”, ông
Nguyễn Quốc Dũng đã ký các công văn gửi Viện KSND Tối cao, nội dung các
công văn đề cập đến việc ông Nguyễn Bá Thanh (khi đó là Chủ tịch UBND
Tp. Đà Nẵng) đã nhận hối lộ của Phạm Minh Thông 4,4 tỉ đồng trong các
công trình xây dựng Cầu Sông Hàn và đường Bắc Nam ở Đà Nẵng. Xét thấy sự
việc không như những gì trong công văn ông Nguyễn Quốc Dũng trình bày,
nên ông Trần Văn Thanh phản đối, không khởi tố. Cũng từ đây mà ông
Nguyễn Quốc Dũng thù vặt cá nhân, nuôi dã tâm hãm hại ông Trần Văn Thanh
cho bằng được. Nhưng may mắn, công lý còn tồn tại, nên ông Thanh không
phải thân bại, danh liệt dưới thủ đoạn của anh em nhà Phó Thủ tướng
Nguyễn Xuân Phúc.
Tưởng rằng khi về hưu, ông Nguyễn Quốc Dũng sẽ không còn cơ hội hành
động ngông cuồng nữa. Tuy nhiên, thế lực của ông không hề bị “đứt rễ”
khi còn đó em trai là Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc. Với quyền lực mà
Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có trong tay, vợ chồng ông Nguyễn Quốc
Dũng đã được “giới thiệu” làm Tổng Đại lý tại Đà Nẵng cho Nhà máy Xi
măng Thăng Long (Quảng Ninh). Từ đó, vợ chồng ông Dũng, bà Liễu đã mở
Công ty TNHH Nguyễn Quốc Dũng (198 Trần Phú, Q. Hải Châu, Tp. Đà Nẵng)
để kinh doanh trong lĩnh vực xây dựng, thầu tổng hợp. Không chỉ thò bàn
tay nhám nhúa vơ vét lợi ích kinh tế lúc về hưu, mà ông Nguyễn Quốc Dũng
còn tham vọng lo cho hậu thế bằng cách cướp các suất học bổng nước
ngoài cho hai cô con gái thông qua quyền lực của em trai mình (Phó Thủ
tướng Nguyễn Xuân Phúc). Bà Liễu, vợ của ông Nguyễn Quốc Dũng còn dạy
con gái rằng: “Chú Phúc giàu lắm, bọn doanh nghiệp đi theo cho tiền
nhiều lắm, nếu chú Phúc cho thì cứ nhận, đừng ra vẻ làm gì thiệt thân!”.
Kết quả là, nhờ có cái mác “chú Phúc” mà 2 cô con gái ông Nguyễn Quốc
Dũng được cung phụng như tiểu thư, “du học” không tốn một đồng xu ở
ngoại quốc.
Đại gia đình Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nâng ly đoàn kết cùng vơ vét của cải xã hội, phá hoại nền kinh tế Việt Nam?
Cha, chú làm quan thì cháu sẽ làm gì khi có trong tay lỉnh kỉnh bằng
cấp ngoại quốc? Tương lai ngồi mát ăn bát vàng của hậu thế sẽ lại được
mở ra và thế là ông Nguyễn Quốc Dũng và Nguyễn Xuân Phúc sẽ không sợ
truyền thống lạm quyền, vơ vét, ăn bẩn của gia đình, dòng họ bị đoạn
mạch?!...
Với tất cả thủ đoạn thâm độc và tàn bạo nhất, anh em ông Nguyễn Quốc
Dũng và Nguyễn Xuân Phúc liệu quá thoát khỏi con mắt của nhân dân, bàn
tay của pháp luật? và hậu quả cuối cùng cũng sẽ không khác gì Bá Kiến
ngày xưa.
Nhân vật Bá Kiến cuối cùng cũng có số phận cũng bạc bẽo. Cái chết của
bá Kiến, cho chúng ta nhận ra quy luật của cuộc đời: những kẻ vấy máu
người phải đền tội theo luật nhân quả đã đành, nhưng những kẻ ném đá dấu
tay như Bá Kiến cũng không tránh khỏi quy luật “ác giả ác báo”. Càng
mưu mô nham hiểm thì càng nhận được cái kết cục bi đát và bất ngờ.