Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Mong ông nội và Đại Tướng sẽ được gặp nhau ở một thế giới không bao giờ có chiến tranh và sự chia rẽ

Hà Kin
Mấy hôm nay, nghe nhiều và xem nhiều những cập nhật của mọi người về sự ra đi của Đại Tướng, thấy nhớ ông nội quá. Nhớ ông gầy còm, da nhăn nheo trong bộ quân phục, ông của một thời chiến tranh khốc liệt. Chiến tranh đã qua lâu rồi, chắc chắn đó là cả một thời kỳ đau thương, hy sinh và mất mát, nhưng vì những thế hệ sinh sau như chúng ta đã không trải qua, nên sẽ có rất nhiều cảm xúc và tình cảm không thể hiểu nổi và có thể cho mình quyền để phán xét và phủ nhận.
Có những điều ta bất mãn, có những điều ta tức giận, và cả những lúc ta xúc động và trăn trở, nhưng đáng tiếc rất nhiều chỉ biết bất mãn, tức giận, xúc động, trăn trở mà không cần hiểu hoặc có thể hiểu được cội nguồn của vấn đề và có thể sẵn sàng phủ nhận xương máu và sự hy sinh của biết bao nhiêu con người. Có thể tớ rất buồn lòng vì những điều đang xảy ra trong xã hội bây giờ, của những kẻ tham ô, vô đạo đức, của cả một thế hệ đang thiếu đinh hướng trầm trọng về lối sống và lý tưởng vì lỗ hổng quá lớn của giáo dục. Nhưng tớ biết ơn những con người đi trước đã chiến đấu và hy sinh để giành độc lập cho đất nước. Chắc chắn nhờ có họ tớ mới được sinh ra trên thế gian này, và được sống trong một đất nước nguyên vẹn hình hài, để biết miền nam, miền trung, miền bắc, chứ không phải là hai nửa dân tộc mãi không thể hòa thành một như Nam Bắc Triều Tiên.

Chỉ gần đây thôi đã biết bao nhiêu sự ồn ào. Tớ được chứng kiến và kinh ngạc vì những sự ồn ào ngoài sức tưởng tượng của cả một thế hệ trên mạng có thể a dua, đố kỵ, tranh cãi vì một cuốn sách, vì một xì căng đan của một vài ca sĩ, diễn viên. Cho dù rồi tớ lại thấy cả một thế hệ đau buồn đồng lòng vì sự ra đi của một con người vĩ đại. Tớ thấy cho dù có những giọt nước mắt rơi chung, có những sự đồng lòng chung, nhưng sao mọi thứ thật mong manh. Ào ào cùng lúc tới, ào ào ra đi nhanh chóng, ào ào hồ hởi, tự hào, ào ào tức giận, ào ào lòng vị tha…
Chính cái sự mong manh này mới là nỗi buồn dài lâu, là nỗi buồn nguy hiểm.
Mỗi ngày qua đi có bao nhiêu người đang bất mãn, tức giận, hay đố kỵ vì những gì diễn ra quanh ta? Tại sao đất nước mình chỉ có thể sánh vai với cường quốc năm châu trong chiến tranh (mà giờ có lẽ khó còn xảy ra nữa)? Mà không thể ngẩng mặt trong thời bình? Tớ không muốn bình luận về chế độ, về chính trị. Nhưng có một ví dụ nhỏ tớ có thể nói cho các bạn nghe: Khi tớ không có được ngôn ngữ tốt, khi tớ chả có tài năng gì, khi tớ lười biếng…tớ thực sự thấy xấu hổ khi đứng cạnh bạn bè quốc tế và chả dám đi đâu. Nhưng khi tớ có rèn luyện, tớ có ngôn ngữ tốt để giao lưu, chịu khó tìm tòi, không bao giờ thể hiện sự đố kỵ và có một vài tài năng để thể hiện, dù đứng bất kỳ đâu tớ cũng tự tin và có thể hòa nhập. Và cho dù thế nào, tớ cũng không bao giờ trách móc rằng bởi vì tớ sinh ra trong một đất nước còn nghèo và lạc hậu, hay bố mẹ tớ không đủ điều kiện cho tớ làm những điều để “bằng chị bằng em”.
Các bạn có thể bất mãn về lãnh đạo, về chính sách, về cả một chế độ chính trị. Nhưng không ai cấm chính bản thân các bạn chịu khó học giỏi ngôn ngữ hơn, tìm hiểu nhiều kiến thức hơn, bớt đi lòng đố kỵ và thời gian rảnh rỗi đi tranh cãi, chửi bới những người xung quanh mình. Không ai cấm các bạn chịu khó rèn luyện thể chất như tập thể dục mỗi ngày, đi bộ, đi xe đạp thay vì đi xe máy tốn kém và ô nhiễm. Không ai cấm các bạn khi các bạn có ý thức đội mũ bảo hiểm ra đường. Không ai cấm các bạn học thuộc bài thay vì tìm cách quay cóp. Không ai cấm các bạn những ngày rảnh rỗi sẽ tới những trung tâm từ thiện để giúp đỡ, nói chuyện với người già, trẻ em, bệnh nhân, để hiểu thêm về những cuộc sống kém may mắn hơn xung quanh mình….Không ai cấm các bạn biết nói lời xin lỗi khi sai, cảm ơn khi nhận được giúp đỡ, đứng xếp hàng khi đông người…Rất nhiều con người rao giảng và đòi hỏi về những chính sách thật vĩ mô cho một “đất nước tốt đẹp hơn” trong khi chính bản thân họ không đủ kiến thức hiểu biết, sự rèn luyện, tâm và tài để là một con người tốt đẹp cho xã hội. Một đất nước khỏe mạnh phải bắt nguồn từ chính những cá nhân khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, kiến thức. Khi bạn chủ động, bạn có kiến thức, bạn có năng lực, bạn sẽ có chính kiến, bạn sẽ có sự tự tin, bạn sẽ có sự hiểu biết và thông cảm. Tự tin – vững chắc - Khi đó, sẽ là lúc cái sự mong manh kia sẽ không còn nữa. Còn mong manh, thì còn nhiều nỗi buồn lắm, và sẽ còn xa lắm mới tiến tới “sánh vai với những cường quốc năm châu”, và các bạn sẽ vẫn còn phải gồng mình, vẫn làm những điều vô bổ, vẫn tranh cãi, vẫn đố kỵ và sẽ vẫn bị mụ mị, hùa theo những điều đang xảy ra trước mắt mà không bao giờ hiểu được ngọn nguồn cũng như có bản lĩnh để đối mặt. Và sẽ luôn có những sự chia rẽ, xa dần, tách dần, cho tới một ngày là một mớ hỗn loạn không thể hàn gắn.
Không phải ai cũng có thể hiểu hết được những gì tớ muốn tâm sự ở đây, nếu như họ không đủ một trải nghiệm nhất định để có sự cảm thông.
Cụ Giáp đi rồi, như rất nhiều người cũng đang chợt tỉnh và nhận ra. Có sợi dây duy nhất nào đó níu kéo cả dân tộc đã vừa đứt, một niềm hy vọng cuối cùng nào đó về một sự hòa nhập ngày càng chơi vơi. Có những điều gì lại càng mong manh và vụn vỡ…những nỗi buồn mơ hồ len lỏi và sẽ chẳng biết phải làm sao, cho cả một đất nước.
Những status này thường sẽ nhận được những comments rất đau đầu và triết lý. Mà tớ thì chỉ muốn tâm sự, không có ý định tranh cãi. Tớ cũng không bàn luận về chính trị, về chế độ, về lãnh đạo ở đây. Ai không đọc hết và cảm thấy không hiểu thì không được quyền comment. Cả status thực ra chỉ có một ý lớn thôi, nếu bạn có thể hiểu và làm được, thế là điều tuyệt vời nhất rồi.
Vĩnh biệt Đại Tướng. Mong ông nội và Đại Tướng sẽ được gặp nhau ở một thế giới không bao giờ có chiến tranh và sự chia rẽ.

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"