Phạm Chí Dũng gửi RFA từ VN
Photo courtesy of congdoanvinh.com
Bỏ
qua tất cả những gì thuộc về phương pháp luận duy vật biện chứng và quy
luật tồn vong của vật chất, Hà Nội lại như tự chuyển hóa bài học tôn
giáo vận thời bình sang “địch vận” thời chiến và chuyên chế loại trừ một
tư tưởng.
Bất tuân!
Một
phép thử nữa, có lẽ là một trong những phép thử cuối cùng vào thời kỳ
cuối cùng, sẽ xảy đến với nhà cầm quyền Hà Nội trong mối liên hệ được
xem là “tốt đạo, đẹp đời” với 8 triệu tín đồ công giáo Việt Nam: vụ xét
xử giáo hữu Lê Quốc Quân vào ngày 9/7/2013.
Nhưng
những người công giáo dường như cũng đang tự xác lập cho mình xác tín
“Sống phúc âm trong lòng Đảng” thay vì “trong lòng dân tộc” như giáo
trình kinh viện của hệ thống tuyên giáo từ gần sáu chục năm qua.
Nếu
vào thời gian trước khi diễn ra vụ xét xử 14 thanh niên công giáo, tin
lành tháng 5/2013, chỉ có một số ít nhà thờ tổ chức cầu nguyện cho những
con chiên bất đắc dĩ của nhà tù, thì đến nay đã có đến gần 30 giáo xứ
thực hiện hành vi hiệp thông chúc phúc cho Lê Quốc Quân mà chẳng cần nhà
nước địa phương cấp phép cho lòng chia sẻ.
Sau
hiện tượng Đoàn Văn Vươn - người được xem là “anh hùng áo vải” và đại
diện cho tầng lớp nông dân bị áp chế đất đai, Lê Quốc Quân lại được coi
là biểu trưng cho tiếng nói phản biện của giới thiên chúa giáo ở Việt
Nam.
Hiển
nhiên, đó là những hiện tượng quá đặc thù về xã hội học và tôn giáo học
mà không một cơ quan đảng quyền, pháp quyền và giáo trình huấn học nào
có thể đang tâm nhắm mắt phủ nhận.
Một
số giáo dân ở công đồng Vinh còn tự hỏi đến khi nào sẽ có một làn sóng
thân hữu kitô tràn ra làm tắc nghẽn đạo lộ từ Nghệ An và Hà Tĩnh trực
chỉ Hà Nội.
Xem
ra, có vẻ như chuyến “hành hương” của Tổng bí thư Đảng cộng sản Việt
Nam Nguyễn Phú Trọng đến Roma vào đầu năm con Rắn đã không kích thích
cho không khí “hiệp thông” giữa Hà Nội và Công đồng Vatican trở nên
thanh suốt hơn. Thay vào đó, một tảng băng trì uất vẫn lạnh giá trùm phủ
lên mối quan hệ đáng ra phải được sưởi ấm trong ít nhất hai năm qua.
Ngọn
lửa tình yêu duy nhất hóa ra lại thuộc về các giáo đoàn và những bản
thánh ca. Tinh thần cầu nguyện và các thánh lễ của người công giáo đang
tôn vinh một nhân vật thuộc về nước Chúa, một người được đông đảo giáo
hữu xem như tấm gương về mục vụ và cho điều còn sót lại của ánh mặc khải
trong bóng đêm trần thế.
Dĩ
nhiên, sẽ chẳng mấy khó khăn để nhà chức trách Hà Nội “truy thu” một
mức án nào đó đối với Lê Quốc Quân liên quan đến tội danh “trốn thuế” -
một thủ pháp gần tương tự với Điếu Cày những năm về trước.
Chỉ
có điều, một khi đã được thỏa mãn về uy thế quyền lực và hơn thế là thứ
quyền lực duy nhất được lên tiếng trên đất nước này, những người cầm
quyền sẽ có thể rơi vào một nước cờ lạc hướng: để giam cầm một thân phận
kitô hữu, họ sẽ phải gánh chịu cả một bể phẫn nộ từ cõi Thiên đường.
Thái
Hà ở Hà Nội chỉ cách đây vài năm là một minh họa ngầy ngật cho cơn sốt
tủn mủn của một chính quyền dành cho một khuôn viên nhà thờ. Tinh thần
vụn vặt ấy có vẻ còn nhiều nhặn hơn nhiều so với một Lê Quốc Quân hạt
cát.
Nhưng
cả hai cơn sóng ngầm ấy - Thái Hà và Lê Quốc Quân - lại đồng pha tại
một điểm đồng vị trên biển cả: tinh thần bất tuân của người công giáo
đối với chính quyền.
“Gươm giáo”?
Làm thế nào để khuất phục người công giáo?
Có thể đó là nỗi khát khao ghê gớm của một chính thể, không kém thua gì nguyện ước bác ái cho anh em của Jesus Christ.
Vào
lúc còn sống, tiền nhân của Đảng cộng sản là Hồ Chí Minh đã chân tình:
“Tôn giáo Giêsu có ưu điểm là lòng nhân ái cao cả… Khổng Tử, Giêsu, Mác,
Tôn Dật Tiên chẳng có những ưu điểm chung đó sao? Họ đều muốn mưu hạnh
phúc cho mọi người, mưu phúc lợi cho xã hội. Nếu hôm nay họ còn sống
trên cõi đời này, nếu họ hợp lại một chỗ, tôi tin rằng họ nhất định
chung sống với nhau rất hoàn mỹ như những người bạn thân thiết. Tôi cố
gắng làm người học trò nhỏ của các vị ấy”.
Nhưng
bài học về tôn giáo vận lại như chệch hướng bởi sự xa rời quần chúng
giáo dân, trong khi chung đụng thái quá với quyền lực và tiền bạc.
Làm thế nào để sư tử chung sống với đàn cừu?
Những “học trò nhỏ” thời hậu bối lại như tự chuyển hóa bài học tôn giáo vận thời bình sang “địch vận” thời chiến.
Bỏ
qua tất cả những gì thuộc về phương pháp luận duy vật biện chứng và quy
luật tồn vong của vật chất, người ta vẫn chuyên chế loại trừ một tư
tưởng.
Nhưng
trong lịch sử từ Công nguyên đến giờ, người công giáo chỉ tuân theo một
quy luật riêng tư: họ chỉ có thể bị khuất phục bởi đức tin và tư tưởng
của chính họ, tương tự quy luật mà lãnh tụ vô sản Vladimmir Ilitch Lenin
từng không úp mở: chỉ người cộng sản mới tiêu diệt được người cộng sản.
Thế loại trừ và tiêu diệt lẫn nhau tất yếu là đường cùng của nhân loại.
Kẻ
nào chơi với giáo gươm sẽ chết bởi gươm giáo - như di chỉ của Jesus cho
môn đệ và có thể cho cả những kẻ muốn đóng đinh câu rút ngài.
Hình
như đang lan truyền tiếng thầm thì sôi sục của khối giáo dân ở công
đồng Vinh và khắp các giáo phận: đến khi nào họ sẽ đưa đức tin cầu
nguyện cho kitô hữu từ nhà thờ ra đường phố?
Đường phố…
Lẽ nào “phép thử gươm giáo” sẽ phải xảy đến với Hà Nội vào những ngày tới?
Cho những năm tới?