Nguyễn Văn Tuấn
Trong Đèn Cù Tập II, Trần Đĩnh có thuật lại một số sự kiện đáng chú
ý, dù có khi chỉ là một câu phát ngôn hay một thái độ. Tuy nhiên, những
hành vi có vẻ thoáng qua đó nó cho chúng ta một vài tín hiệu về tâm
tính, trình độ, và có khi cả nhân cách của những người cộng sản thời
xưa.
Trại gái
Một nhân vật được tác giả nhắc đến trong sách là Chu Đình Xương.
Thoạt đầu đọc qua, tôi thấy quen quen, nhưng sau khi tra tìm thì biết
ông từng giữ chức giám đốc Sở Liêm phóng Bắc Bộ (chắc như Sở Công An
ngày nay?) Chu Đình Xương kể rằng thời kháng chiến ở vùng Việt Bắc, ông
Đinh Đức Thiện (em của Lê Đức Thọ) từng lập một trại gồm toàn gái để
"cán bộ đến cấp bậc nào đó đến giải quyết sinh lí, kiểu nhà thổ của lính
Nhật" (trang 173). Nghe nói sau này ông Trường Chinh biết được và yêu
cầu phải giải tán.
Hồ Chí Minh gặp Ngô Đình Diệm
Chu Đình Xương kể chuyện đánh đập tù nhân trong xà lim, và đáng chú ý
là cả chuyện "thủ tiêu phản động" (trang 173). Như vậy thời đó quả thật
có chuyện Việt Minh sát hại những người kháng chiến chống Pháp nhưng
không đứng về phía Việt Minh.
Chúng ta biết rằng ông Ngô Đình Diệm bị Việt Minh bắt vào tháng
9/1945 ở Huế. Sau đó, họ đưa ông Diệm lên tận vùng gần biên giới Việt –
Trung. Trong lúc đó thì Việt Minh giết anh ông Diệm là Ngô Đình Khôi và
học giả Phạm Quỳnh ở Huế. Chính trong thời gian này ông Hồ Chí Minh đã
gặp ông Diệm trong tù. Chu Đình Xương còn cho biết chính ông là người
dẫn Hồ Chí Minh đến gặp ông Diệm và Phan Kế Toại. Sau này, chúng ta biết
rằng chính Hồ Chí Minh phóng thích ông Diệm và ông Toại. Tôi nghĩ có lẽ
chính vì nghĩa cử đó mà sau này ông Diệm giữ mộ ông Nguyễn Sinh Sắc ở
Đồng Tháp rất tốt.
Hình nhân Hồ Chí Minh
Một chuyện khác do Chu Đình Xương kể cũng đáng chú ý là ông Hồ Chí
Minh từng có người giả (gọi là "hình nhân"). Chuyện kể rằng năm 1946,
ông Hồ từ Pháp về Hà Nội qua đường Hải Phòng. Ông đi từ Hải Phòng về Hà
Nội bằng xe lửa, nhưng vì sợ bị ám sát nên an ninh dắt ông cụ (lúc đó
phải bịt râu) đi thẳng về một địa điểm bí mật. Còn người đứng trên xa
vẫy vẫy chào công chúng đứng đón ông cụ là một hình nhân, người có dáng
dấp rất giống ông cụ Hồ! Hình nhân này phải đeo râu giả làm cụ Hồ.
Điều trớ trêu là đến kì Cải cách ruộng đất, người ta đem hình nhân
này ra đấu tố là "địa chủ phản động ác ôn". Hình nhân khóc nói "Tôi từng
đóng thay bác Hồ để phản động có bắn thì tôi chết thay bác thế nhưng
phản động không bắn, mà nay đảng lại bắn tôi, ôi bác Hồ ơi…" Thế là sau
đó người ta hạ hình nhân xuống phú nông và thoát án tử hình.
Xin tài trợ từ Mĩ
Chuyện Việt Nam hùng hồn đòi nợ Mĩ sau chiến tranh thì chẳng có gì là
bí mật, nhưng có câu chuyện vui vui liên quan đến vụ này trong Đèn Cù
Tập II. Chuyện kể rằng Nguyễn Cơ Thạch lúc bấy giờ là Thứ trưởng Ngoại
giao gặp Richard Holbrooke (cũng Thứ trưởng Ngoại giao Mĩ) ở Hà Nội. Ông
Thạch đòi Mĩ bồi thường mấy tỉ USD, nhưng Holbrooke cười cười nói Mĩ
chẳng có nợ nần gì VN và chẳng có văn bản nào cả để… đòi nợ.
Thấy "đòi nợ" hơi khó, ông Thạch mời Holbrooke đi ăn tối. Trong bữa
ăn tối với chả chiên, Thạch hạ giọng năn nỉ Mĩ viện trợ nhân đạo. Nhưng
Holbrooke lại mỉm cười nói viện trợ nhân đạo thì có thể ok, nhưng ở Mĩ
việc đó phải qua Quốc hội phê chuẩn. Nói chung, câu chuyện cho thấy "Anh
hùng như thể khúc lươn / Khi co thì ngắn, khi vươn thì dài".
Vì vật chất
Chúng ta biết rằng người cộng sản xem vật chất nhẹ hơn tinh thần và ý
chí. Ít ra là họ nói như thế. Chẳng hạn như Phạm Văn Đồng từng hùng hồn
tuyên bố "Phương Tây là vật chất, vật chất, vật chất khốn nạn. Phương
Đông là tinh thần, tinh thần, tinh thần cao quí." Nhưng trong thực tế
thì chúng ta biết rằng không phải như thế; họ cũng rất mê vật chất, cũng
ham ăn ngon mặc đẹp, và cũng đam mê học đòi những thói quen của người
tư sản.
Người sắp chết thường nói lời nói thật. Đó là trường hợp Lê Duẩn.
Trước khi chết, ông Duẩn cho gọi các lí thuyết gia (đúng hơn là "tuyên
truyền gia") và nói: sau 60 năm hoạt động cách mạng đến nay, ông mới
hiểu ra câu của Mác nói lợi ích vật chất là động lực mạnh mẽ thúc đẩy
người lao động. Mao bất lực không làm cho dân sướng về vật chất, nên
phịa ra cái gọi là "chân lí chính trị" hàng đầu, tư tưởng hàng đầu. Còn
ông Lê Duẩn vì "nghe thấy sướng quá nên bê luôn về cho dân xài, ai nói
về vật chất bác phang cho tội xét lại."
Đèn Cù Tập II cho biết rằng thời đó ở ngoài Bắc có cái nông trại tên
là Tam Thiên Mẫu giữa Cẩm Giàng và Thuận Thành nuôi đủ bò, dê, heo, gà,
ngỗng, vịt, cá, lươn, ếch, v.v. cung cấp cho Bộ Chính trị. Còn ở Thái
Bình thì có đồng trồng lúa riêng cho các vị trong Bộ Chính trị. Trong
khi đó thì dân chúng không đủ gạo ăn và thiếu thực phẩm.
"Đĩ đực"
Trong Đèn Cù Tập II, tác giả Trần Đĩnh cung cấp một thông tin thú vị
về những mâu thuẫn trong giới lãnh đạo chóp bu. Chẳng hạn như ông Nguyễn
Văn Linh không ưa gì ông Lê Duẩn, và vì muốn làm hoà với Tàu, nên ông
Linh nói với Giang Trạch Dân rằng ông Duẩn đã sai lầm khi "bắt tay" với
Liên Xô. Nói cách khác, họ không ngần ngại "vạch áo cho người xem lưng".
Ông Linh từng nhận xét về cách làm kinh tế của Lê Duẩn là "lãnh đạo gì
mà làm ăn như cái 'con c..'." (Trang 181).
Một chi tiết thú vị là Nguyễn Văn Linh cũng không ưa ông Trần Văn Trà
và Lê Giản. Ông Linh rất ghét đa nguyên. Chính Lê Giản kết nạp Nguyễn
Văn Linh vào đảng ở Hải Phòng. Thế mà trước khi lên chức tổng bí thư,
Nguyễn Văn Linh gọi Lê Giản và Trần Văn Trà là "những thằng đĩ đực"
(Trang 250).
Những bí ẩn được tiết lộ?
Đèn Cù Tập II có nhắc đến ông Dương Bạch Mai, là bậc trí thức Tây học
gốc Nam Bộ. Ông sinh ra ở Bà Rịa 1904, qua đời 1964 ở Hà Nội. Ông là
người chống lại đường lối thân Tàu, ông đòi đảng phải cải thiện đời sống
cho dân, đòi dân chủ, v.v. Trang wikipedia chỉ nói cái chết của ông là
"đột tử". Nhưng trong Đèn Cù, tác giả trích dẫn lời của Hoàng Minh Chính
cho rằng "Họ cho anh Mai uống bia có thuốc độc, chết chưa kịp buông
cốc, ngay tại Quốc hội."
Một chi tiết khác cũng khá thú vị là bà Nguyễn Thuỵ Nga, người vợ bé
(miền Nam) của ông Lê Duẩn từng là người tình của ông Nguyễn Văn Trấn
(Trang 256). Ông Trấn cũng là một trí thức gốc Nam Bộ, cùng thời với Ung
Văn Khiêm, nhưng cũng bị thất sủng và bị phe thân Tàu cho về vườn. Ông
Trấn còn là người nổi tiếng với tác phẩm bị cấm "Viết cho mẹ và Quốc
hội". Bà Nga học làm báo từ ông Trấn, và có lẽ vì thế mà bà có duyên với
báo chí sau này.
Một chuyện cá nhân khác liên quan đến ông Lê Đức Anh. Chuyện kể rằng
thời Đại tá Lê Trọng Nghĩa làm chánh văn phòng Bộ Quốc phòng, ông Lê Đức
Anh là trung tá. Vợ ông từ Nam ra tận văn phòng làm ầm lên vì ông lấy
vợ bé! (Trang 279).
Trong cuốn "Bên thắng cuộc" chúng ta đã đọc biết ông Đỗ Mười từng bị
bệnh tâm thần. Chi tiết này cũng được Trần Đĩnh nhắc đến trong Đèn cù
Tập II. Tác giả viết: "Các lão thành hỏi nhau có nhớ hồi nào Đỗ Mười
điên nằm Việt – Xô. Lên cơn, ông leo lên cái cây cạnh cổng đứng xoạc
chân cành thấp giơ tay hét xung phong. Các cô y tá ra dỗ bác xuống đều ù
té chạy. Bác mặc quần đùi, trận địa pháo đài bày ra hết." (Trang 278).
Con trai và cháu ông Đỗ Mười cũng bị điên.
___________________
Chú thích: Những câu chữ trong ngoặc kép là trích từ sách Đèn Cù Tập II.
(1) Trích "Vietnam, a history, tr.216-217" một đoạn đối thoại giữa ông Hồ Chí Minh và ông Diệm:
Ông Diệm nhớ lại rằng cuộc trò chuyện giữa ông và ông Hồ rất thẳng thắn:
Ông Diệm: Anh muốn gì ở tôi?
Ông Hồ Chí Minh: Tôi muốn ở anh điều anh luôn luôn muốn ở tôi – sự
hợp tác của anh để giành độc lập. Chúng ta theo đuổi một điều giống
nhau. Chúng ta phải chung sức với nhau.
Ông Diệm: Anh là một kẻ tội phạm đã đốt cháy và hủy hoại đất nước, và anh lại còn bắt giam tôi.
Ông Hồ Chí Minh: Tôi xin lỗi anh vì sự cố không may ấy. Khi quần
chúng bị áp bức nổi dậy, những sai lầm là điều không thể tránh khỏi và
những thảm kịch đã xảy ra. Nhưng tôi luôn tin rằng hạnh phúc của nhân
dân sẽ bù đắp được hết những sai lầm ấy. Anh thù hận chúng tôi nhưng
chúng ta hãy quên chuyện ấy đi.
Ông Diệm: Anh muốn tôi phải quên rằng những thuộc cấp của anh đã giết chết anh trai tôi?
Ông Hồ Chí Minh: Tôi chẳng biết gì hết về chuyện ấy. Tôi chẳng liên
can gì đến cái chết của anh trai anh. Tôi cũng lấy làm tiếc về những
điều thái quá ấy cũng giống như anh. Làm sao tôi có thể ra lệnh cho
người ta làm việc ấy rồi giờ đây lại đưa anh tới đây? Không phải chỉ có
vậy, tôi cho đưa anh tới đây để mời anh giữ một chức vụ quan trọng trong
chính phủ của chúng tôi.
Ông Diệm: Anh trai tôi và con trai của anh ấy chỉ là hai trong hàng
trăm người đã bị giết và hàng trăm người nữa bị phản bội. Làm sao anh
dám mời tôi hợp tác với anh?
Ông Hồ Chí Minh: Tâm trí của anh hướng về quá khứ. Anh hãy nghĩ đến tương lai – giáo dục, cải thiện mức sống của người dân.
Ông Diệm: Anh nói mà không biết suy nghĩ. Tôi đấu tranh cho lợi ích
của đất nước, nhưng tôi không thể bị chi phối bởi áp lực. Tôi là một
người tự do.Tôi sẽ mãi mãi là một người tự do. Anh hãy nhìn thẳng vào
mặt tôi. Tôi có phải là một người sợ áp bức hay sợ chết không?
Ông Hồ Chí Minh: Anh là một người tự do.”