Ngô Bảo Châu
Nhớ lại năm 1979, lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình tuyên bố dạy
cho Việt Nam một bài học. Trong bối cảnh hiện tại, chúng ta phải cố mà
nhớ ra bài học của họ Đặng.
Bài học ấy diễn đạt bình dân thì đơn giản thế này: Chúng tao đánh mày
đấy, xem thằng đồng minh Liên xô có nhúc nhích một ngón tay để ứng cứu
mày hay không? Chính vì vậy mà Đặng chỉ tấn công Việt Nam sau khi có
thông tin tình báo của Mỹ khẳng định Liên Xô mệt lắm rồi, Liên Xô sẽ
không động đậy dù chỉ là một ngón tay út.
Lần này, xem xét qua vụ Syria, vụ Crimea thì thấy nước Mỹ của Obama
cũng mệt rồi. Cái ông Obama ấy sẽ chẳng làm gì hơn là thực hiện phép
biện chứng về xoay trục, xoay đi xoay lại vẫn thế. Rõ ràng đây là thời
điểm lý tưởng để Trung Quốc nhắc lại cho Việt Nam bài học của Đặng. Sẽ
chẳng có ai nhúc nhích một ngón tay út để bảo vệ nước Việt đâu.
Nỗi ám ảnh thường trực của Trung Quốc không phải là thiếu dầu. Nỗi ám
ảnh của Trung Quốc là bị Mỹ và đồng minh của Mỹ bủa vây đường ra biển.
Cái mà Trung Quốc muốn ở Việt Nam chưa chắc đã là dầu hoả, mà là sự
thần phục vô điều kiện, là Việt Nam quay lưng hoàn toàn với Mỹ để Trung
Quốc có thể tự tung tự tác trên Biển Đông.
Chúng ta đinh thần lại một chút và cần nhắc nhở ông bạn vàng rằng ông
ấy cần sự hợp tác của chúng ta để đảm bảo sự lưu thông hàng hải bình
thường ở biển Đông. Dù cho hải quân Trung quốc có trang bị tối tân hơn
Hải quân Việt nam, nếu xảy ra xung đột, lưu thông hàng hải sẽ bị ảnh
hưởng. Trong trường hợp đó, kinh tế Trung quốc có thể sẽ phải trả giá.
Ngô Bảo Châu