Dưới đây là ý kiến chủ quan của bạn đọc có tên Thanh Minh ở Hà Nội:
Dân tộc Việt Nam này không biết bao giờ mới tiến bộ hơn người đây,
khi mà chỉ suốt ngày bàn chuyện “theo ai”. Chỉ nguyên chuyện nghĩ phải
“theo ai” đó thì sự tiến bộ đã bị hạn chế rồi, vì tối đa thì cũng chỉ
bằng người ta, làm sao “theo” mà muốn “vượt” được.
Vậy nên, nhân chuyện ăn tết “theo tây”, “theo ta” hay “theo Tầu” mà
giáo sư Võ Tòng Xuân đưa ra, tôi cho rằng chúng ta chẳng nên “theo ai”
cả.
Về mặt tích cực mà nói, ý kiến của GS Võ Tòng Xuân có thể mới nghe
thì không thuận tai, nhưng mức độ tiến bộ trong tư duy đã vượt xa hẳn
tất cả những ai phản đối. Tư duy hướng đúng tới cái “tiến bộ, tiết kiệm,
vì sự phát triển” hơn hẳn mọi tư duy “cổ lỗ sĩ, lạc hậu, bảo thủ” theo
kiểu “giữ gìn truyền thống, văn hóa và bản sắc dân tộc”. Tôi cho rằng,
riêng từ “bản sắc dân tộc” đã quá khó hiểu. Một cụm từ Hán chưa được
định nghĩa rõ ràng, nhưng ai cũng nói như là “đúng rồi”, “hoành tráng”.
Đọc mấy nhận xét trong hai bài của GS Võ Tòng Xuân và GS Hà Đình Đức thì
đủ hiểu, Việt Nam mình còn quá nhiều người cổ hủ, lạc hậu, thích tiếp
tục nhấm nháp những thứ “đã ăn rồi” hoặc thích ăn mãi thứ “đang nhai
trong mồm” hơn tìm kiếm, thưởng thức những thứ mới mẻ.
Tôi xin không nói thêm về gốc gác tết ta, tết tây hay tết Tầu. Tôi
cũng xin không phản đối cái gọi là “Tết” ở các dân tộc, cũng không nói
rằng nó đẹp hay xấu. Cứ theo quy luật tự nhiên, đẹp cũng chỉ là thứ nhất
thời, không cần giữ mãi và không thể giữ mãi. Đẹp giờ nhưng mai sẽ xấu,
hoặc đẹp giờ, nhưng mai sẽ có cái khác đẹp hơn. Sẽ chẳng khác nào một
anh hề khi khẳng định rằng tất cả cái gì của tôi, thuộc về tôi ngày hôm
nay luôn là vẻ đẹp truyền thống trường tồn. Cũng chính vì tư tưởng “cái
tôi của ngày hôm nay và ngày hôm qua” trường tồn nên bao nền văn minh
một thời rực rỡ phải nếm trải sự biến mất mãi mãi. Sức mạnh ngày hôm nay
sẽ không phải là sức mạnh của ngày mai các bạn ạ.
Thế giới thì thay đổi từng ngày theo quy luật không thể đảo ngược. Cả
dân tộc ta cứ giữ mãi cái tư duy cùng nhau duy trì ngày hôm qua thì
đúng là đi ngược lại quy luật của thế giới. Ai đi ngược quy luật đều trở
nên hèn yếu và bị tổn hại. Vậy mới nói, Việt Nam hèn yếu, và dễ tổn
thương lâu thế. Chỉ có một cách để dân tộc trở nên không hèn yếu, đó là
sống theo đúng quy luật, đổi mới tiến bộ và liên tục.
Vậy thì cái đầu tiên trong tư duy phải thay đổi là không “theo ta”
cũng chẳng “theo tây”. Theo ta thì giới hạn của sự tiến bộ là “ta của
ngày hôm qua và ngày hôm nay”. Theo tây thì giới hạn cũng không khá hơn.
Giờ bỏ hết chúng nó đi. Ta sẽ lọc lại cái gì là cần thiết để duy trì sự
tồn tại cơ bản của xã hội, dân tộc và tập trung học tập, lao động, sáng
tạo sao cho chắc chắn rằng tây sẽ ăn tết theo… ta.
Tôi là người sống ở cả nông thôn và thành thì cũng đủ lâu để hiểu,
cái tết ta chẳng có nghĩa lý gì. Nhiều người vùng nông thôn cảm thấy
ngao ngán khi phải nghỉ cả chục ngày ở nhà mà chả có gì làm. Chỉ bọn
chơi cờ bạc là thích, ngày nào cũng rủ nhau xóc đĩa, đánh bạc, sát phạt
nhau. Lại còn hội hè say sưa nữa. Những người trưởng thành thực không ai
thích tết ta dài đâu. Những năm có vụ, họ đi cấy từ ngày mùng 2 luôn,
vì ở nhà chán. Chúc nhau thì đi buổi mùng 1 là hết. Học sinh thì tổ chức
cả lớp đi tới chúc tết thầy cô một ngày mùng 1 cũng hết luôn rồi.
Vậy thì, thà như GS Xuân, cứ mượn tết tây về xài đỡ đã. Sau này, có
sáng kiến nào tốt hơn thì áp dụng. Chứ cứ tết ta cả 3 ngày tới 10 ngày
thật quá lạc hậu và lãng phí.
Tết ta ăn theo lịch Tây: Đừng ngông cuồng đòi thay cả nền văn hóa!
Tết Nguyên đán là nền văn hóa của cả 1 dân tộc chứ không phải là 1
đồ vật mà có thể đem ra dùng thử, rồi chờ có cao kiến khác thì thay đổi
tiếp!
Tôi xin nhắc lại cho bạn biết khái văn hóa là gì:
Theo GS.TS Trần Ngọc Thêm: “Văn hóa là hệ thống hữu cơ các giá trị
tinh thần và vật chất do con người sáng tạo và tích lũy qua quá trình
hoạt động thực tiễn, trong sự tương tác giữa con người với môi trường tự
nhiên và xã hội”.
Theo UNESCO: “Văn hóa là tổng thể sống động các hoạt động sáng tạo
trong quá khứ và hiện tại… hình thành nên một hệ thống các giá trị
truyền thống và thị hiếu. Văn hóa giúp xác định đặc tính riêng của từng
dân tộc”.
Bạn có thấy các cụm từ sau trong 2 khái niệm trên kia không: “sáng
tạo và tích lũy”, “truyền thống”, “văn hóa giúp xác định đặc tính riêng
của từng dân tộc”…, hi vọng mắt bạn vẫn bình thường để thấy chúng.
Thứ nhất, muốn sáng tạo 1 nét văn hóa mới thì mời bạn cứ tự nhiên
thỏa sức, nhưng cái mới đó đừng phủ nhận, đừng dẫm đạp lên những nét văn
hóa cũ.
Thứ hai, như bạn đã thấy cụm “văn hóa giúp xác định đặc tính riêng
của từng dân tộc”, bạn có ý gộp chung Tết tây – Tết ta lại vào làm 1,
thì chẳng khác nào bạn đang đánh đồng Việt Nam vào nguyên bản các nước
bên Tây. Văn hóa có thể có sự giao hòa, tương tác lẫn nhau giữa các dân
tộc nhưng không thể hòa trộn tất cả vào làm một. Bên Tây họ không có
định nghĩa âm lịch, bên Đông thì có, thì tại sao lại bắt chúng ta bỏ lối
sống theo âm lịch để theo dương lịch, chỉ vì chúng ta là số ít và chúng
ta nghèo hơn họ thôi sao? Có rách thì cũng rách cho thơm nhé!
Còn nữa, bạn có đề cập là “bản sắc dân tộc” là khó hiểu và chưa có
định nghĩa, khái niệm rõ ràng. Tôi chắc bạn không học Văn hóa học nên
phán bừa kiểu “ếch ngồi đáy giếng”, cụm từ đó là quá dễ dàng đối với
chúng tôi, hiểu một cách đơn giản thì “bản sắc dân tộc” là những thứ cốt
lõi, những giá trị hạt nhân của một dân tộc, tức là những giá trị tiêu
biểu nhất, điển hình nhất “đặc trưng” cho một dân tộc, một vùng miền,
một khu vực mà nơi khác không hề có và nó được thể hiện qua nền văn hóa
của quốc gia, của khu vực đó. Vậy chúng ta cần phải thay đổi nét “đặc
trưng” đó để “hòa tan” với thế giới???
Trong bài bạn còn có nhắc đến những từ như “nhấm nháp những thứ đã ăn
rồi”, “ăn mãi thứ đang nhai trong mồm”, có nghĩa là không chịu thay
đổi, theo mãi lối cũ? Vậy bạn hãy đề xuất bỏ luôn phong tục làm đám giỗ
luôn đi?
Xin nhắc lại Tết nguyên đán là 1 phong tục, tập quán, lễ nghi chính
đáng và tốt đẹp, thiêng liêng của người Việt nói riêng và cả phương Đông
nói chung. Bạn không thể xem nó là một “món đồ ăn”, những thứ cổ hũ cần
“nhả”, “phỉ” ra để nếm thử những món mới.
Từ “Nguyên đán” có nghĩa là đón buổi sáng sớm đầu tiên của tiết Xuân,
vậy khi dời về Tết Tây thì Tết ta gọi là gì đây? Gọi là “Tết bắt kịp
thế giới”, “Tết nắm bắt thời cơ kinh tế”, “Tết hội nhập”? Chúng ta sẽ
phải đón Tết vào tiết mùa đông, chứ không phải là tiết xuân nữa rồi. Cái
đó đượcc gọi là “xuân về Tết đến” sao?
Những loạt bài trước kia còn có ý kiến cho rằng có “vài người” có thể
thay đổi tập tính của các cây đào, mai để chơi Tết ta theo Tây, vậy cho
hỏi “vài người” đó có thể thay đổi hoa lá cành cho cả nước ăn Tết kịp
được không? Huống chi đó là điều tự nhiên của thực vật không thể gượng
ép lâu dài.
Di dời Tết ta về Tây không đơn giản chỉ là di dời về mặt thời gian,
mà còn di dời cả 1 hệ thống các phong tục, tập quán, tín ngưỡng khổng lồ
đã tồn tại bao đời nay. Nếu không di dời thì chẳng lẽ Tết Tây sẽ vẫn lì
xì, gặp mặt, chúc mừng, ăn uống đuề huề rồi sau đó làm việc. Đến đúng
Tết cổ truyền thì các lễ hội, nghi lễ vẫn được tổ chức thì ai đi dự, đi
chơi, trong khi tất cả còn đang bận “nắm bắt thời cơ phát triển kinh
tế”? Ông bà, tổ tiên về đầy đủ nhưng con cái, thành viên gia đình chẳng
có lấy một người để đi thắp nhang, sắp mâm ngũ quả, ngũ sắc để lên bàn
thờ?…
Tôi cũng từng ở quê, tôi vẫn thấy họ vừa ăn Tết vừa làm nông rất bình
thường. Không ai kêu ca một lời nào cả, họ có cách làm hiệu quả riêng
ngày Tết. Còn ở thành thị thì mỗi cơ quan đều có người trực gác công
văn, điện thoại cả, chứ không phải là bế quan tỏa cảng toàn bộ. Việc
nhậu nhẹt cờ bạc thì lúc nào cũng có, chứ có phải di dời Tết ta theo Tây
là họ sẽ nghỉ chơi, cái đó là ý thức của con người và sự kiểm soát của
các cơ quan chức năng.
Nếu có cao kiến khác thì mời bạn hãy đưa ra các biện pháp giảm thiểu
nhậu nhẹt, cờ bạc, các thứ tiêu cực ăn theo Tết ta như mê tín dị đoan,
chứ căn bản Tết cổ truyền, Tết Nguyên đán không có gì là xấu, không có
lí do gì để thay đổi.
Tóm lại, muốn làm kinh tế thì làm nhưng đừng để những giá trị vật
chất dẫm đạp lên những giá trị tinh thần, đừng để đồng tiền làm mù mờ mà
ngông cuồng dám thay đổi cả nền văn hóa.
Lê Nguyễn Trọng Nghĩa