Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

ĐẢNG ĐÃ TIẾP THU LỜI KHUYÊN CỦA TUI.

Theo blog Huỳnh Ngọc Chênh
Trước đây tui có viết một bài ngợi khen đảng đã biết phản biện lại phản biện một cách có văn hóa và khuyên đảng nên phát huy cách phản biện này thay vì dùng đến côn đồ hoặc công an để phản biện (xem tại đây). Không ngờ đảng đã phát huy mạnh mẻ đến như thế này. Mong các đồng chí "phản biện viên" cố gắng kiềm chế, viết lách cho đàng hoàng, có lý lẽ thuyết phục, đừng chửi bậy, vơ càng lại trở thành thứ côn đồ trên mạng mà làm mất uy tín của đảng.
Đọc thêm hai bài viết về vấn đề này của hai tác giả Trương Duy Nhất và Tâm Đồn cùng với lời bình luận của Ba Sàm.


Hà Nội có đến hơn 900 dư luận viên, phóng viên chuyên bút chiến trên mạng

Trong Hội nghị công tác tuyên giáo toàn quốc 2012 diễn ra sáng nay (9/12) tại Hà Nội, Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Hà Nội, ông Hồ Quang Lợi đã chia sẻ kinh nghiệm chống “luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch” bằng việc tổ chức một nhóm phản ứng nhanh, chuyên bút chiến trên internet.
Một hoạt động của của Thành đoàn Hà Nội.
Hà Nội đã có 900 dư luận viên trên toàn thành phố thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền miệng, tham gia vào các vụ việc nhạy cảm. Bên cạnh đó còn có một tổ phóng viên của báo chí thủ đô bấm nút, phản ứng nhanh. Thậm chí còn tổ chức “nhóm chuyên gia” đấu tranh trực diện, tham gia bút chiến, xây dựng 19 trang tin điện tử và hơn 400 tài khoản trên mạng.
Ông Lợi cũng cho biết, đã có hàng chục cuộc “tuần hành, biểu tình liên quan đến biển Đông” ở Hà Nội. Theo ông, đối với hàng chục cuộc tuần hành, biểu tình yêu nước, phản đối hành vi gây hấn của Trung Quốc, kêu gọi đền bù đất đai, chống tham nhũng, ông Lợi đánh giá Hà Nội là địa bàn chống phá của các đối tượng cơ hội chính trị, lợi dụng lòng yêu nước của quần chúng hay các bức xúc trong giải tỏa đền bù đất đai để kích động nhân dân, gây nên những hệ quả tiêu cực, ảnh hưởng đến hình ảnh và sự phát triển chung của đất nước. Kinh nghiệm được ông Lợi rút ra là chủ động đối thoại trong các vụ việc liên quan đến đường lối tư tưởng; tổ chức các lực lượng tham gia đấu tranh.

Mạnh Kiên

Theo Lao Động
Trương Duy Nhất:
Bút chiến trên mạng, tại sao không?

Phát biểu tại hội nghị công tác Tuyên giáo 
toàn quốcdiễn ra sáng nay 9/1/2013, ông
Hồ Quang Lợi, Trưởng ban Tuyên giáo
thành ủy Hà Nội nói: “Đã tổ chức đội ngũ
900 dư luận viên trên toàn thành phố nhằm
phát huy sức mạnh của đội ngũ tuyên
truyền miệng. Trong khi đó, báo chí thủ đô
thực hiện ý kiến chỉ đạo về những vụ việc
nhạy cảm; thành lập các tổ phóng viên bấm nút, phản ứng nhanh.
Tổ chức “nhóm chuyên gia” đấu tranh trực diện trên mạng internet, tham gia bút 
chiến trên internet. Đến nay, đã xây dựng được 19 trang tin điện tử, hơn 400 tài 
khoản trên mạng (Zich)”
Một thông tin khá bất ngờ, tạo cho tôi cảm giác thích thú.
Tuy nhiên, không biết 19 trang tin điện tử và hơn 400 tài khoản mạng mà ông Lợi nói đã
được lập với vai trò “tham chiến” kia là những trang nào, công khai hay nặc danh?
Đó là riêng Hà Nội, còn các địa bàn khác hoặc cấp trung ương, bộ ngành chuyên trách
cao hơn có không, bao nhiêu, công khai hay che núp dưới những cái tên kiểu “quan, vua,
chúa, tướng, dân, thợ thầy” làm báo ba sàm bá láp hoặc “đồng chí X, Y, Z…” nào đó?
Bởi nếu không công khai tên tuổi cá nhân (hoặc tổ chức) như trang web của
tôi (http://truongduynhat.vn) thì đó là việc làm mờ ám, không trong sáng và đặc biệt là vi luật.
Nó không đáng có và không được phép ở một chính quyền đàng hoàng, minh bạch.
Nếu vậy, nó chẳng khác nào blog “Quan làm báo” và những trang blog/website ẩn danh
khác đang công kích đả phá chế độ mà chính ông Lợi, ngành Tuyên giáo và chính quyền
đang lên án.
Còn nếu tất cả 19 trang tin điện tử cùng hơn 400 tài khoản trên mạng kia là chính danh,
công khai tên tuổi địa chỉ và danh vị thật, đường đường chính chính thì chẳng những không
nên phê phán mà ngược lại, tôi xem đó là một động thái nên làm và đáng biểu dương.
Lâu nay, tôi vẫn luôn phê phán chính quyền và hệ thống tuyên giáo- báo chí truyền thông
chính thống ở điểm này. Rằng đáng ra phải công khai mọi sự, công khai thông tin, công
khai tranh luận thì chính quyền và cả một hệ thống tuyên giáo- báo chí truyền thông chính
thống lại luôn cho là nhạy cảm, chọn cách im lặng né tránh. Báo chí mà cứ ngại chuyện
nhạy cảm, nhạy tí là né tránh, thậm chí Ban Tuyên giáo luôn chỉ đạo ngưng hoặc tránh vì l
ý do “nhạy cảm”. Đó là một lối tư duy rất cổ lỗ, lạc hậu kiểu đầu đất. Nhạy cảm mới cần báo
chí, không nhạy cảm, vớ va vớ vít toàn mấy chuyện không đâu, hoặc đâm chém, hiếp dâm,
cởi áo tụt quần thì cần báo chí làm gì?
Tôi hay ví đó là cách nhường thế trận truyền thông cho… “địch”.
Hãy công khai tranh luận một cách chính danh quân tử, thay vì sử dụng những biện pháp
kỹ thuật lén lút cướp phá không khác gì bọn hacker, hoặc chụp mũ chính trị và kết án một
cây bút chỉ vì những bài viết góp ý, phê bình phản biện của họ. Trước một thông tin, trước
một tác phẩm, một bài viết, một cây bút, một góp bàn phản biện, chỉ được phép dùng
chính phương cách truyền thông “tham chiến”, chứ không được phép dùng đến cái còng
số 8, nòng súng và nhà giam.
Cái nghĩa bút chiến truyền thông là ở đó. Và tôi luôn mong đợi, phấn khích điều này.
“Bút chiến trên internet”- nói như ông Hồ Quang Lợi- tại sao không?


Đội quân đớn hèn
Tâm Đồn
Cách đây khoảng hơn 10 năm, khi mạng Internet đã trở nên phổ cập ở Trung Quốc, các
nhà bất đồng chính kiến, các nhà dân chủ và những người có tư tưởng tiến bộ ở Trung
Quốc đã sử dụng công cụ sắc bén này để nói lên chính kiến của mình, truyền bá các tư
tưởng và giá trị ưu việt đối lập hoàn toàn với các tư tưởng – nhận thức của nhà cầm quyền. Nhà cầm quyền Trung Quốc đã phản ứng như thế nào? Bên cạnh việc cố tình bịa đặt các chứng cứ hình sự để dễ bề bỏ tù các nhà bất đồng chính kiến nhằm dập tắt tiếng nói của
lương tri, Trung Quốc đã tạo ra một công cụ hết sức tàn độc và ươn hèn: thành lập lực
lượng đánh thuê trên mạng có nhiệm vụ viết các ý kiến phản hồi bênh vực cho Đảng Cộng
sản và Chính phủ Trung Quốc, đả phá và bác bỏ các tư tưởng dân chủ và cải cách. Các
 “chiến binh” đặc biệt với đồng lương ưu đãi này của Đảng và Chính phủ Trung Cộng không hẳn là những người vạm vỡ có thể dùng tay vặn cổ các đối tượng “có gang có thép” về lý
luận mà những kẻ chóp bu trong đảng Trung Cộng tuy rất căm phẫn nhưng lại không thể giết
họ thô bạo như các đồn công an Việt Nam vẫn hành xử. Đám lính đánh thuê này cũng chẳng được trang bị tận răng những vũ khí hiện đại nhất để chơi nhau tới số với dân. Họ lại càng không được phép để lộ những hành động tác oai tác quái làm dư luận đồn thổi khắp nơi.
Đơn giản, họ chỉ ngồi trước máy tính, viết lên những ý kiến mà Đảng và Chính phủ Trung
Cộng mong muốn, sau đó post lên mạng. Với ước tính số lượng lên đến khoảng 20.000 người, đội quân chiến binh thầm lặng này đã nhận được những khoản tiền không nhỏ từ
Đảng và Chính phủ Trung Cộng.
Tại TQ, bầy lũ viết thuê của đảng trong nhiều thời điểm và trường hợp đã làm chủ diễn đàn,
có số lượng comment áp đảo, gây nên những ngộ nhận tai hại như: phe ủng hộ chế độ chiếm đa số, chế độ chuyên chính được lòng dân, tính hợp pháp của chế độ vẫn còn rất bền vững…
Tại Việt Nam, khoảng 3-4 năm nay, nhiều người đã đặt ra câu hỏi: Liệu Việt Nam có tồn tại một lực lượng đánh thuê trên mạng không? Không ai xác nhận, không ai trả lời được. Và,
nghi vấn vẫn là nghi vấn.
Nhưng, cho đến chiều ngày 09-01-2013, mọi việc đã trở nên rõ ràng như ban ngày: Việt
Nam cũng đã học theo được ngón nghề của ông thầy, đã xây dựng nên một đội quân đánh
thuê trên mạng. Báo Lao động bản online chiều ngày 09-01-2013 đã đưa lên bản tin “Tổ 
chức nhóm chuyên gia bút chiến trên Intrernet”, bên cạnh đó là hình ảnh đầy mãn nguyện 
của Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội, ông Hồ Quang Lợi – một nhà báo có danh phận trong làng báo Việt Nam trước đây.
Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội Hồ Quang Lợi nói thành phố đã tổ chức đội ngũ chuyên gia để “đấu tranh trực diện, tham gia bút chiến trên internet chống các luận điệu xuyên tạc của các thế lực thù địch”.Ngoài ra, ông Lợi còn cho hay cơ quan tuyên giáo thành phố đã tổ chức đội ngũ 900 ‘dư luận viên’ làm công tác tuyên truyền miệng.
Các chi tiết nói trên được nêu ra trong bài phát biểu của ông Hồ Quang Lợi tại Hội nghị công tác tuyên giáo toàn quốc 2012 sáng thứ Tư 9/1 ở Hà Nội. Báo Lao động dẫn lời ông Lợi
nhận định rằng thủ đô Hà Nội “là địa bàn chống phá của các đối tượng”.
Ông Hồ Quang Lợi nói: “Trong nước, các nhóm đối tượng cơ hội chính trị lợi dụng lòng 
yêu nước của quần chúng nhân dân đối với các hành vi của Trung Quốc trên biển Đông, 
sự bức xúc trong đền bù giải tỏa đất đai, đã kích động nhân dân tổ chức hàng chục cuộc tuần hành biểu tình, gây những hệ quả tiêu cực, ảnh hưởng đến hình ảnh và sự phát triển của đất nước. Thành phố (Hà Nội) đã tổ chức đội ngũ 900 dư luận viên trên toàn thành 
phố nhằm phát huy sức mạnh của đội ngũ tuyên truyền miệng”.
Song song với đội ngũ ‘dư luận viên’ này, còn có “nhóm chuyên gia đấu tranh trực diện 
trên mạng internet, tham gia bút chiến trên internet”
Ông Hồ Quang Lợi cho hay, các chuyên gia của Thành ủy Hà Nội tới nay đã xây dựng 19
trang tin điện tử và lập ra hơn 400 tài khoản trên các mạng xã hội để trực tiếp bút chiến với
các “thế lực phản động”.
Với sự thừa nhận của ông Hồ Quang Lợi, Việt Nam thêm một lần nữa áp dụng các biện
pháp và chính sách của nhà cầm quyền Trung Cộng, kể cả vĩ mô và vi mô. Và, thêm một lần nữa, giới bất đồng chính kiến, giới dân chủ và cởi mở ở Việt Nam lại phải đương đầu với những sự đớn hèn, thô bạo và tráo trở của đội lính đánh thuê trên mạng do Đảng Cộng sản
và Chính phủ cầm quyền Việt Nam thành lập và trả lương. Họ dũng cảm đương đầu với
ý nghĩ: cái hợp lý bao giờ cũng chiến thắng cái phi lý, sự tiến bộ bao giờ cũng đè bẹp sự phi nhân.
Họ dũng cảm đương đầu với một nhận thức bắt nguồn từ thực tiễn sống động: các đạo quân đánh thuê cho dù được trả lương cao ngất, cho dù được trang bị đến tận răng, vẫn chưa bao giờ giành được chiến thắng trong các cuộc chiến.
T.Đ.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN
Bình Luận của BaSam
Thực ra hai bài của Tâm Đồn và Trương Duy Nhật không “trái ngược”
hoàn toàn. Bài của TDN hy vọng và hoan nghênh chính quyền nếu như
tranh luận đàng hoàng, phê phán lối lén lút, chụp mũ, đe dọa … Nhưng
cái hy vọng đó đã được trả lời trong thời gian qua là: không có. Bài
của TĐ hoàn toàn phê phán lối “bút chiến” có lẽ được học từ quan thầy
Tàu, và tỏ ra lo ngại.
Góp ý nhỏ cho bài của TDN, đó là việc ông chỉ coi những blog, web đứng
tên đúng chủ nhân như trang của ông thì mới là đàng hoàng. Ở đây không
biết là do ông quá tự đề cao mình, hay do viết … vội, thậm chí có dụng ý
ám chỉ rất không … đàng hoàng với tất cả những ai không giống mình, kể
cả trang Boxit Việt Nam đăng lại bài của ông đây, để quên đi điều tối
thiểu trong thuật làm báo khi đặt tên trang và thực tế khắc nghiệt ở VN,
mà cũng trong bài ông đã nêu? Ngay kể cả nếu như có các blog, web của
chính quyền không có những cái tên như “Hồ Quang Lợi”, hay một cán
bộ tuyên giáo nào đó, thì đâu phải vì thế mà nó không đàng hoàng? Tất cả
là ở mục tiêu của trang, nội dung bên trong và niềm tin mà độc giả đặt
vào đó!
Về “tiết lộ” của ông Hồ Quang Lợi mà Nhà báo Đào Tuấn trong bản tin 
trên Lao động hôm qua đưa, thực ra với chúng tôi không có gì lạ. Chính
vì thế mà đã khôngđăng lại, mặc dù nó có vẻ làm sửng sốt dư luận. Chỉ
xin nêu mấy ý:
1- Từ rất lâu, chúng tôi đã có những gợi ý chính quyền nên có những đối
thoại, trao đổi thẳng thắn với người dân, dưới nhiều hình thức. Ý kiến
này được đưa ra xuất phát từ thực tế là mấy năm qua trên mạng
Internet, những bài viết, tin tức, bình luận của đông đảo các tầng lớp
người dân góp ý, phê phán đảng CSVN, chính quyền ngày càng mạnh, áp
đảo hoàn toàn. Như hiện tượng Trần Đăng Thanhmới đây là một trong
những minh chứng rõ nhất, với bài diễn thuyết đã nhận được 1.063 phản
hồi và khoảng 80 bài viết hoàn toàn chê trách, phê phán, mà không thấy
một “dư luận viên” nào của ông Hồ Quang Lợi góp mặt (đàng hoàng).
Gần đây nhất, trong bài tham luận tại hội thảo “Tác động của truyền 
thông xã hội lên tác nghiệp báo chí”, chúng tôi cũng đã tiếp tục đưa ra
quan điểm tương tự, đóng góp nho nhỏ mở lối “thoát” cho chính quyền
trên “mặt trận” truyền thông.
2- Từ thực tế trên, những thông tin mà ông Hồ Quang Lợi đưa, qua những
con số, kèm theo là thuật ngữ rất mới – “dư luận viên” –  đã trở nên rất … buồn cười. Một bản “báo cáo thành tích cuối năm” theo lối rất phổ biến
xưa nay không hơn không kém. Nó còn được minh họa thêm bởi những lời
khen nức nở của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, như bản tin ở trên, người mới
đây đã được bạn đồng môn Nhà văn Hoàng Lại Giang gửi gắm vài lời 
trong bài viết công phu, sâu sắc, rất mạnh mẽ nhưng vẫn chưa thấy “dư
luận viên” nào của ông Hồ Quang Lợi xông lên “phản phản biện”.
3- Tuy nhiên, những nghi ngại của độc giả về sự xuất hiện gần đây trên
trang mạng này một số “còm sĩ” rất có hơi hướng “tuyên giáo”, nhưng bị
đông đảo độc giả coi là “lếu láo”, có lẽ cũng cần được lưu tâm. Phải chăng
đó là đội quân của ông Hồ Quang Lợi? Nếu đúng thì con đường phía trước
của họ còn quá dài, để có được bảng thành tích thực chất sau các con số
như ông Hồ Quang Lợi mới kể lể, và, tiền thuế dân đóng không phí
phạm, thậm chí quay lại phá hoại dân.
Nhưng … có lẽ đây mới thực sự là công việc trước tiên mà nhà nước cần
làm, một cách đàng hoàng, hoan hô ông Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn nói 
về thông tin nhạy cảm trên báo chí (LĐ). Mời độc giả đón đọc một bài
viết nữa, đáng chú ý của Nhà báo Đào Tuấn trên báo Lao động, có tựa
đề “Trận địa thông tin”, VTV-Thời sự sáng vừa điểm, nhưng chưa lên mạng.
4- …
Nhân tiện đọc lại bài cũ của tui tại đây:


PHẢN BIỆN LẠI PHẢN BIỆN ĐÃ CÓ VĂN HÓA HƠN?
   Một
Còn nhớ hồi tiến sĩ sinh học Hà Sĩ Phu viết bài "Dắt tay nhau đi dưới những tấm biển chỉ đường của trí tuệ". Bằng lý luận khoa học sắc sảo, ông đã vạch ra rằng động lực phát triển của xã hội là trí tuệ chứ không phải là đấu tranh giai cấp như luận điểm của chủ nghĩa Mác Lê nin mà hàng triệu tín đồ cộng sản trên thế giới đang mê muội tôn sùng.
Theo lời kể của nhà thơ Bùi Minh Quốc, sau khi TS Hà Sỹ Phu viết xong, nhà thơ mang bản thảo ra Đà Nẵng nhờ ông Thuận Hữu lúc đó là trưởng đại diện báo Nhân Dân tại Đà Nẵng lén đánh máy và photo bài viết ấy ra chừng chục bản. Và chục bản photo lòe nhòe đó đã gây ra cơn chấn động mãnh liệt làm dậy sóng giới lý luận đầu não của đảng CSVN.

Bộ máy lý luận của đảng tổ chức ngay một đợt phản kích mạnh mẻ chống lại luận điểm được quy chụp là sai trái phản động của TS Hà Sĩ Phu. Các võ đài lớn độc quyền của đảng như Báo Nhân Dân, QĐND, Tạp chí Cộng Sản...được mở ra. Võ sĩ của phe đảng là những nhà lý luận cấp cao, những giáo sư tiến sỹ chính trị già dặn được tung lên võ đài. Phía đối nghịch là mình ên võ sĩ  Hà Sĩ Phu, tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín...Trận đấu diễn ra dữ dội với hàng chục bài báo phản bác lại luận điểm của TS bằng những đòn đánh nặng phần quy chụp và rất hung hăng của các vị giáo sư tiến sĩ chính trị đáng kính. Một khí thế bừng bừng sôi sục dâng lên, vì các võ sĩ cung đình biết sau lưng mình có các công cụ bạo lực hỗ trợ và trước mặt mình là một đối thủ cô độc đã bị trói tay, bịt miệng.
Thời đó khán giả xem trận đấu ngạc nhiên đến chưng hửng, chẳng hiểu mô tê ất giáp gì. Trong số các khán giả ấy có tôi. Tôi tò mò phải tìm cho ra những thế võ mà võ sĩ Hà Sĩ Phu không được sử dụng khi thượng đài.. Cuối cùng tôi bắt gặp bí kiếp võ công là tập photo bản thảo lòe nhòe "Nắm tay nhau đi dưới tấm biển chỉ đường của trí tuệ" tôi đọc say mê và đến bây giờ đọc lại vẫn thấy vô cùng thú vị.
Võ sĩ Hà Sĩ Phu tuy trong hoàn cảnh bị trói tay, bịt miệng vẫn chẳng hề nao núng. Vài năm sau ông lại tung ra một đòn đánh mới đó bài viết "Chia Tay ý Thức Hệ". Ông dùng lý luận chặt chẽ và thực tiễn sinh động đang diễn ra trên thế giới và ngay trên đất nươc Việt Nam để xuất chiêu hạ "knock out" những gì còn lại của cái gọi là ý thức hệ vô sản.
Biết không thể đấu lại Hà Sĩ Phu bằng lý luận, đám võ sĩ cung đình phải nhờ đến công cụ bạo lực. Côn đồ xuất hiện tông xe vào vị tiến sĩ và công an đến tịch thu túi xách trong đó có chứa bản photo lá thư của ông Võ Văn Kiệt, lấy cớ đó bắt ông vào tù.
Một khi các nhà lý luận thua cuộc thì công an vào cuộc.
        Hai
Sau nầy, khi các võ đài "Lề Dân" ra đời, đảng không còn độc quyền các võ đài nữa, hàng loạt võ sĩ lề dân xuất hiện. Những cây bút phản biện càng ngày càng đông và xuất nhiều chiêu thức võ công lợi hại. Bên cạnh Hà Sĩ Phu đã có Mai Thái Lĩnh, Bùi Minh Quốc, Tiêu Dao Bảo Cự...rồi Lê Hiếu Đằng,Tống Văn Công, Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trọng Vĩnh, Tương Lai, Nguyễn Quang A, Tô Hải, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Trung, Hạ Đình Nguyên, Nguyễn Văn Thạnh, Phạm Thành, Nguyễn Quang Lập, Trần Mạnh Hảo, Lê Phú Khải, Võ Văn Tạo, Hà Văn Thịnh, Nguyễn Xuân Diện, Phạm Viết Đào, Nguyễn Trọng Tạo, Người Buôn Gió, Nguyễn Tường Thụy, Trương Duy Nhất, Huy Đức, Thùy Linh, Nguyễn Hữu Vinh, Đinh tấn Lực, Mai Xuân Dũng, Bùi Văn Bồng...Thế hệ trẻ đã có Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định... và rất trẻ là Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Hòang Vi, Paulo Thành Nguyễn, Phạm Lê Nguyên Các...Chưa kể đến lực lượng trí tuệ từ hải ngoại góp về như: Ngô Nhân Dụng,Trần Trung Đạo, Nguyễn Ngọc Giao, Trần Hữu Dũng, Nguyễn Ngọc Già, Bùi Tín, Phạm Thị Hoài...
Lúc nầy khán giả thấy các võ sĩ cung đình, những giáo sư tiến sĩ chính trị học, hoặc lặn tiêu đâu hết, hoặc rúm ró sợ sệt không dám lên tiếng. Trên 700 võ đài của đảng, không thấy xuất hiện một bài viết phản biện lại các phản biện trên một cách ra hồn ngoài một vài bài qui chụp thô thiển, chống trả yếu ớt kiểu như của anh bộ đội Nguyễn Văn Minh nào đó.. Đâu rồi những nhà lý luận cấp cao? Đâu rồi những học hàm, học vị giáo sư tiến sĩ chính trị học đáng kính? Các vị đã tốn tiền của đảng, của dân ăn học lên đến đỉnh cao, được trang bị vũ khí lý luận sắc bén, từng tung hoành một thời trên các võ đài của đảng khi đối thủ của các vị là võ sĩ đã bị trói tay, bịt miệng nay biến đi đâu hết rồi?
Các vị đó, nếu là người học hành đàng hoàng thì hiểu ra chân lý, vì lòng tự trọng đã không dám phản biện lại một cách bừa bãi nên chọn con đường im lặng. Các vị đó, nếu là người chụp giựt, mua bằng cấp để luồn lách ngoi lên thì dứt khoát không viết ra được gì vì không đủ trình độ. Cả sự nghiệp học hành của các vị đó, vào hoàn cảnh rộng đường dư luận như hiện nay, chỉ có thể phun ra được một câu "Chúng là thế lực thù địch, bắt nhốt hết đi"  rồi phủi tay đi hưởng thụ tiếp những ân sủng của đảng.
      Ba
Mới đây trên báo Nhân Dân xuất hiện một bài viết khá nghiêm túc của tác giả Anh Khôi nào đó phản biện lại bài viết của sinh viên Phạm Lê Vương Các. Không biết tác giả Anh Khôi có phải là một nhà lý luận cấp cao có học hàm học vị cao cấp hay không nhưng cung cách thể hiện qua bài viết là đáng khen dù nội dung cũng có chỗ này, chỗ khác không thoát ra khỏi kiểu quy chụp quen thuộc. Bỏ qua chuyện đúng sai của nội dung mà chỉ chú ý đến thái độ, đến phong cách thi đấu thì thấy ra nhiều điểm sáng. Võ sĩ Anh Khôi đã đường bệ thượng đài và công khai đối mặt với đối thủ Vương Các không bị trói tay bịt miệng như các võ sĩ phản biện trước đây. Một trận đấu đàng hoàng mặc dù chưa kết thúc: Chàng sinh viên Vương Các ra đòn, Anh Khôi tung chiêu phản kích, Vương Các được phép vung tay chống trả. (Xem tại đâytại đây và tại đây)
Hoan nghênh báo Nhân Dân đã mở ra một võ đài "fair play" nhất từ trước đến nay dù là các võ sĩ đối phương vẫn chưa được thượng lên đài này. Đây vẫn là võ đài dành riêng cho các võ sĩ cung đình. Rất chờ mong các vị đáng kính ấy nhảy lên xuất chiêu đả kích lại đám phản biện lề dân để khán giả mở mắt và đảng thấy rằng đã không tốn tiền của dân vô ích trong việc nuôi cho các vị ăn học lên cao.
Hơn nữa một khi các vị mạnh dạn thượng đài thì nhà nước khỏi tốn thêm tiền làm tường lửa, khỏi làm trò tin tặc như xã hội đen, khỏi cho an ninh theo dõi các blogger hoặc thủ tướng khỏi phải nhọc công ra chỉ thị cấm đoán và bắt bớ nầy nọ. Chân lý, đỉnh cao trí tuệ, vũ khí sắc bén vô địch...là của các vị thì các vị sợ gì mà phải ẩn núp sau lưng các công cụ trấn áp bạo lực hỡi những nhà lý luận cấp cao, làu làu kinh sử Mác Lê nin?
      Bốn
Gần đây, sau khi một trang blog lạ xuất hiện ồn ào và nhanh chóng vụt lên như đèn pha đó là Quan Làm Báo thì hàng loạt các blog lạ khác xuất hiện theo. Có thể kể ra ở đây là: Cầu Nhật Tân, Vua Làm Báo, Đảng Làm Báo, Anh Tư Sang, Gái bia Ôm Làm Báo, Bồ Câu Đen, Anh Lái Đò, Tập Viết Báo...
Thông tin trên các trang đó thì đủ kiểu, đủ chiều, đủ chiêu và đủ trò. Quan Làm Báo vừa rồi ra một bài viết cảnh báo một số trang trong số ấy cùng với vài trang ra đời trước đây là của công an văn hóa giả dạng.
Trên các mạng xã hội vào lúc nầy, lúc khác cũng xuất hiện các cảnh báo về trang nầy, trang khác là của "thế lực thù địch ngược lại" làm ra để phản tuyên truyền.
Hầu hết các cảnh báo đều tỏ thái độ tiêu cực và khuyên mọi người đừng vào các trang "phản động" ấy, rất nguy hiểm. Riêng tôi lại thấy rằng, sự ra đời của các trang ấy, nếu đúng là từ chủ trương của đảng thì rất đáng hoan nghênh. Đây là tín hiệu cho thấy đảng đã chấp nhận cuộc chơi một cách fair play. Đảng đã dùng những vũ khí phản biện văn minh để phản biện lại các trang phản biện chứ không còn thuần một cách dùng công cụ bạo lực để "phản biện" lại như trước đây.
Phải chăng phản biện lại phản biện đã càng ngày càng có văn hóa hơn?

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"