Đào Tuấn
Sau vụ án Cống Rộc, trên mạng Internet, Hải Phòng được nói đến
với biệt danh mới: Thành phố Hoa Cải đỏ. Nhưng cần phải nói ngay, đây là
sự mỉa mai dành cho chính quyền, khởi nguồn từ sự cảm thông, quan tâm
tới số phận người nông dân Đoàn Văn Vươn. Vài ngày trước, bị can Đoàn
Văn Vươn xuất hiện trong một clip do CA Hải Phòng cung cấp, đầu bị cắt
trọc. Nhưng không phải vì thế người dân thôi gọi là “ông Vươn”. Trong
khi về phía chính quyền, vụ Tiên Lãng đang phơi bày một sự thật, quan
chức giờ hoàn toàn không phải là phụ mẫu, lại càng không phải là công
bộc của dân. Người dân chẳng bao giờ chĩa súng hoa cải vào cha mẹ hay
công bộc của mình.
Hôm qua, hơn một tháng sau vụ chính quyền Tiên Lãng tổ chức cưỡng
chế, thu hồi khu đầm của người nông dân cùng quẫn Đoàn Văn Vươn, Hải
Phòng mới có cuộc họp báo công bố quyết định tạm đình chỉ 2 quan chức
cấp huyện và kiểm điểm 3 quan chức cấp xã. Một quyết định quá muộn, quá
tạm bợ và chẳng có gì bất ngờ với dư luận. Đó cũng chỉ là một quyết định
tạm đình chỉ, kiểm điểm, để tiếp tục làm rõ trách nhiệm, dù trách nhiệm
của họ đã rõ như ban ngày, với ít nhất 5 điểm sai phạm mà ngay Bí thư
Thành ủy Hải Phòng cũng đã thừa nhận.
“Không có phương án sử dụng đất sau thu hồi”- Vậy thì mục đích thu hồi là gì, nếu không chỉ nhằm tước đoạt?
“Không có phương án sử dụng đất sau thu hồi”- Vậy thì mục đích thu hồi là gì, nếu không chỉ nhằm tước đoạt?
Không thành lập Hội đồng đền bù- Đó là một lối thu hồi của kẻ cướp,
bất chấp đó là toàn bộ tài sản, thậm chí là món nợ của người dân.
Không tổ chức đối thoại- Kẻ cướp có bao giờ cho phép nạn nhân được quyền “được trình bày”.
Không tổ chức đối thoại- Kẻ cướp có bao giờ cho phép nạn nhân được quyền “được trình bày”.
“Để xảy ra” việc phá hủy tài sản của dân” Và “Thời điểm cưỡng chế
“sát Tết cổ truyền”- một kiểu “sống chết mặc bay” kinh điển trong văn
học!
Người nông dân cùng quẫn cần chĩa súng vào đâu, có lẽ tự họ biết, dù họ cũng biết trước được cái giá phải trả.
2 trong số cán bộ bị tạm đình chỉ, kiểm điểm là một cặp anh em ruột:
Lê Văn Hiền, Chủ tịch Huyện Tiên Lãng và Lê Văn Liêm, chủ tịch UBND xã
Vinh Quang. Có người đã nói đến vụ Tiên Lãng như một điển hình cho thấy
khoảng cách giữa chính quyền và nhân dân. Và, cũng không phải vô cớ mà
có người cho đây là một điển hình cho sự hà hiếp: “Chính quyền anh” cấu
kết với “Chính quyền em” để hà hiếp người dân.
Nhưng 5 cán bộ bị tạm đình chỉ có lẽ chưa phải là con số
cuối cùng. Còn nhớ sau khi Tiên Lãng ra quyết định thu hồi đất, người
nông dân Đoàn Văn Vươn đã khởi kiện ra tòa. Tại phiên hòa giải ở tòa
phúc thẩm, đại diện UBND huyện Tiên Lãng là ông Phạm Văn Hoa, Trưởng
phòng Tài nguyên và Môi trường đã hứa Huyện sẽ tiếp tục cho ông Vươn
thuê đất nếu ông rút đơn kiện. Người nông dân dù có bằng kỹ sư nông
nghiệp, dù đã chiến thắng cả “thần biển” đã tin vào lời hứa của chính
quyền. Nhưng ngay sau khi ông vừa rút đơn, chính quyền ra quyết định
cưỡng chế thu hồi toàn bộ khu đầm mà ông đã đổ mồ hôi, đổ máu, đổ cả
mạng sống của con mình mới có được.
Một sự lật lọng không hơn không kém.
Trong buổi họp báo chiều qua, đã có một câu hỏi được đặt ra: Vì sao
cuộc họp báo do Thành ủy, mà không phải do UBND TP chủ trì. Việc Thành
ủy chủ trì cuộc họp báo, và lớn hơn là việc kiểm điểm làm rõ trách nhiệm
của cán bộ, đảng viên trong vụ cưỡng chế đất của dân, đang là một tín
hiệu tốt để có thể coi Tiên Lãng là địa phương khởi đầu cho việc thực
hiện nghị quyết TƯ 4 về xây dựng chỉnh đốn Đảng. Mà việc đầu tiên là
khôi phục lòng tin của người dân vào chính quyền.
Nhưng lòng tin sẽ được khôi phục ra sao khi sau hơn 30 ngày, đến giờ,
Hải Phòng vẫn trả lời nước đôi về vấn đề mà dư luận cả nước quan tâm
nhất là số phận khu đầm mồ hôi nước mắt của người nông dân lấn biển.
Và dù có bộ máy công an, kiểm sát trong tay, đến giờ họ vẫn dùng từ
“để xảy ra” việc tài sản của người dân bị phá hủy, thay vì thẳng thắn
thừa nhận, chỉ rõ lực lượng đã phá hủy.
Hải Phòng đã phạm một sai lầm lớn trong việc bảo vệ hình ảnh của
chính quyền trong mắt người dân khi huy động cả một đạo quân với đủ các
sắc phục, với dao gậy, súng ống và cả chó, chỉ để thu hồi đất của một
gia đình người dân.
Và việc tạm đình chỉ, yêu cầu kiểm điểm lần này cũng giống hơn với
việc vỗ an dư luận. Nhưng nếu như thế, làm sao có thể lấy lại lòng tin
của nhân dân vào sự công chính của chính quyền?
Bởi điều nguy hiểm nhất của một chính quyền là mất đi lòng tin của người dân.