Nguyễn Ngọc Già
Trong lịch sử hơn trăm năm của giải thưởng danh giá - giải Nobel Hòa
Bình (1) - khuyến khích và ghi nhận, đồng thời trở thành niềm cổ vũ lớn
lao, cũng có thể coi như điểm tựa tinh thần mãnh liệt cho hoạt động vì
hòa bình thế giới, người ta đã từng tiếc rẻ về trường hợp của Ngài
Mahatma Gandhi, khi nhiều lần được đề nghị trao giải nhưng cuối cùng
trước khi Ngài bị ám sát vào năm 1948, giải thưởng danh giá này vẫn
không được trang trọng trao cho Ngài. Tuy vậy tư tưởng vĩ đại của Ngài
đã trở thành luận thuyết khả thi cho nhiều dân tộc khác trên thế giới
đấu tranh đòi hỏi nền tự do dân chủ bằng phương pháp ôn hòa, nhân ái, từ
bi - có lẽ từ lý do đó mà nhân loại đã phong Ngài trở thành Thánh.
Lịch sử Nobel cũng gợi nhớ trường hợp ông Lê Đức Thọ được trao giải
Nobel Hòa Bình năm 1973 để ghi nhận quá trình nỗ lực cùng ông Henry
Kissinger cho ra đời Hiệp định Paris (2) nhằm chấm dứt chiến tranh, lặp
lại hòa bình ở Việt Nam cũng như cho Đông Dương. Tiếc rằng, ông Thọ đã
từ chối. Theo thời gian, hiện nay chẳng còn người dân Việt Nam nào cảm
thấy khó hiểu về hành động từ chối này, bởi lẽ nó hoàn toàn logic với tư
tưởng của người cộng sản - đấu tranh bằng bạo lực là phương châm duy
nhất của họ để giành thắng lợi.
Nói không khéo, nếu việc nhận giải của ông Thọ xảy ra thì Hiệp định
Paris bị phá vỡ sau đó sẽ trở thành chứng cớ tố cáo khó chối cãi về bản
chất gian giảo, lật lọng của người CSVN trước toàn thế giới. May cho
giải thưởng danh giá này không bị mất uy tín và rủi cho nhân dân Việt
Nam khi vuột mất cơ hội được sống và làm lại từ đầu, xuất phát một khởi
nguồn hòa bình sau quá nhiều máu đổ, xương phơi trên toàn cõi Việt Nam.
Vô phúc cho nhân dân Việt Nam, khi đã trôi tuột một Nhà nước pháp trị
được xây nền từ hòa bình, văn minh bởi những lời thỏa thuận ở cấp quốc
tế và quốc gia. Quả đáng tiếc và bội phần cay đắng khi nhắc lại Hiệp
định Paris mà người việt Nam cứ ngỡ sẽ là hiện thực sau đó.
Nhắc lại thêm đau thương, ôn lại thêm tủi hổ. Tất nhiên, tủi và đau ở
đây, trước hết cho ngay người CSVN, khi có vẻ chính họ đã vì tham vọng
điên cuồng, mê muội biến cả Việt Nam, Đông Dương trở thành "tiền đồn XHCN" phục vụ cho Liên Xô và Trung Quốc thực hiện nhuộm đỏ cả thế giới! Ôi! Cái "thế giới đại đồng" do người CS huyễn hoặc đặt ra, giờ đã tan tành mây khói!
Ngày cha tôi còn sống, ông và "đồng chí" của ông hay bàn tán về Hiệp
định Paris và tôi nghe lõm được (tất nhiên không biết thực hư ra sao,
nhưng tôi tin 8 phần thực) rằng: Ông Lê Đức Thọ từ chối giải Nobel do
yêu cầu từ "ngoài" cho đến "trong", nghĩa là từ Trung Quốc, Liên Xô cho
đến Việt Nam (tất nhiên là miền Bắc lúc bấy giờ). Bởi lẽ, cha tôi nói có
2 lý do chính:
- Nếu nhận giải thì coi như "chúng ta" đã dính bẫy Mỹ và "bè lũ".
"Chúng nó" gài "chúng ta" bằng cái giải uy tín như thế làm sao "chúng
ta" thực hiện ý đồ của mình?! Bởi Mỹ và chư hầu phán đoán Hiệp định
Paris có thể bị lật lọng, tráo trở, nên gài "chúng ta" bằng cái giải
danh giá đó, để nếu "chúng ta" có phản pháo thì khó bề ăn nói với thế
giới, tất nhiên chẳng ai ủng hộ chúng ta cả, ngay cả dân Mỹ cũng thế,
mọi việc sẽ càng dễ bị...lột mặt nạ (!)
- "Chúng ta" luôn giữ đúng phương châm "vừa đánh vừa đàm". Đàm thì cứ
đàm, nhưng đánh thì chọn đúng thời cơ cũng như đảm bảo "thiên thời, địa
lợi, nhân hòa".
Tôi không biết có bao nhiêu người đồng tình với 2 lý do trên, riêng tôi, tôi thấy đúng, đúng với bản chất người Cộng sản.
Giải Nobel Hòa Bình 2012 cho Trần Huỳnh Duy Thức và Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ,
sao không thể?
Vừa qua, theo loan báo của đài RFA và VoA, bà Loretta Sanchez - dân
biểu Mỹ và phóng viên Ỷ Lan (đài RFA) thực hiện cuộc phỏng vấn dân biểu
Ramon Tremosa I Balcells - Châu Âu (3), cả hai vị này đều lên tiếng đề
nghị và ủng hộ trao giải thưởng uy tín - giải Nobel Hòa Bình cho người
Việt Nam - Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ - nhà đấu tranh cho tự do
tôn giáo, dân chủ, nhân quyền trong nước không mệt mỏi suốt gần 40 năm
qua. Đó là một tin rất đáng mừng cho người Việt Nam. Nhiều người vẫn
không quên Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ (4) đã từng nhận giải tưởng
niệm Thorolf Rafto năm 2006 và là một người được đề cử cho giải Nobel
Hòa bình nhiều lần, tuy vậy cho đến nay giải thưởng cao quý đó vẫn chưa
đến tay Ngài. Nhắc điều này để mọi người chúng ta càng tiếc rẻ cho Ngài
Mahatma Gandhi, khi chính ủy ban trao giải Nobel cũng đã từng tiếc nuối
khi cho đến lúc Ngài Mahatma Gandhi bị ám sát giải thưởng này vẫn bỏ
quên Ngài. Tất nhiên, những bậc vĩ nhân chẳng bao giờ quan tâm đến những
giải thưởng gì khác, hơn là phần thưởng to lớn mà các Ngài hằng khát
khao: Dân chủ, tự do, nhân quyền cho chính dân tộc mình và cho nhân
loại.
Không có gì phàn nàn hay đắn đo khi người Việt Nam trong và ngoài
nước cùng ủng hộ giải Nobel Hòa Bình được trao cho người Việt Nam trong
năm nay, bởi đó sẽ là nguồn khích lệ lớn lao, nguồn động viên thiết thực
của thế giới dành cho dân tộc chịu quá nhiều đau thương, mất mát gần 40
năm qua dưới ách cai trị bạo tàn và xảo trá mang tên CSVN. Giải thưởng
cao quý này nhất định sẽ trở thành một cánh quân quả cảm để người Việt
Nam cùng nhau tập hợp lại, phất cao "Lá cờ - Nobel Hòa Bình" mà
thế giới trao cho chúng ta như một niềm cổ vũ, như một lời cảm thông và
trên hết như một lời hiệu triệu người Việt Nam hãy nắm chặt tay nhau và
cùng chuyển thông điệp quan trọng, cấp thiết và dứt khoát đến ĐCSVN
rằng: HÃY QUAY VỀ VỚI DÂN TỘC, TỔ QUỐC TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN!
Thật lòng, ngoài Đại Lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ - Người rất xứng
đáng nhận giải thưởng này, tôi mong Ủy ban trao giải tại Oslo hay xem
xét, cân nhắc và quan tâm đến một người đủ cả tâm, tài, tuệ, đó chính là
ông TRẦN HUỲNH DUY THỨC.
Giá như tôi có được một lá phiếu trong tay, người tôi đề cử sẽ là
TRẦN HUỲNH DUY THỨC. Bởi xét về quá trình cống hiến có lẽ anh còn thua
xa Ngài Thích Quảng Độ, nhưng xét về sức bật và sự đóng góp cho tương
lai Việt Nam hòa bình (tôi tin một ngày không xa), anh còn thừa năng
lượng để cống hiến cho Việt Nam tất cả tâm, trí, lực với tuổi đời còn đủ
trẻ, với khối óc thông minh cùng một tấm lòng lương thiện, yêu nước
không mảy may ngờ vực cho bất kỳ ai.
Tôi tin giải Nobel hòa Bình 2012 sẽ được trao cho người Việt Nam. Tôi
tin ngày ấy đang đến. Khởi từ giải thưởng Nobel Hòa Bình trong năm nay -
cho TRẦN HUỲNH DUY THỨC HAY ĐẠI LÃO HÒA THƯỢNG THÍCH QUẢNG ĐỘ - chính
là cho VIỆT NAM.
Miến Điện đang đổi thay từng ngày bởi lòng yêu nước, thương dân nồng
nàn của bà Aun Sang Suu Kyi cùng sự quay đầu hối cải của nội các Thein
Sein. Sao người Việt Nam không có quyền nghĩ đến điều này và... sớm hơn?
Tôi tin điều đó!
Nguyễn Ngọc Già
________________
________________