Vũ Thư Hiên
Ảnh Ngọc Viên Nguyễn
Tôi bao giờ cũng hình dung Tết gắn liền với đất Bắc, nơi đi trước mùa
xuân phải có một mùa đông. Mùa đông ở nơi này mỗi năm mỗi khác, nó có
thể lạnh nhiều hay lạnh ít, độ ẩm có thể cao hay thấp, nhưng nhất thiết
không thể không có gió bấc và mưa phùn. Không khí se lạnh làm cho con
người phải co ro một chút, rùng mình một chút, chính là sự chuẩn bị
không thể nào thiếu được để cho ta bước vào một cái mốc thời gian mới
đối với mỗi người mỗi nhà. Thành thử ở Sài Gòn trùng vào những dịp xuân
sang tôi vẫn không thấy lòng mình rung động cảm giác về cái Tết ruột rà,
cái Tết đích thực. Xin các bạn Sài Gòn tha lỗi cho tôi nếu trong những
lời của tôi có gì làm các bạn phật ý, nhưng mãi tới nay, sau nhiều Tết
Sài Gòn, tôi vẫn chưa quen được với một ngày đầu năm phải phơi đầu dưới
cái nắng chói chang và trầm mình trong cái nóng hầm hập, làm cho con
người phải tìm đến với trái dưa hấu mọng nước trước khi ngồi vào mâm cỗ
Tết có đủ thịt mỡ và dưa hành, bánh chưng và giò thủ. Ở mỗi nhà vẫn nghi
ngút trầm hương thật đấy, ngoài đường xác pháo toàn hồng vẫn tràn ngập
lối đi thật đấy, nhưng cái Tết dường như vẫn còn lạc bước nẻo nào, nó
chưa hẳn là Tết, chưa đủ là Tết. Đành phải viện hai câu thơ mà nhiều
người vốn không yêu thơ cũng thuộc, để giải thích nỗi nhớ về đất Bắc, để
biện hộ cho cái cảm xúc không phải đạo của mình trước đất Sài Gòn cũng
đã trở thành không kém thân thương:
Tự thuở mang gươm đi mở cõi,
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long.
(Huỳnh Văn Nghệ)
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long.
(Huỳnh Văn Nghệ)
Chuyện đó chẳng có gì lạ. Người Việt phương Nam nào mà chẳng có một
cái quê còn nhớ hay đã quên, có biết hay không biết, nằm ở phía ngoài
kia.
Người xông nhà chúng tôi rất sớm, khi còn tối đất, sáng mồng Một năm Đinh Tỵ (1977), là nhà văn Nguyễn Tuân.
Người xông nhà, theo sự mê tín từ xưa, là một nhân vật rất quan trọng
đối với vận mệnh gia chủ. Tùy theo người xông nhà là ai, năm đó ngôi
nhà sẽ có nhiều may mắn hoặc xui xẻo. Những người cẩn thận thường phải
tính chuyện mời ai đến xông nhà mình từ lâu trước khi Tết đến. Người
xông nhà nhất thiết phải là người đang làm ăn phát đạt, con cháu đầy đàn
mà hòa thuận, hoặc một bậc lão niên tài cao đức trọng, chuyện này còn
tùy thuộc ở kỳ vọng của gia chủ mong muốn điều gì.
Bác Nguyễn, nổi tiếng về tính kỳ quặc của mình, chắc hẳn chọn nhà tôi
để đến xông đất đầu năm vì biết chắc chúng tôi không kiêng kỵ, nếu năm
đó có chuyện gì không hay xảy đến cho chúng tôi thì ông cũng không bị
trách. Kể ra được (hay bị) một nhà văn đến xông nhà thì, theo lệ thường,
chẳng hay ho gì. Xét về danh giá, theo truyền thống hiếu học và trọng
kẻ sĩ của đất Bắc, nhà văn hẳn là bậc đáng trọng rồi. Nhưng xét về mặt
tài lộc thì bất kỳ nhà văn nào cũng nằm ở hạng bét trong thứ bậc giàu
nghèo. Tất nhiên, không kể những quan chức bổng nhiều lộc lắm, lại rảnh
việc, cũng rửng mỡ xông vào làng văn mà viết sách in thơ.
Bố tôi rất quý Nguyễn Tuân. Ông coi Nguyễn Tuân hơn là một người bạn
thời thanh niên. Trong cái nhìn của ông, Nguyễn Tuân là một trong những
đại diện cuối cùng cho lớp kẻ sĩ Bắc hà mỗi ngày một hiếm, những người
cho tới lúc ấy còn biết coi tiền bạc như của phù vân, không cúi đầu vâng
dạ trước quyền lực. Riêng đặc điểm sau Nguyễn Tuân phủ nhận. Ông luôn
phô rằng mình biết sợ, hơn thế, chẳng những ông sợ vừa mà còn sợ lắm
lắm. Cái sự phô ấy làm cho người ta lầm tưởng rằng ông không sợ.
Ông đến xông nhà chúng tôi trong chiếc áo choàng màu cứt ngựa. Bỏ nó
ra, bên trong vẫn là bộ áo cánh đen thường nhật. Trời rét ngọt, ông mặc
thêm áo len và quàng khăn, đội mũ bê-rê. Bộ áo cánh đen là cách diện của
ông, của Nguyễn Tuân, bao giờ cũng phải khác người. Tôi mở cửa đón ông,
hơi ngỡ ngàng một chút. Tôi không chờ đợi một người xông nhà không phải
người trong gia tộc, những năm ấy người ngoài ít dám tới nhà chúng tôi
lắm. Lại càng không chờ đợi Nguyễn Tuân với sự sợ hãi của ông. Nhưng
không ai đi hỏi người đến xông nhà rằng tại sao ông đến. Với bất cứ
người xông nhà nào ta chỉ có thể vồn vã chào đón và đem bánh pháo đầu
tiên của ngày mồng Một ra đốt. Nguyễn Tuân đoán ra câu hỏi câm lặng của
tôi. Ông ý nhị nói:
- Nói thực, mình đến đây sớm vì chẳng biết đi đâu. Mà lại rất thèm đi
dạo một lúc trước khi bình minh ló rạng trong cái ngày đầu năm này.
Lang thang mãi rồi mình thấy mình đến đây. Không sao chứ?
Bố tôi nghe léo xéo bước ra, tươi cười ôm lấy bạn dìu vào nhà. Ông
sai tôi rót rượu, châm hỏa lò than để nướng mấy con mực. Bố tôi biết
Nguyễn Tuân không ưa đồ ngọt, khay mứt trên bàn chắc chắn sẽ không được
ông đụng đến. Ông ngồi xuống chiếu, xếp bằng tròn, giơ đôi tay cóng sưởi
trên hỏa lò. Lửa than làm vầng trán hói của ông bóng lên trong căn
phòng nhỏ của bố tôi. Bố tôi thường tiếp bạn thân trong căn phòng ấy chứ
không phải ngoài phòng khách. Hai người bạn già thân tình nhìn vào mắt
nhau, chạm ly trong im lặng. Cả Nguyễn Tuân, cả bố tôi đều không thích
những lời ồn ào.
- Ngon tuyệt - NguyễnTuân nhắp vài nhắp rượu trong vắt với vẻ thích thú rồi ngửa cổ cạn ly.
- Làng Vân chính hiệu đấy!
Bố tôi nói, nét hài lòng hiện lên mặt. Ông thích được chiều bạn và khi bạn vui, ông còn sướng hơn chính ông được vui.
- Tuyệt!
- Mình phải đặt loại đặc biệt cho cái Tết đoàn viên này.
Đúng vậy, đây là cái Tết đầu tiên gia đình tôi đủ mặt. Không thiếu
ai. Những Tết trước gia đình tôi tan tác. Tôi ở trong tù. Cha tôi bị lưu
đầy ở Nam Định.
- Hơn hẳn anh Trương Xá. Vào đến cổ họng là biết ngay! - Nguyễn Tuân xác nhận.
Phận con cháu, tôi được phép ngồi bên cạnh các cụ làm chân điếu đóm.
Tôi thích nghe bác Nguyễn nói chuyện. Trong câu chuyện của ông bao giờ
cũng có một cái gì mới, một cái gì ngồ ngộ, độc đáo mà không người nào
khác có. Về đời sống cũng như trong văn chương, ông là người uyên bác.
Tính về họ hàng theo đàng mẹ, tôi phải gọi ông bằng bác. Nhưng ông rỉ
tai tôi, một lần ở chỗ đông người: "Họ xa rồi, cùng cánh văn chương với
nhau, gọi thế nó mất đi cái sự bình đẳng, gia trưởng lắm". Tuy miệng
vâng dạ, tôi vẫn kính cẩn gọi bác xưng cháu với ông. Mẹ tôi là người
nghiêm khắc trong chuyện xưng hô lắm.
Chuyện vãn một lát, lại chuyện làng văn làng họa, ai mới viết cái gì
hay, bức hoạ cuối cùng của ai độc đáo, là đề tài yêu thích của ông,
Nguyễn Tuân hỉ hả ra về. Ông nói ông còn phải đến chơi với Văn Cao ("bà Băng bà ấy kiêng. Mình phải đến muộn muộn một tý!"), đến Nguyễn Sáng ("Tết nhất mà nó có một mình, buồn muốn chết!")
Ra khỏi cổng, Nguyễn Tuân dừng lại hồi lâu trên hè, nhìn phố Hai Bà
Trưng thưa thớt người đi lại vào sáng sớm tinh sương, ông nghiêng đầu
nói khẽ với tôi:
- Anh có thấy Hà Nội buổi sáng mồng Một này thiếu cái gì không?
Tôi không cần động não để tìm câu trả lời. Câu hỏi được đặt ra chỉ là
cái cớ cho câu trả lời đã có sẵn, chắc chắn là sẽ rất Nguyễn Tuân.
- Thiếu sương! - Nguyễn Tuân, mắt vẫn nhìn chung quanh, thở dài.- Anh
không nhận ra cái sự thiếu ấy, tôi không trách. Anh còn quá trẻ. Ngày
trước, sáng mồng Một bao giờ cũng có sương nhè nhẹ, không nhiều, một
chút gọi là có, nhưng đích thực là sương. Nó bay là là, thoang thoảng,
như có mà như không. Rét ngọt. Chỉ có trên các lá cây mới có sương hiển
hiện, lâu lâu đọng thành giọt, rơi xuống mặt mình, có khi lọt cả vào cổ
áo mình, rất là Tết. Đã mấy năm nay, vào ngày Tết mình cứ thấy thiếu
thiếu cái gì đó mà không biết là cái gì. Bây giờ mới hiểu ra: đúng là
thiếu nó, thiếu sương.
Tôi bàng hoàng trước nhận xét của ông. Tôi nhớ đến những năm xa xưa
khi tôi còn rất nhỏ. Đúng là Hà Nội những ngày đầu năm ấy sương la đà
trên mặt đường, lẩn khuất trong những bãi cỏ, bụi cây.
- Thưa bác, có lẽ tại Hà Nội đông dân thêm, nhiều nhà máy nhiều xe
cộ, thành thử cái tiểu khí hậu địa phương thay đổi, nhiệt độ do đó mà
cao hơn trước!
- Đốt anh đi! Các anh bây giờ, đụng đến cái gì cũng vội vã chỉ ra
nguyên nhân rồi dài dòng giải thích, cứ như chung quanh mình toàn một lũ
thất học vậy. Các anh làm văn kia mà - không nhìn tôi, ông nhăn mặt cằn
nhằn - Tôi là tôi đang nói cái có, tôi nói cái hiện hữu, nói cái cảm
xúc mà cái hiện hữu ấy gây ra. Còn cái chuyện đi tìm cội nguồn của hiện
tượng là việc của người khác.
- Thế là mất đứt cái anh sương xuân bảng lảng. Tiếc quá đi mất! -
Nguyễn Tuân lại thở dài. Ông buồn thật sự - Thiếu nó, Tết Việt Nam nghèo
đi, mà không chỉ nghèo đi một chút đâu nhá, anh hiểu không? Đành vậy,
sang năm phải tìm cách đón giao thừa ở ngoại thành, may chăng còn có thể
gặp lại nó.
Rồi đột ngột ông quay sang chuyện khác:
- Này, năm nay giáp Tết mưa thuận gió hòa, hoa đẹp lắm. Sao mấy hôm rồi không thấy anh đi chợ hoa?
Đã thành cái lệ, năm nào bố tôi và Nguyễn Tuân cũng rủ nhau đi thưởng
hoa ở Cống Chéo Hàng Lược. Có những buổi hai ông la đà từ trưa tới tối
mịt mới về đến nhà.
- Thưa bác, mấy hôm rồi cháu lại mắc bận.
Tôi nói dối. Thực ra tôi không đi vì tôi không thích chợ hoa. Cái mẩu
phố hẹp có tên là Cống Chéo Hàng Lược ngày thường đầy rác rưởi trong
những ngày giáp Tết bỗng trở nên nhộn nhịp khác thường. Trên là trời,
dưới là hoa. Và người đi xem hoa, mua hoa. Những cây quất trĩu quả vàng
chen lẫn với các cành đào được cầm trên tay, các sọt đan đựng đủ mọi
loại cúc, loại hồng, lay-ơn, thược dược... Ở đây ồn ào quá, nhiều trai
thanh gái lịch quá. Nhiều gương mặt hãnh tiến quá. Tôi còn sợ nhìn cái
cảnh chợ chiều ba mươi Tết, khi những người bán hoa co ro trong manh áo
mỏng, cành đào trong tay, mặt ngơ ngác, lo âu chờ khách. Trong cái bầu
không khí vui vẻ quá nhân tạo ấy, bông hoa nào, cành hoa nào, chậu hoa
nào cũng có vẻ tội nghiệp bởi cái thân phận hàng hóa của chúng.
- Đào năm nay được mùa. Chợ nhan nhản những đào là đào, giá lại hạ,
nhà nghèo nhất năm nay cũng có đào Tết. Thế mà đố có tìm ở Cống Chéo
Hàng Lược được một cành nào như cành đào của bố anh. Tuyệt! Không chê
vào đâu được. Năm nào cành đào của ông ấy cũng làm tôi mê man, cũng làm
tôi sửng sốt: "Thằng cha giỏi thật, sao mà nó khéo chọn đào đến thế!"
Thôi, tôi về. Còn phải đến mấy nhà nữa, mà mình thì thích cuốc bộ. Hôm
nay tôi đến là để chúc mừng gia đình anh đoàn tụ. Mai có khi tôi còn đến
đây nữa. Để ngắm cành đào của bố anh.
Ngày hôm sau ông lại đến thật. Và đúng là chỉ để ngắm có một cành đào mà thôi.
Bố tôi không phải là nghệ sĩ. Ông, nói của đáng tội, đã từng là nhà
báo. Mặc dầu cũng động tới chữ nghĩa, nhưng nhà báo vẫn có cái gì nó
khác với nhà văn (tất nhiên không kể những người có hai nghề nhập một).
Nhà báo không có tính lập dị thường gặp ở các nhà văn và các văn nghệ
sĩ, hay là tính cách kỳ quặc nào đó ở họ mà người đời quy cho là lập dị.
Có điều, như một người thuộc lớp nho sĩ cuối cùng còn rớt lại, mặc dầu
có Tây học, ông thích cuộc sống thanh đạm và rất yêu hoa. Trong nhà tôi,
kể cả những lúc khó khăn nhất, bao giờ cũng có hoa. Trước khi ông đi tù
ở nhà tôi là một vườn phong lan đủ loại, nổi tiếng trong những vườn
phong lan ở Hà Nội.
Tết nào ông cũng cầu kỳ chơi hai thứ hoa: thuỷ tiên và và đào.
Thủy tiên là thứ hoa không bình dân. Nó không thèm nở nếu chẳng may
rơi vào tay người không biết thưởng thức. Để cho thủy tiên nở, phải biết
nghệ thuật trổ thủy tiên. Con dao dùng để trổ thủy tiên không phải là
con dao bài bất kỳ, mà là một con dao dùng riêng cho nó. Bố tôi mua củ
thủy tiên về, giá rất đắt, hình như là phải nhập khẩu chứ nước ta thời
ấy chưa có cơ sở gây trồng. Thuỷ tiên có bề ngoài giống một củ hành tây
lớn, rất tầm thường, chẳng hứa hẹn một hương sắc nào. Chuẩn bị cho việc
gọt thủy tiên, bố tôi hì hục mài dao cho tới khi nó bén đến mức đặt sợi
tóc lên lưỡi dao mà thổi phù một cái thì sợi tóc lập tức bị đứt đôi, và
đầu nhọn của nó thì chỉ vô ý chạm ngón tay vào là máu ứa ra liền. Rồi
ông còn phải ngắm nghía hồi lâu cái củ hành nọ, cho tới khi quyết định
đặt nhát cắt đầu tiên lên mình nó. Những nhát cắt, nhát trổ chính xác
được ông cân nhắc từng tý, cho tới khi hài lòng đặt nó vào cái bát thủy
tinh, cũng lại thứ dành riêng cho nó.
Mẹ tôi chăm chú theo dõi bàn tay khéo léo của bố tôi xoay quanh củ
thủy tiên. Bà cũng là người khéo tay, nhưng khéo tay ở những việc khác,
chứ trổ thủy tiên thì bà chịu. Những Tết bố tôi vắng nhà, trên bàn thờ
ông bà ông vải chỉ có hoa huệ, thủy tiên thì hoàn toàn vắng bóng. Hoa
thủy tiên bắt đầu trổ những cánh xanh mập mạp cũng chẳng khác lá hành là
mấy, nhưng chúng nhỏ nhắn, ngắn và không vươn quá thành bát đựng. Người
gọt khéo có thể chỉ định đúng ngày hoa nở, khéo hơn nữa có thể đúng đến
cả giờ.
Thuỷ tiên do bố tôi gọt bao giờ cũng nở hết số hoa nó chứa trong mình
vào đúng giao thừa, chính xác vào cái giờ khắc thiêng liêng nhất của sự
giao hòa giữa người thuộc cõi âm và người thuộc cõi dương, giữa tổ tiên
và con cháu. Bố tôi đứng lặng trước ban thờ ông bà, đầu hơi cúi. Mẹ tôi
đứng sau ông thì thầm khấn vái. Hương trầm ngát trong nhà. Rồi pháo của
một nhà nào đó nổ vang, kéo theo sau nó cả một đợt sóng triều tiếng
pháo râm ran.
Tôi không bao giờ thấy được hương thủy tiên vào lúc thủy tiên nở hết
hoa của nó trong hương trầm và khói pháo. Sáng sớm mồng Một, rất sớm,
khi trời đất đã lặng đi mọi tiếng động của sự đón Xuân, lúc ấy mới thấy
được hương thủy tiên thoang thoảng. Đó là một hương thầm ẩn náu, thoang
thoảng mà kiêu sa. Nó không để lại trong tôi một ấn tượng rõ rệt nào.
Tôi cũng không cảm nhận được cái đẹp của hoa thủy tiên. Mà cũng có thể
đó là do ảnh hưởng câu chuyện chàng Narkisoss trong thần thoại Hy Lạp
mải mê ngắm sắc đẹp của chính mình trong nước suối, mải mê đến nỗi ngã
xuống mà chết đuối, trở thành loài hoa nọ. Tôi không thích những người
say mê chính mình.
Sau khi bố tôi qua đời, chẳng bao giờ trong nhà tôi còn có hoa thủy
tiên nữa. Nhưng hoa đào thì không bao giờ vắng bóng trong những ngày Tết
gia đình, với cách thưởng thức truyền thống mà những thế hệ đi trước để
lại.
Trước Tết một tháng, bố tôi, thường có tôi đi theo, đạp xe lên vùng
Quảng Bá, Nhật Tân, Nghi Tàm, nơi có những nhà trồng hoa cha truyền con
nối. Cùng với một chủ vườn nào đó đã trở thành người quen, bố tôi đi
thăm vườn và xem xét kỹ từng gốc đào để rồi cuối cùng chọn lấy một cành
thấp, ưng ý nhất. Tiền đặt mua cành đào được trao ngay cho chủ vườn. Giá
thường rất rẻ, lúc ấy chưa có ai mua đào. Ông chủ vườn rút con dao nhíp
trong túi ra, đánh dấu cành đào dành cho bố tôi. Chắc chắn nó sẽ không
bị bán vào tay ai khác. Bố con tôi hài lòng ra về. Tôi biết, trong óc bố
tôi đã hiện lên cành đào trong tương lai sẽ được đặt ở đâu, trong cái
bình nào ở nhà mình trong ngày Tết.
Khoảng hai bảy, hai tám tháng Chạp, bố tôi mới lên vườn nhận cành đào
về. Ông chủ vườn trao cành đào cho bố tôi với vẻ tiếc rẻ, không ngớt
lời khen bố tôi có con mắt tinh đời. Nhưng đó là cách đánh giá của hai
người biết chơi hoa với nhau. Người thường sẽ không mua cành đào này. Nó
xù xì ở phần gốc, có mấy cành đua dài và gân guốc, trên đó chỉ thấp
thoáng một số nụ.
Sau đó là phần sửa soạn cho cái đẹp của cành đào. Bố tôi còn ngắm nó
chán chê rồi mới lấy dao cắt bỏ một số cành con, đem thui phần gốc, rồi
trịnh trọng đặt cành đào vào trong lọ độc bình. Đó là một cái lọ lớn,
thường là lọ sành, nhưng phải thấp, miệng rộng, rất bình dị, đến nỗi khi
cành đào đã ngự trong đó thì không còn nhìn thấy cái lọ đâu nữa. Cành
đào được đặt trong góc nhà. Những cành đua của nó hướng về phía cửa,
khách vào có thể nhìn thấy những cánh tay của nó vươn ra chào đón.
Cũng như thủy tiên, cành đào sẽ nở rộ vào đêm trừ tịch.
- Chơi hoa là cách con người tìm niềm vui, tìm tâm trạng thư thái
trong mối giao hòa với thiên nhiên - bố tôi tâm sự trước cành đào
- Người ta chỉ có thể đón thiên nhiên vào nhà mình, chứ không thể mua
thiên nhiên đem về hoặc tệ hơn, áp giải nó về với mình. Vì vậy mà cái
bình phải khiêm tốn để tôn vẻ đẹp của cành đào, của mùa xuân. Cành đào
đẹp trước hết là ở cái dáng, cái thế của nó: phần gốc xù xì cho ta cảm
giác về sự vững bền của nền tảng, những cành đua không nên nhiều quá để
tạo ra cảm xúc thanh thoáng, khoáng đạt.
Bố tôi không thích đào rực rỡ quá, khoe khoang quá, hợm hĩnh quá.
- Đào như thế này đẹp hơn nhiều, cánh của nó chỉ phơn phớt một màu
hồng nhạt, vừa có duyên, vừa thầm kín. - bố tôi dạy - Người Nhật thích
màu hồng của hoa sakura - anh đào, có dễ cũng vì lẽ đó. Tín đồ của Thần
đạo không chịu nổi những hương sắc quá thế tục. Thêm nữa: trên cành đào
Tết không nên có quá nhiều hoa. Lá xanh bên cạnh hoa làm tăng vẻ đẹp của
hoa lên. Tất nhiên, mỗi người một ý, nhưng ông nội con và bố đều không
ưa những cành đào đầy ắp hoa, cành nào cành ấy đều đặn, trông xa như một
cái nơm. Đã thế có người lại còn cắm cái nơm đào ấy vào cái lọ độc bình
cổ cao, bằng sứ, với đủ mọi hình vẽ cầu kỳ sặc sỡ, rồi đặt nó ngất
nghểu trên bàn thờ ông vải nữa chứ. Không, chỗ của đào không phải ở đó.
Bố thích đặt nó ở đây dưới đất, ngang tầm với mình.
Tôi kể cho Nguyễn Tuân nghe cách bố tôi nhìn vẻ đẹp của cành đào. Ông tủm tỉm cười:
- Về đại thể, bố anh đúng. Nhưng ông ấy cũng có mắc một chút bệnh
giải thích. Cái đẹp, theo tôi, là cái không giải thích được. Chỉ có thể
cảm nhận được nó mà thôi. Bố anh cũng chẳng giải thích nổi tại sao ông
đã cắt đi một cành con này mà không phải một cành con khác, tại sao ông
giữ cành đua này mà lại bỏ cành đua kia, cái cành được để lại ấy gợi nên
trong lòng ông cảm xúc gì. Còn về phần màu xanh của lá trên cành đào
thì ông ấy đúng hoàn toàn. Hay gì một cành đào chi chít hoa? Nó làm ta
phát ngán. Mùa xuân thì phải có màu xanh của lá, của sự đâm chồi nảy
lộc, mới là xuân!
Bây giờ, cả bác Nguyễn Tuân, cả bố tôi, đều đã khuất núi.
Chỉ còn lại cái đẹp của hoa xuân mà hai ông tâm đắc ở trong tôi. Và nỗi bùi ngùi mỗi lần Xuân đến.
24/12/2002
Vũ Thư Hiên