Lưu Gia Lạc
Xuống bệnh viện ung bướu Gia Định Sài Gòn từ hôm mồng 6 tháng 1 năm
2014 với tình hình sức khỏe ở mức báo động thì mãi đến cuối tuần vừa
rồi các bác sĩ ở bệnh viện mới dám bạch hóa thông tin về bệnh tình thày
giáo Đinh Đăng Định. Cuộc nói chuyện (bạch hóa) của các bác sĩ với gia
đình thày Định và cả bên phía công an trại giam đang giam giữ bệnh nhân
như là một sự thanh minh muộn màng:
- Nếu các anh đưa bệnh nhân qua đây ngay từ những ngày đầu thì mọi thứ đâu đến nỗi, đâu dẫn đến tình trạng như hiện nay.
Tình trạng gì?
Gần đây thày Định đã không còn ăn được, có thể cực kỳ mỏi mệt, thường
bị ói mửa cả ngày, sau khi khám xét, chiếu chụp đến khi không còn có
thể giấu được nữa thì các bác sĩ cho truyền nước mỗi ngày và bệnh nhân
không được ăn mà chỉ được uống nước yến, lý do là do vết cắt dạ dày bị
viêm và phù nề, thức ắn trong dạ dày có khi nằm đó cả chục ngày không
tiêu, khả năng co bóp của dạ dày cực yếu... và cần phải trong trạng
thái chăm sóc đặc biệt.
Cuộc nói chuyện của các bác sĩ cho thấy họ cũng chẳng có tốt đẹp gì,
chẳng qua là họ muốn chối bỏ trách nhiệm bằng cách bạch hóa mọi vấn đề,
khi cần thì họ đâu phải sợ mấy ông công an làm gì, nhưng điều đó càng
cho thấy sự đớn hèn và chỉ biết đến lợi ích của riêng mình họ mà thôi,
còn bệnh nhân thì mặc, chỉ khi lợi ích, trách nhiệm của họ bị xâm phạm
hoặc bị ảnh hưởng họ mới cất tiếng nói. Điều đó không có gì là lạ trong
ngành y, nhưng trong trường hợp này thì quả thật họ đốn mạt hết sức.
Cần phải, cần được chăm sóc đặc biệt nhưng ngày tết đã cận kề, ngày
của xum họp, ngày của bánh chưng, ngày của quà cáp và biếu xén, ngày
của... xả hơi sau một năm lao động, công tác, cống hiến miệt mài...
nên người ta quyết định tạm ngưng mọi thứ để dành cho tết. Tết đã, tính
sau.
Chính vì thế nên họ quyết định cho thày Định được về ăn tết, nhưng mà
về cái nơi quen thuộc là phòng giam trên trại giam An Phước. Họ sẵn
sàng bất chấp tất cả, tất nhiên họ nắm trong tay hồ sơ bệnh án, họ nắm
trong tay các bác sĩ để họ có thể biết chắc chăn một điều rằng "nó không
chết ngay đâu mà phải lo", mà có chết hay có bị làm sao thì họ cũng đã
"tận tình cứu chữa" hết sức có thể, bằng chứng sẽ là những thước phim
được chắt lọc, dàn dựng lại từ nhưng máy quay camera 24/24, từ những đợt
sắp xếp để ghi hình lưu trữ. Phản ứng của công luận ư, của quốc tế ư
thì đây, những thước phim được chuẩn bị sẵn để chờ có dịp để tung ra sẽ
dán chặt vào miệng lưỡi dư luận.
Trưa nay người ta đưa thày Định về lại trại giam trong tình trạng cần
và phải chăm sóc đặc biệt. Có lẽ ở trại giam cũng là một hình thức
chăm sóc đặc biệt.
Họ đưa người tù nhân lương tâm đi để lại sự ngơ ngác, đớn đau và
tuyệt vọng nơi những người phụ nữ mỏng manh và yếu đuối, thẫn thờ và tất
cả như đổ sụp xuống với họ. Họ có cần phải ăn tết không khi mà chồng,
cha họ đang trong cơn trọng bệnh như thế này.
Giết người đâu cần phải bằng bom rơi đạn nổ, bằng dùi cui và dao găm,
có rất nhiều cách khác nhau để giết người... ai muốn biết, muốn học
thì hãy đi theo đảng cộng sản, và hãy nhanh chóng trở thành người cộng
sản Việt Nam.
Cách nhanh nhất để học cách giết người thì là trở thành chiến sĩ công an nhân dân.