Nguyễn Trung Tôn
Khi tôi còn rất nhỏ, chắc chỉ khoảng 3 hay 4 tuổi gì đó, khi mà
cuộc chiến tranh hai miền Nam - Bắc vẫn đang tiếp diễn, trẻ con chúng
tôi đã được nghe rất nhiều những câu chuyện với đại ý: cả những con vật
vô tri cũng biết căm thù “Mỹ - Ngụy”. Tôi còn nhớ từ những chuyện “Trâu
cũng biết đánh giặc” tới chuyện phân biệt kiến ta, kiến địch. Người lớn
nói với chúng tôi rằng loài kiến đen là kiến cộng sản, loài kiến đỏ là
kiến “Ngụy”. Kiến đen là của phe mình không cắn đốt ai cả. Kiến đỏ là
kiến của “Mỹ - Ngụy” nên chúng thường hay cắn đốt người. Tôi và chắc hầu
hết bạn bè tôi đều ngây thơ tin tất cả những câu chuyện này. Mỗi khi
tôi nghịch bị kiến đốt là tôi lại thấy rất căm thù “Mỹ - Ngụy”.
Những câu chuyện thời trẻ con tương tự như vậy đã in đậm trong suy
nghĩ của tôi. Tôi căm thù “Mỹ - Ngụy” đã giết chết những người thân của
tôi cùng bao nhiêu đồng bào khác nữa.
Cho tới năm 1981, lúc này tôi đã 10 tuổi, tôi được bố tôi đưa vào Sài
Gòn thăm gia đình bác ruột tôi. Người anh này của bố tôi đã bỏ xứ ra đi
từ bao giờ tôi không rõ. Bác tôi đã lấy vợ sinh con, và sống tại Sài
Gòn. Bác tôi có một người con lớn. Trước năm 1975 anh ấy học trong một
trường sĩ quan quân lực Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Sau khi Miền Nam thất
trận, anh bị bắt đi “học tập cải tạo”. May nhờ bố tôi làm giấy tờ xác
nhận gia đình tôi là gia đình “có công cách mạng” nên anh được rút ngắn
thời gian cải tạo. Năm 1981 khi tôi vào Nam thì bác tôi đã qua đời. Anh
trai cả của bác là người đón tiếp chúng tôi.
Mặc dù mới mười tuổi nhưng lúc này trong tôi đã có nhiều thắc mắc rất
lạ. Sao trước đây tôi nghe người lớn kể rằng “Ngụy” rất xấu xa độc ác
nhưng lúc đó tôi thấy anh tôi lại rất hiền lành và tình cảm với chúng
tôi. Cũng nhờ mối quan hệ gia đình ở Sài Gòn nên có dịp vào đây một hai
lần, gặp gỡ những người mà trước đây tôi vẫn gọi là “Ngụy”, tôi mới được
biết và sau đó mới thấu hiểu tấm lòng của họ. Họ cũng như tôi, cũng là
người Việt Nam, cũng máu đỏ da vàng, thậm chí cùng là họ hàng máu mủ của
tôi. Ấy vậy mà trước đây sao tôi lại căm thù họ tới vậy! Tôi bắt đầu
thay đổi suy nghĩ của mình về cuộc chiến tranh đầy đau khổ này.
Vì cuộc chiến tranh đó mà gia đình tôi phải ly tán. Vì nó mà máu đồng
bảo tôi ở cả hai miền phải đổ ra quá nhiều. Tôi không còn căm thù những
người mà trước đây tôi xem là “Ngụy” nữa. Ngược lại, tôi biết họ chính
là đồng bào, bà con, họ hàng, ruột thịt của tôi.
Xin lỗi quý độc giả tôi hơi miên man một chút trước khi đi thẳng vào
vấn đề. Điều thắc mắc lớn còn lại trong lòng tôi đến ngày nay là tại sao
những người cộng sản, hay nói đúng hơn là các lãnh đạo CSVN, vẫn còn
hằn thù những người lính VNCH và gia đình họ tới như vậy - những người
mà họ không ngừng gọi là “Ngụy”. Tại sao thù hằn tới độ đập phá nghĩa
trang Biên Hòa? Tại sao thù hằn đến độ gây sức ép lên cả chính quyền
Indonêxia để đập bỏ bia tưởng niệm các thuyền nhân Việt Nam - mà họ dán
nhãn là “gia đình Ngụy”- đã bỏ mạng trên biển? và còn nhiều dẫn chứng
khác nữa.
Ngày 19/1/2014 vừa qua, tức ngày kỷ niệm 40 năm cuộc Hải chiến Hoàng
sa, tại tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội, một số công dân mang tính đại
diện cho bà con khắp nơi muốn công khai bày tỏ tấm lòng tri ân đối với
những người đã hy sinh tính mạng vì sự toàn vẹn của đất nước. Đây là một
việc làm rất đáng được trân trọng và hoàn toàn nằm trong tập tục, văn
hóa Việt Nam, cũng như đúng với truyền thống anh hùng chống giặc ngoại
xâm của dân tộc. Thế nhưng họ đã không thể làm được như tâm nguyện trước
sự quấy phá bằng nhiều hình thức của những lực lượng nhân danh cái gọi
là “chính quyền”. Chắc quý vị đã đọc nhiều bài tường trình của những
người có mặt tại chỗ.
Kính thưa quý vị, một chính quyền của dân, do dân và vì dân thì không
bao giờ lại có những hành động thiếu văn hóa, vô đạo đức, thất nhân tâm
như vậy. Đến gỗ đá cũng phải đau lòng!
Tôi nghiệm thấy nguyên nhân chính đã đẩy lãnh đạo đảng tới tận cùng
của sự tối tăm đó chính là ý thức hệ, rồi họ buộc cả nước phải đi theo.
Kết quả là cả dân tộc này đang bị trói buộc làm nô lệ cho chủ nghĩa
Mác-Lê giữa lòng nhân loại ở đầu thế kỷ 21. Chủ nghĩa này đã ngang nhiên
chiếm ngự mọi mặt từ đời sống hàng ngày tới lề lối suy tư của người dân
trên cả nước Việt Nam, bất kể thực tế là nó đã bị nhiều dân tộc loại bỏ
ở khắp Đông Âu và ngay tại nước sản sinh ra nó là Liên Xô. Ở Việt Nam,
với tình trạng suy thoái mọi mặt của xã hội, sợi xích vô hình này càng
cần phải gỡ bỏ ngay lập tức. Nhưng thật đáng thất vọng khi ngay cả bước
đầu tiên và chỉ mới mang tính lý thuyết là việc bỏ điều 4 - một điều quá
nghịch lý, nghịch thời - ra khỏi bản Hiến pháp mới mà vẫn không dám
làm. Lãnh đạo đảng phê phán rất rõ và rất hăng các căn bệnh trầm trọng
của xã hội, từ lạm quyền đến tham nhũng, và cũng thấy rất rõ bài thuốc
để chữa tận gốc. Nhưng khi đến khâu đưa giải pháp vào thực hiện thì lãnh
đạo đảng đều run rẩy lùi bước và lại đưa lợi ích của cá nhân mình và
phe nhóm lên trên tất cả.
Thế là các chủ nghĩa mang tính bùa ếm đó tiếp tục làm cho con người
Việt Nam ngày càng ít tính nhân bản và càng trở nên tàn nhẫn, độc ác với
nhau. Nó tiếp tục tạo lằn ranh chia cắt tình huynh đệ, nghĩa đồng bào.
Và quan trọng hơn cả, nó tiếp tục làm dân tộc ta suy úy, mở ra cơ hội
cho Trung Quốc xâm chiếm dần từ lãnh thổ, lãnh hải đến kinh tế và văn
hóa. Nếu không thoát được cái vòng “Kim cô” đang kềm hãm cả dân tộc Việt
này, thì việc mất luôn những đảo còn lại tại Trường Sa chỉ còn là vấn
đề thời gian và tiến trình biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung Quốc
sẽ không còn chận lại được nữa trong thập kỷ tới.
Muốn xây dựng một xã hội công bằng dân chủ văn minh thật sự và nhất
là muốn giữ lấy Tổ Quốc Việt Nam thì điều đầu tiên dân tộc Việt Nam phải
làm là phải tìm cách giải phóng chính mình ra khỏi sợi xích vô hình mà
lãnh đạo đảng không đủ can đảm để đụng đến. Một khi đại khối dân tộc
chúng ta không còn lề thói suy nghĩ dưới bóng chủ nghĩa Mác-Lê nữa, thì
những người cần được giải phóng kế tiếp chính là những người trong Quân
đội và Công an, để các anh không còn phải “Trung thành với đảng trước
rồi tổ quốc sau” hay “Chỉ biết còn Đảng còn mình”. Chính nhân phẩm các
anh được phục hồi.
Bởi quy luật tất yếu của xã hội đã được cả nhân loại chứng minh: Khi
trí tuệ con người không còn bị kềm hãm thì độc tài nhất định phải bị
triệt tiêu để nhường chỗ cho một xã hội dân chủ, công bằng, và tự chữa
được bệnh tật để đi lên.
Chúng ta cùng giúp nhau và giúp dân tộc gỡ bỏ cái vòng kim cô hiểm độc này ra khỏi trí óc của mình.
Thanh Hóa ngày 24/1/2014