Hồ Ngọc Nhuận
Anh Đằng ơi,
50 năm trước, ở lứa tuổi 20, anh đã lên đường tiếp bước các bậc đàn
anh, theo tiếng gọi của trái tim yêu nước, vì lý tưởng một Tổ Quốc độc
lập thống nhất, một dân tộc tự do dân chủ hạnh phúc.
Anh đã cùng tuổi trẻ cả nước cất cao tiếng hát lên đường. Một bài hát
hơn nửa thế kỷ trước từ thành thị đến thôn quê đâu đâu cũng hát, và hơn
nửa thế kỷ sau, ở lứa tuổi anh, người người đều thuộc.
Tuổi trẻ thời nào cũng vậy, sẵn sàng lên đường dâng hết đời mình cho niềm tin, cho lý tưởng, cho các thế hệ mai sau.
Anh cũng vậy. Mà còn mong muốn dâng hiến nhiều hơn, gấp đôi nếu được, và thật sự anh đã dâng hiến đến hai lần.
Mà lần này là khi đời đã xế bóng, khi phải nằm liệt giường đấu tranh
chống lại cơn bệnh hiểm nghèo, anh đã không ngần ngại lên đường một lần
nữa. Vì niềm tin một THAY ĐỔI phải đến với đất nước.
Bởi sự thật, trong đời sống một đất nước, có một lúc nào đó mà mỗi
người đều phải lựa chọn: hoặc tiếp tục phục tòng bạo lực, tiếp tục ngó
lơ, cúi mặt; hoặc chống lại, chiến đấu để bảo vệ những quyền làm người
căn bản nhất của mình và của đồng bào mình.
Bởi im lặng trước việc không thể chấp nhận được ít nhất cũng là một thứ bảo chứng cho nó.
Bởi mọi thay đổi, cả vận mệnh đất nước, cả vận mệnh mỗi người, không
phải từ đâu đến, hay từ trời. Càng không đến từ những lời hứa ảo, dối
trá của bạo quyền. Mà từ mỗi người, từ trong suy nghĩ và hành động của
mỗi người.
Bởi tự do không là quà biếu của bất cứ ai, càng không là của cái chế
độ “xin cho” này. Mà phải đòi. Và khi đã lên tiếng đòi… là đã tự do ngay
từ trong cái đầu của mình rồi.
Bởi, sau một đoạn đường dài cống hiến suốt mấy mươi năm cho lý tưởng
tự do dân chủ độc lập của Tổ Quốc, không ai có thể chịu đựng được sự
phản bội của một nhóm kẻ cơ hội vụ lợi đã độc chiếm hết công lao xương
máu giành độc lập của dân tộc, lại còn nhẫn tâm cướp hết các quyền làm
dân, các quyền làm người, áp đặt chế độ thống trị thực dân bản xứ chưa
từng thấy trong lịch sử nhân loại lên đa số đồng bào mình.
Anh đã từng hơn một lần góp sức tấn công vào mọi biểu tượng của xiềng
xích. Nhưng lần này, ngoài việc tấn công vào những biểu tượng của bạo
lực, anh còn phát pháo tấn công vào thành trì của dối trá, tráo trở… vô
đạo nhất lịch sử dân tộc.
Anh đã dâng hiến đời anh đến hai lần. Hai lần cách nhau hàng nửa thế kỷ.
Hàng nửa thế kỷ đã trôi qua, xã hội đã có nhiều thay đổi. Và một lần
nữa dân ta lại bị chia đôi. Không phải do bàn tay ai khác hơn là của một
tối thiểu số phản bội, âm mưu nô lệ hóa tuyệt đại đa số đồng bào mình.
Một lần nữa dân ta lại bị đè đầu. Không phải do một chế độ thực dân nước
ngoài, mà là do một chế độ thực dân bản địa.
Có chế độ thực dân nước ngoài đã từng dạy dân ta rằng tổ tiên ta
không là người Việt. Có chế độ đã từng buộc dân ta muốn yêu nước phải
yêu cái chủ nghĩa ngoại lai nào đó, mà trăm, ngàn năm trước dân ta không
hề biết, và trăm, ngàn năm sau dân ta cũng không muốn biết. Và giờ đây
có chế độ lại âm mưu đặt lên đầu dân ta 16 cái chữ vàng cùng bốn cái tốt
gì gì đó được phương Bắc ban cho.
Có chế độ thực dân nước ngoài đã từng tận dụng khai thác các nguồn
tài nguyên nước ta đưa về mẫu quốc. Bè nhóm các tập đoàn thực dân bản xứ
thời nay, và nước ngoài câu kết, đang âm mưu lần lượt biến toàn dải
giang sơn nước ta thành cái sân sau, toàn thể vùng biển Tổ Quốc ta thành
cái ao nhà của bọn bành trướng phương Bắc.
Cái độc đáo và độc địa của chế độ thực dân bản địa ở đây là đã móc
ngoặc được hai thứ tưởng chừng không thể móc ngoặc được: cái thứ tư bản
và cái thứ xã hội chủ nghĩa. Nó vừa chạy theo kinh tế thị trường, tức
bãi bỏ kế hoạch hóa, vừa giữ chặt định hướng xã hội chủ nghĩa, tức giữ
chặt mấy thứ quy hoạch. Cốt lõi là giữ chặt cái quy hoạch đất đai để
tiện lấy đất và chia cắt ruộng đất của toàn dân cho guồng máy đô hộ và
cho các tập đoàn tài phiệt trong ngoài nước. Và ưu tiên là quy hoạch cán
bộ để muôn đời ngồi trên trị vì đất nước. Chế độ thực dân nước ngoài
ngày trước đã từng mở trường bảo hộ ở mẫu quốc, để đào tạo các tên chánh
tham biện đưa sang làm chủ các tỉnh ở Nam Kỳ thuộc địa. Còn thực dân
bản địa ngày nay thì chú ý coi trọng quy hoạch cán bộ từ thấp đến cao,
bồi dưỡng các con cháu truyền nhân từ trong trứng, rồi cho đi du học ở
nước ngoài, chủ yếu ở các nước thực dân đế quốc cũ mới, để khi về nước
không phải chỉ đứng trên đầu tỉnh mà ngồi trên đầu cả nước. Cho đến muôn
đời.
Ngày xưa thực dân nước ngoài chia dân “của họ” ra làm hai loại: công
dân ở mẫu quốc, được hưởng mọi thứ quyền, và thần dân thuộc địa, chỉ
được cúi đầu làm nô lệ. Như thần dân Nam Kỳ, thần dân An Nam. Thực dân
bản địa ngày nay không phân chia dân Việt Nam ra như vậy. Đối với họ,
ngoài họ ra thì là Nhân Dân hết, là Nhân Dân tuốt. Cá nhân đi hỏi việc ở
các cơ quan cũng phải chứng minh mình là nhân dân. Công An bắt trộm hay
đàn áp biểu tình cũng là nhân dân. Tòa án xử tội cũng là nhân dân. Thậm
chí tờ báo của ai đó, do ai đó viết, mà dân không biết, không đọc cũng
là Báo Nhân Dân… Nhân dân đã bị dựng thành một thứ bình phong, một thứ
công cụ tập thể, nhập cục thành một khối không hình thù, không màu sắc,
không chánh kiến, không tổ chức,hay tổ chức “cuội”, tay bị xiềng, miệng
bị khớp, mọi thứ tự do đều chỉ là những cái bánh vẽ để “nhai ngồm
ngoàm”, dù muốn hay không muốn, như một nhà thơ đã từng viết.
Vậy mà anh Lê Hiếu Đằng và các bạn của anh lại đòi xây dựng ở đây một
xã hội dân sự Việt Nam, một xã hội công dân dân chủ tại Việt Nam, thì
hơi làm khó cho cái chế độ thực dân bản địa ở đây rồi.
Anh Đằng ơi,
Có người nói: “Mục đích của hành động không quan trọng bằng con đường
hành động”. Nhưng bạn bè anh đều thấy: mục đích và con đường anh hành
động, vào cuối đời, đều rất quan trọng và có ý nghĩa như nhau.
Sáng hôm qua, khi nhìn anh chuẩn bị nằm vào áo quan để chuẩn bị lên
đường lần cuối, bạn bè anh đều ghi rõ nét bình thản trên mặt anh. Bởi
anh tin chắc: mục đích anh theo đuổi và con đường anh đi sẽ không bao
giờ bị bỏ dở. Cho đến khi nào mỗi người và mọi người dân Việt không ai
bị xích xiềng nữa, bởi bất cứ ai ./.
Sài Gòn – TP Hồ Chí Minh, ngày 24/01/2014
H. N. N.
Sài Gòn – TP Hồ Chí Minh, ngày 24/01/2014
H. N. N.