Võ Thị Hảo
Boxit VN
“Dân khí nước ta bị suy giảm quá tệ… Khiếp sợ quen thói, nghe và thấy
chật hẹp, tai như điếc, mắt dường mù… Người dưới phải làm điều đê tiện
mà không biết hổ, phải chịu sự ô nhục mà không biết thẹn…
(Phan Bội Châu – Bức thư viết bằng máu và nước mắt từ đảo Lưu Cầu).
(Phan Bội Châu – Bức thư viết bằng máu và nước mắt từ đảo Lưu Cầu).
Chuyện cướp bóc ở làng Vĩ Đại
Làng ấy nhỏ, nhưng có tính vĩ cuồng nên tự đặt tên là làng Vĩ Đại.
Ông Cột sống giữa làng Vĩ Đại gồm ba mươi ba người. Xung quanh có ông Kèo, bà Ninh, người làng cùng một số côn đồ.
Đám côn đồ chuyên hà hiếp cướp đoạt. Mỗi tháng tại làng có trung bình 9 vụ cướp bóc.
Người làng nhìn thấy nhưng lờ đi, chỉ đến khi mình là nạn nhân, mới kêu khóc thì đã muộn.
Không đành lòng, ông Cột, ông Kèo và bà Ninh bèn bênh vực những nạn nhân. Đám côn đồ phải chùn tay. Số vụ cướp bóc giảm còn 6.
Đám côn đồ ấy tức lắm, một hôm liền dựng ra một vụ đánh ghen, xúm
lại đánh ông Cột, đã thế còn hô hào dân làng vào đổ tội, bêu riếu, làm
nhục, làm chứng giả. Ông Cột bị ném đá gãy nát một chân, rồi từ đó cũng ê
chề vì người làng xử ác, không dám lên tiếng nữa.
Số vụ cướp bóc tăng lên 1/3, lại trở thành 9 vụ.
Ông Kèo và bà Ninh vẫn liều mạng bênh vực người lành. Bọn côn đồ
thấy chiêu dối trá bạo lực hiệu quả, liền đổ cho ông Kèo tội ăn cắp. Tòa
án làng dẫu biết Kèo vô tội nhưng vẫn tống Kèo vào ngục.
Thế là chỉ còn bà Ninh đơn thương độc mã. Số vụ cướp bóc tăng lên
thành 15. Thu nhập của đám côn đồ tăng theo. Mỗi tháng, tại làng Vĩ Đại
có khoảng 15 nạn nhân.
Bọn chúng được đà, lại đổ tội làm giấy tờ giả, đưa tiếp bà Ninh vào tù. Số vụ cướp bóc tăng lên 20 rồi 25…
Bây giờ thì những người không phải côn đồ đều trở thành nạn nhân. Nhiều người trong đám côn đồ cũng bị kẻ mạnh hơn hà hiếp.
Lúc đó, có người dân làng Vĩ Đại mới đập đầu kêu khóc mà rằng:
Bây giờ chúng ta dở sống dở chết, chẳng còn ai cứu giúp. Giá như ngày
trước chúng ta dám kêu lên, không mặc kệ ân nhân bị hành hạ, không làm
chứng dối, ném đá tiếp tay cho bọn cướp hãm hại người lành thì đâu đến
nông nỗi này…”.
Sự dối, bạo lực và dân khí suy đồi
Câu chuyện trên đây là thực tế đang có ở nhiều nơi tại VN, khi rất
nhiều người trong chúng ta đã bỏ qua lương tri và sự thật, im lặng, vô
cảm trước sự oan khuất của đồng bào mình.
Nhiều người đã từng chua chát tự hỏi, trong đám đông chen chúc kia,
trong đồng nghiệp, trong hàng xóm, trong bạn bè, trong những nhà chức
trách tại cơ quan đoàn thể… khi chúng ta làm điều đúng, khi bị oan
khuất, liệu có bao nhiêu người trong số họ dám đứng ra nói sự thật và
bênh vực ta?
Ai? Hy vọng nào ở đám người hoặc hèn nhát hoặc tham lam vô cảm chỉ
sáng tối làm bóng lộn bộ da và căng đầy cái dạ dày của mình, sống chết
mặc bây?
Hy vọng nào từ đa số dân biểu, quan chức, cơ quan đoàn thể, nhà báo,
luật sư, văn nghệ sĩ, quan tòa, quân đội, công an, nhà khoa học, nhà
giáo… – những người có công cụ ngôn ngữ, quyền lực hoặc vũ khí có thể
bảo vệ công lý nhưng đã và đang cúi đầu khoanh tay câm lặng, chỉ lên
tiếng khi đụng đến quyền lợi của chính họ?
Đa phần mọi người đều nói rằng tìm người có dũng khí và trung thực bây giờ thật khó như tìm kim đáy biển.
Chính bởi thế, chúng ta là số đông, gần cả trăm triệu người, nhưng
lại bị gọi là một đám đông hèn yếu, thậm chí còn không dám mở miệng cất
lời bảo vệ chính mình, cam tâm nô lệ, còn nói gì đến việc bảo vệ người
khác!
Đó là sự suy đồi của dân khí.
Vấn đề thịnh suy của một đất nước, đương nhiên ở trách nhiệm nhà cầm quyền, nhưng không thể không tính đến nguyên nhân dân khí.
Khí chất và khí phách của người dân thể hiện trong tính cộng đồng,
trách nhiệm xã hội, trong sự lựa chọn, dám tôn vinh sự thật, biết tri ân
những người vì cộng đồng và công lý, dám chống lại bất công, bạo ngược.
Dân khí mạnh buộc kẻ ác phải chùn tay và phải cư xử đúng mực. Dân khí
cũng khiến mỗi người có được sức mạnh tinh thần để thoát vòng nô lệ
luôn chờ chực bủa vây.
Chí sĩ yêu nước Phan Bội Châu từng xót xa khi bàn về dân khí.
“…Cái tệ ấy buổi đầu là do tính nhu nhược, theo mãi, hóa ngu hèn đến
nỗi … có miệng lưỡi mà không biết trình bày,…u mê gàn dở, không chút căm
giận, sao mà hèn nhát sút kém đến thế…( Phan Bội Châu toàn tập, tr 145.
NXB Thuận Hoá Huế, 1990).
Hãy ngẫm nghĩ tiếp những lời của Phan Bội Châu: “ …Các người chỉ là
một khối thịt sống, ù ù cạc cạc không biết cái gì, chỉ ngồi mà trách cứ
lẫn nhau, trông mong lẫn nhau mà thôi…. đến nỗi cùng xô đẩy dắt díu nhau
xuống hồ cả một lũ, một đoàn… Ngó lại các ngươi, ta chỉ hổ thẹn với con
chó của tên Đạo Chích…” (Thời thế và anh hùng - Phan Bội Châu toàn tập,
tr175-176, NXB Thuận Hóa Huế, 1990).
Những lời đó đã phản ánh tình trạng dân khí của người VN trong những
năm đầu thế kỷ XX. Thời đó, với sự hà khắc của chế độ phong kiến, nếu
dám trái ý triều đình, có thể bị tội tru di tam tộc.
Tệ thế, nhưng thời đó vẫn có những chí sĩ yêu nước như Phan Bội Châu,
Phan Chu Trinh và đông đảo người ủng hộ… Đám tang người tù yêu nước
Phan Chu Trinh ngày 4/4/1926 có tới khoảng sáu vạn người Nam Kỳ (có tài
liệu nói là khoảng mười vạn, tức là khoảng 1/3 dân số Sài Gòn) theo sau
quan tài ông để bày tỏ lòng biết ơn và chí khí, bất chấp sự ngăn cấm của
chính quyền, phong trào truy điệu để nối chí ông được tổ chức khắp ba
kỳ.
Thật đáng buồn là sau hơn một thế kỷ, những nhận định của Phan Bội
Châu vẫn mang tính thời sự, thậm chí thực tế ngày nay còn đáng đau xót
hơn hơn.
Làm sao tưởng tượng nổi là không khí quy chụp tư tưởng, vu oan giá
họa, xét xử bất cần công lý thuở Cải cách ruộng đất những năm 50 của thế
kỷ trước dường như đang sống lại ở thời này ở nhiều vụ việc, tạo vô số
dân oan ở nơi nơi. Trong một số bài báo và phóng sự truyền hình, thật
nhục nhã cho nghề nhà báo khi một số người thay vì làm rõ sự thật như sứ
mạng, thì lại “gắp lửa bỏ tay người” chỉ để đổi lấy tiền bạc, chức vị
hoặc sự yên ổn!
Trên thực tế, tỷ lệ người trộm cắp cướp đoạt không lớn so với dân số
nhưng sự hoành hành của chúng thật không giới hạn. Chỉ có thể ngăn chặn
bằng cải cách thể chế. Một mặt khác, mỗi công dân cũng không thể không
nhìn lại trách nhiệm của mình trong việc đã để dân khí suy đồi.
Tù nhân lương tâm - những Tráng sĩ công lý
Những tù nhân lương tâm – nằm trong số hiếm hoi những tráng sĩ vì đấu
tranh cho lợi quyền chung, nhiều người trong số họ đang bị giam cầm đày
đọa sau song sắt – lẽ nào ta không nợ họ?!
Khi tù nhân lương tâm Nelson Mandela khốn khổ vì bị nhà cầm quyền Nam
Phi kết án chung thân, đày đọa ông trong tù tới 27 năm, mỗi người Nam
Phi và người dân trên thế giới, kể cả người Việt Nam, đều nợ ông vì ông
đã vì dám dũng cảm đứng lên chống lại chế độ phân biệt chủng tộc, bảo vệ
quyền con người và tự do.
Mặc dù nhà cầm quyền đổ cho ông vô số trọng tội, bôi nhọ bằng mọi
cách, nhưng ông đã được tôn vinh là người anh hùng của Nam Phi và thế
giới, lĩnh tới hơn 250 giải thưởng, trong đó có giải Nobel Hòa bình, trở
thành vị tổng thống dân cử đầu tiên của Nam Phi và là một trong những
vị cứu tinh của nhân loại.
Tương tự, bà Aung San Suu Kyi đã bị chế độ độc tài quân phiệt Myanma
nhục mạ, kết tội, giam cầm và quản thúc tới gần 21 năm chỉ vì bà lãnh
đạo cuộc đấu tranh bất bạo động cho việc thiết lập một nền dân chủ và
thể chế tiến bộ cho người Myanma. Bà cùng những đồng chí của mình đã
thức tỉnh chế độ quân phiệt tàn bạo, khiến đất nước này gần đây phải
chuyển đổi theo thể chế dân chủ và tự do. Bà là vị cứu tinh của Myanma,
cũng được giải Nobel Hòa bình và được tôn vinh là một trong những vị anh
hùng của thế giới.
Mỗi người Myanma, nếu có lương tri, đều biết rằng mình may mắn được
nợ bà - nợ những nỗi thống khổ mà bà đã vì họ mà chịu đựng. Nợ những
hoạt động nhằm xóa bỏ chế độ độc tài quân phiệt mà bà đã bền gan thực
hiện cho bà và cho họ.
Khi xã hội loài người tiến lên được một bước về phía tự do, bình đẳng
và công lý thì thường lại có rất nhiều người phải hy sinh trong công
cuộc đấu tranh chống lại những thế lực luôn lấy việc cưỡng đoạt hạnh
phúc của người khác để phục vụ cho quyền lợi riêng của chúng làm lẽ
sống.
Suy cho cùng, không ai sống trên đời mà lại có thể chối bỏ hân hạnh
gánh trên vai những món nợ tinh thần phải trả cho mình và cho cộng đồng,
cho niềm hạnh phúc của con người.
Bởi thế bất kỳ công dân nào cũng có trách nhiệm đương nhiên phải đấu
tranh cho tự do, nhân quyền và công lý cho mình và cho mọi người.
Đó là khí chất làm người, là dân khí, là nhân tố cốt lõi tạo nên nền công bằng và vững mạnh cho một đất nước.
Cần ý thức rằng, khi một người chối bỏ trách nhiệm đó, là đem lại tổn
thương cho chính mình và cho xã hội. Trong nỗi oan khuất của người vô
tội này bao giờ cũng hàm chứa mối đe dọa về nỗi oan khuất rồi cũng sẽ
đến với những người khác.
Khi công dân ý thức được điều đó, nghiễm nhiên sẽ có phẩm giá của
loài hiểu biết, hãnh diện về khí chất làm người của mình, sẽ không còn
sợ hãi bóng tối và những sự đe dọa.
Khi nhận thức được như thế, sẽ có sức mạnh tinh thần để biết tạ ơn và
biết hành động để trả nợ, để không chỉ sống cho ta, trong kiếp ngắn
ngủi này, mà biết còn hân hoan sống cho cộng đồng.
Người Việt Nam hãy “mở miệng”
Người Việt Nam, đương nhiên mỗi người cũng mang món nợ của mình.
Như người làng Vĩ Đại nợ những giọt máu, nợ cái chân gãy, nợ sự oan khuất và tự do bị tước đoạt của ông Cột ông Kèo bà Ninh…
Ta hân hạnh nợ nần bao nhiêu người anh hùng bảo vệ đất nước, chống
tham nhũng - ma túy - cướp bóc, những nhà tư tưởng và nhà khoa học vì
con người. Ta nợ bao Tráng sĩ lương tâm – họ xứng đáng được tôn vinh là
Tráng sĩ – vì có bản lĩnh dám chỉ ra những cái sai cho nhà cầm quyền
biết, thực chất là họ đã giúp nhà cầm quyền để củng cố nền hòa bình,
công lý và tự do.
Thật đau lòng là nhiều người trong số họ lại đang bị giam cầm và hành
hạ sau song sắt nhà tù. Đa phần trong số họ là vô tội. Càng bị đàn áp,
bôi nhọ, bản lĩnh và phẩm chất của họ càng tỏa sáng.
Những người dám nói lên sự thật, đòi quyền làm người, dám phản đối
cái ác và bất công, hoàn toàn không hề là người đối lập với đảng và
chính phủ Việt Nam, mà chính nhiều cá nhân, tổ chức nằm trong hệ thống
quyền lực đã có những hành vi ngày càng đối kháng với quyền lợi chính
đáng của nhân dân, đất nước.
Nhưng danh sách tù nhân lương tâm tại Việt Nam tăng theo mức độ đàn
áp. Chỉ trong nửa đầu năm 2013 này đã có tới khoảng 50 người bị bắt
giam. Theo công luận và nhiều luật sư, họ đã bị kết tội oan. Đặc biệt
bất công là trường hợp quy tội “trốn thuế” cho Điếu Cày và luật sư Lê
Quốc Quân để bỏ tù và đối xử tàn nhẫn với họ, trong khi vô số cá nhân,
công ty, đại gia, người trong giới biểu diễn… thiếu thuế hàng chục, hàng
trăm tỷ đồng, thì chỉ truy thu và được gọi là “kê khai thiếu chứ không
phải trốn thuế” (theo trả lời PV của bà Lê Thị Thu Hương, Phó cục trưởng
Cục thuế TP HCM - Theo VNExpress- 27/7/2013).
Gần đây, việc bị dồn vào tình thế phải tuyệt thực liên tiếp của một
số tù nhân lương tâm như Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân, Điếu Cày… và cuộc
nổi dậy bất đắc dĩ của tù nhân tại trại giam Z30 A Xuân Lộc – Đồng Nai
ngày 30/6/2013 vừa rồi đã lại làm phẫn nộ thêm nhiều người có lương tri
trong và ngoài nước.
Hiện trạng ấy khiến cho dư luận đặt ra nhiều câu hỏi nhức nhối. Thật
trái đạo lý, và có khôn ngoan không, khi nhà chức trách đang chọn cách
giải quyết những vấn nạn chính trị - kinh tế - xã hội bằng súng và xiềng
xích đe nẹt tự do ngôn luận thay vì cải cách thể chế và cải cách kinh
tế?
Chỉ tìm cách đổ lỗi cho các “thế lực thù địch diễn biến hòa bình” bên
ngoài chứ không cắt bỏ khối ung bướu ngay trong thể chế, đó thực ra là
một sự “tự sát”, không những làm trầm trọng thêm các vấn đề cấp bách
hiện nay mà còn khiến Việt Nam càng thêm giảm uy tín và khiến cộng đồng
quốc tế không thể làm ngơ.
Việt Nam hiện đang bị xếp thứ gần chót hạng (172/179 quốc gia) trong
bảng Chỉ số Tự do Báo chí thường niên 2013 do tổ chức Phóng viên Không
biên giới thực hiện.
Không phải vô cớ, không chỉ có sự đòi hỏi từ một số đồng bào Việt
Nam, mà ngày càng dồn dập tăng số lượng cá nhân và tổ chức trung lập có
uy tín trên thế giới bày tỏ sự ủng hộ đối với những nhà phản biện và tù
nhân lương tâm Việt Nam, đòi phải lập tức trả tự do cho họ.
Ngày 18/4/2013, Quốc hội chung châu Âu thông qua nghị quyết tố cáo Việt Nam đàn áp tự do ngôn luận và hạn chế tự do tôn giáo.
Ngày 17/6/2013, có tới 12 tổ chức NGO, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền
Thế giới, Trung tâm nhân quyền Kennedy (Mỹ) và một đoàn gồm 12 nghị sĩ
Mỹ… cũng lên tiếng mạnh mẽ yêu cầu chính phủ Việt Nam phóng thích ngay
luật sư vô tội Lê Quốc Quân, đồng thời yêu cầu chấm dứt việc đàn áp các
luật sư và các nhà chỉ trích chính phủ về vấn đề nhân quyền.
Ngày 27/6/2013, bản Dự thảo về luật nhân quyền cho Việt Nam được Ủy
ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ thông qua, đưa ra cảnh báo dứt khoát cho Việt
Nam là phải cải thiện về nhân quyền, nếu không muốn có những tổn hại về
kinh tế và thương mại, hoặc những nguồn viện trợ nằm ngoài chính sách
nhân đạo từ Mỹ.
Một Dự luật nhân quyền cho Việt Nam và Dự luật chế tài nhân quyền
Việt Nam, hiện đang được trình cho Hạ nghị viện và rồi Thượng nghị viện
Mỹ, là những hành động cảnh báo mạnh mẽ để Việt Nam cân nhắc lại và hành
xử cho đúng với những văn bản đã ký cam kết về Quyền con người cùng thế
giới.
Trong hoàn cảnh Chủ tịch nước Việt Nam vừa ký văn bản cam kết hợp tác
toàn diện với Mỹ, nếu Việt Nam không cam kết suông, thì vấn đề cải
thiện nhân quyền tại Việt Nam lại càng cấp bách hơn bao giờ hết.
Mỗi người Việt Nam xin hãy tỉnh táo để tránh thảm họa đều trở thành
nạn nhân của nạn côn đồ cướp bóc, như người dân làng Vĩ Đại. Hãy mở
miệng bảo vệ chính chúng ta và các Tráng sĩ công lý.
Mỗi người Việt Nam vốn đều mang căn tính thiện và dũng khí trong mình, với lòng yêu công lý, hòa bình và hạnh phúc.
Vậy hãy để cho căn tính này được tự nhiên bộc lộ.
Hãy hồn nhiên “mở miệng” như tạo hóa vốn tạo nên ta thế. Như một sự
xác tín rằng ta là con người, xứng đáng được hưởng những quyền tối thiểu
đương nhiên của con người đã được tạo hóa ban cho. Nếu sống mà không có
quyền tự do ngôn luận, quyền được hưởng công lý và bình đẳng, thì sống
khác nào đang chết.
Mỗi công dân Việt Nam, nếu cố gắng vượt qua sự sợ hãi và vô cảm thì chắc chắn sẽ chấn hưng được dân khí.
Người Việt Nam cũng biết hân hạnh mang nợ và trả nợ lương tâm. Như
thế không phải là chống đối nhà cầm quyền, mà là thức tỉnh họ phải trở
lại con đường đồng hành cùng nhân dân xây dựng một nền dân chủ, tự do,
đất nước toàn vẹn lãnh thổ và giàu mạnh.
V.T.H.