Trần Mộng Lâm
Đúng quá anh Phúc ơi, tôi cũng
không phải dân Bắc XHCN dù tôi nói tiếng Bắc. Vì nói giọng Bắc
không pha một tý giọng Nam nào nên hồi đi du lịch Nhật, trên
máy bay một ông Úc gốc VN ngồi bên cạnh, tưởng tôi là dân Bắc
không thèm nói chuyện với tôi. Mãi về sau mới biết tôi là dân
Đức nên xin lỗi. Đấy anh thấy, dân Bắc của cái XHCN bị khinh
thường như thế nào.
Ngay như nhóm tụi tôi gặp đoàn du
lịch dân Bắc trong hotel ở Nhật, tụi tôi đâu thèm nói chuyện mà
nhìn họ một cách không thiện cảm. Nghĩ chắc đây là COCC, con
ông cháu cha, loại cán bộ cao cấp tư bản đỏ, mới có tiền đi
chơi thả dàn như vậy.
PP
Tôi Không Phải Dân Bắc XHCN
Trên giấy tờ, tôi sinh ra tại tỉnh Nam Định,.
Trên thực tế, tôi nói tiếng Việt giọng
bắc, không uốn lưỡi khi phát âm những tiếng bắt đầu bằng tr. Những chữ
bắt đầu bằng v, tôi nói rất rõ, nhưng may mắn không lầm chữ l với chữ n.
Nhưng tôi không phải người Bắc.
Hiệp định Genève đưa tôi vào miền Nam rất sớm, ngay khi tôi vừa lên Trung Học.
Tôi lớn lên tại miền Nam, học theo chương trình bộ Giáo Dục Miền Nam, đọc sách miền Nam, học và thành tài tại Miền Nam.
Trong những năm sống tại Miền Nam, tôi
nổi trôi theo những thăng trầm của miền Nam. Tôi biết thế nào là Bình
Xuyên, thế nào là Đệ nhất Cộng Hòa, ông Diệm, ông Nhu, ông Thục, rồi sau
đó, ông Khánh, ông Thiệu, ông Kỳ, ông Trí Quang, ông Tâm Châu, ông
Dương Văn Minh…v.v
Lớn lên, như tất cả những người thanh niên miền Nam, tôi đi lính.
Khi nhập ngũ, tôi thấy mình làm rất đúng, trốn lính mới là làm sai, là hèn nhát.
Sau 7 năm quân ngũ, Miền Nam bại trận.
Kẻ thắng trận Miền Bắc CS đưa chúng tôi
vào tù. Trong tù tội, người ta sỉ nhục chúng tôi đủ điều, nào là quân
bán nước, nào là “ngụy”, nào là bọn “hiếp dâm đàn bà, thủ tiêu con
nít”…v.v.
Câu chuyện của đời tôi sau đó cũng như
cuộc đời của rất nhiều người thanh niên Miền Nam, sau tù tôi, là vượt
biên, là trại tỵ nạn tại Mã Lai, là làm lại cuộc đời từ con số không, là
kiếp lưu đầy nơi đất người.
Năm nay, bước vào lớp tuổi cổ lai hy,
nhìn lại cuộc đời mình, tôi nhận thấy một điều, là tuy được sinh ra tại
Miền Bắc, tôi không phải là người Bắc XHCN, hiểu theo cái nghĩa Việt Nam
Dân Chủ Cộng Hòa của Cộng Sản.
Tổ Quốc của tôi là Việt Nam Cộng Hòa .
Kể từ sau hiệp định Genève năm 1954, người Việt sống tại Miền Nam và Miền Bắc không cùng một văn hóa.
Họ cùng một nguồn gốc, tôi đồng ý.
Nhưng người Anh và người Mỹ, người Úc, cũng cùng một nguồn gốc.
Người Pháp và người dân Québec, nơi tôi định cư, cũng cùng một nguồn gốc.
Nhưng không ai có thể nói người Mỹ là người Anh, người Québec là người Pháp.
Tôi là người Miền Nam, tuy tôi nói giọng bắc.
Một anh tập kết, là người Bắc, tuy anh ta nói giọng nam.
Dù người ta có lý luận trên lý thuyết thế nào chăng nữa, với tôi, biến cố 1975 chỉ là một quốc gia thôn tính một quốc gia khác. Thử tưởng tượng Nước Anh đem quân qua đánh Hoa Kỳ rồi gọi dân Hoa Kỳ là “ngụy”.
Không, tôi không phải là người Bắc XHCN.
Dân Sài Gòn không phải Dân Bắc XHCN.
Gọi Sài Gòn là Thành Phố Hồ Chí Minh, bắt
dân Sài Gòn chịu sự độc tài đảng trị, không nhân quyền, không dân
quyền, không tam quyền phân lập (lập pháp, hành pháp, tư pháp), thực là
ép nhau quá đáng. Văn Hóa Miền Nam không phải như vậy. Rồi đây, người
Miền Nam sẽ phải nổi dậy để bảo vệ văn hóa của mình, làm những gì người
Hồng Kông đang làm.
Miền Nam sẽ giải phóng Miền Bắc, vì văn hóa Miền Nam tốt đẹp, văn minh hơn.