Trung Nghĩa
Hôm nay, lại một lần nữa tôi phải phì cười về cái phương pháp làm
báo cũng như những lý luận của vài nhân vật được báo Quân đội nhân dân
lấy ý kiến, được đăng tải trong bài “Kiến nghị lỗi thời, nhận thức sai lệch” ra ngày 20/08/2013 [1].
Thực lòng, tôi cũng không nhiều thời gian để đọc báo, nhất là đọc
báo QĐND. Tôi không phải nhà báo, không thường xuyên phản biện những vấn
đề về kinh tế xã hội. Thế nhưng khi đọc bài báo trên, nó gợi cho tôi
một chút băn khoăn về chuyên môn làm báo của ít nhất là 3 phóng viên
(Hoàng Thành, Song An và Yến Long) và của tổng biên tập tờ báo này.
Thứ nhất:
Ngay từ trên cùng của bài phóng sự, trước cả đầu đề của bài viết
“Kiến nghị lỗi thời, nhận thức sai lệch”là dòng chữ “Dư luận phê phán
tác giả Lê Hiếu Đằng ”.
Cũng giống như thế, cách đây 3 ngày, 18/08/2013, cách đưa tin như
của tác giả Trọng Đức đã viết một tiêu đề định hướng trước cả bài viết “Làm thất bại chiến lược diễn biến hoà bình” dưới đó là tên bài viết “Đôi lời với tác giả Viết bên giường bịnh” [2]. Chẳng lẽ tờ báo QĐND lại có hẳn một chuyên mục “làm thất bại chiến lược diễn biến hoà bình” và cả chuyên mục “Dư luận phê phán tác giả Lê Hiếu Đằng” hay sao?
Việc buông ra một lời nhận xét không được thiện cảm cho lắm thật
không nên có, dư luận có phê phán hay không, độc giả sẽ tự cảm nhận sau
khi đọc xong thông tin.
Dù có dễ dãi tới đâu đi nữa, những độc giả như tôi cũng hiểu rằng đây là một kiểu định hướng dư luận quá thô thiển.
Có lẽ trang báo QĐND đã xem thường độc giả về trình độ nhận thức, khi
họ có một thái độ khiếm nhã, không lịch sự của cơ quan báo chí truyền
thông.
Điều đáng nói hơn là, trong bài ra ngày 18/08/2013, dù tác giả Trọng Đức đề cập tới bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”,
Trọng Đức trích dẫn rất nhiều câu nói, những đánh giá ý kiến của ông Lê
Hiếu Đằng nhưng lại không hề đưa nguồn gốc bài báo đó ở đâu, do trang
nào đưa tin.
Chẳng lẽ một đường link để dẫn nguồn gốc của bài “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” được đăng trên trang Bauxit Việt Nam [3]
mà tác giả lẫn tổng biên tập đều “quên” hay sao? Nó chẳng những thể
hiện chuyên môn non kém mà còn vi phạm luật báo chí về cách thức trích
dẫn.
Thứ hai:
Khởi nguồn cho cả hai báo bài trên là bài viết của luật gia Lê Hiếu
Đằng, đăng trên trang Bauxit Việt Nam, là một trang mạng xã hội do ba
nhà trí thức tâm huyết mở ra, không có sự điều hành chi phối và rót kinh
phí từ chính quyền Việt Nam.
Tờ QĐND hình như từ trước tới nay hay có động thái là, viết một bài
gây tranh cãi nào đó, quẳng lên mạng rồi im lặng một cách khó hiểu khi
có rất nhiều những ý kiến/bài viết phản hồi. Bài viết hôm 18/08/2013
cũng không là ngoại lệ.
Sau đó, cả ba phóng viên (Hoàng Thành, Song An và Yến Long) đi khảo
sát lấy ý kiến của “dư luận”, họ lại quên khuấy cần lấy ý kiến của ông
Lê Hiếu Đằng để làm đối chứng. Cách thức làm báo non kém khi chỉ đưa
thông tin một chiều, họ “khoanh vùng” dư luận rồi ghi lại ý kiến. Theo
các phóng viên thì, “dư luận” gồm những ai? Tại sao họ không phỏng vấn
những người đồng tình với ông Đằng hay những tên tuổi công khai ủng hộ
ông Đằng cũng như những tác giả viết bài chỉ trích bài viết của họ đăng
ngày 18/08/2013?
Hãy nhìn cách thức trang báo mạng chuyên nghiệp BBC làm việc mà làm
theo họ. Khi muốn biết dư luận quan tâm ra sao tới vấn đề đa nguyên đa
đảng, họ đã phỏng vấn ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận, ông Gs Vũ
Minh Giang…. trong đó cổ súy cũng có, phản đối không đồng tình cũng có;
từ đó những cá nhân được phỏng vấn nói lên quan điểm của họ và xã hội sẽ
đánh giá những lý luận họ đưa ra. Một cách thức để thuyết phục người
đọc nữa là, họ phải ghi âm lại lời nói hoặc chí ít cũng chụp ảnh của
người trả lời phỏng vấn,… để chứng tỏ rằng phóng viên không bịa đặt ra
cuộc điều tra đó. Hãy nhìn toàn bộ bài viết mang một thông điệp “Dư luận phản đối tác giả Lê Hiếu Đằng” mà xem, không một đoạn ghi âm, không một hình ảnh nào, thậm chí có những cái tên hết sức mơ hồ, không kèm theo cả địa chỉ.
Giả sử toàn bộ bài phóng sự trên là sự thật, tôi xin phân tích từng ý
kiến phát biểu để thấy rằng phóng viên không hề “vô tư” trong việc thu
thập và lựa chọn “mẫu khảo sát”.
Đối với quan điểm của ông Thiếu tướng, TS Từ Ngọc Lương, Hiệu trưởng Trường Đại học Nguyễn Huệ.
Ông Lương bảo rằng ông Đằng “biết một mà chẳng biết hai, thấy cây mà không thấy rừng” khi ông Đằng cho rằng xu thế đa nguyên đa đảng tất yếu sẽ xảy ra.
Lý luận của ông Lương như sau: “Cũng đúng dịp này 68 năm về
trước, cả dân tộc Việt Nam ai cũng khắc ghi, chính Đảng Cộng sản Việt
Nam đã lãnh đạo, tập hợp, dẫn dắt nhân dân ta vùng lên Tổng khởi nghĩa
giành chính quyền, lập ra Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, nhà nước dân
chủ công nông đầu tiên ở Đông Nam châu Á”.
Tôi cảm thấy xót xa đến chua chát khi tầm nhận thức của một ông
tướng có học vị tiến sĩ mà lại phát biểu ngô nghê đến thế. Bất kỳ một
đảng phái, một thể chế chính trị nào đó nó chỉ có vai trò trong một giai
đoạn lịch sử nhất định, chỉ có tổ quốc, giang sơn mới là trường tồn
vĩnh cửu mà thôi. Tổ quốc này, dân tộc này đã trải qua 4 nghìn năm lịch
sử, trước khi đảng cộng sản Việt Nam được thành lập, dân tộc ta đã có
hàng trăm triều đại phong kiến, lãnh đạo và dẫn dắt dân tộc ta bảo vệ
lãnh thổ, phát triển nông nghiệp, giáo dục, giữ gìn bản sắc văn hóa ngàn
đời của cha ông ta. Thử hỏi, nếu kể về công lao kháng chiến chống giặc
thù thì Đảng CSVN đã có công bằng triều đình Ngô Quyền chống quân Nam
Hán, đời nhà Lý chống quân Tống, đời nhà Trần ba lần chống quân Nguyên,
đời nhà hậu Lê trường kỳ kháng chiến chống quân Minh hay gần đây nhất
đời nhà Nguyễn, trải qua 143 năm trị vì có 13 đời vua đã mở rộng bờ cõi
gần gấp đôi diện tích?
Ông Lương tiếp tục lập luận “Tiếp đó, trong hai cuộc kháng chiến
trường kỳ gian khổ chống xâm lược để giành độc lập, tự do trọn vẹn, Đảng
Cộng sản Việt Nam là lực lượng lãnh đạo duy nhất đồng cam cộng khổ với
toàn dân, cùng “nếm mật nằm gai”, “vào sống ra chết” với nhân dân để
giành được độc lập, tự do và cuộc sống yên bình cho nhân dân”.
Xin hỏi rằng nhân dân có thực sự độc lập, tự do; cuộc sống có thực
sự bình yên từ khi đảng cộng sản lãnh đạo? Trong quãng thời gian
1954-1975 đảng có công hay có tội, lịch sử sẽ phán xét. Nhưng việc hàng
trăm nghìn người bị hành quyết, bị giết hại vì khẩu hiệu “Trí phú điạ
hào đào tận gốc trốc tận rễ”, hàng trăm nghìn người bỏ lại tất cả để
chạy trốn Đảng, tạo nên một làn sóng tị nạn lớn nhất vào nửa cuối thế kỷ
hai mươi của nhân loại, hàng nghìn người bỏ mạng ngoài biển khơi thì
thưa ông Lương, ông có biết không?
Một kẻ giỏi cầm quân chưa chắc đã giỏi làm kinh tế. Con người đâu
phải là thánh mà nhận cái gì mình cũng tài. Xin ông Lương hãy về tìm đọc
lại thân thế lịch sử của ngài Thủ Tướng Churchill người Anh [4], được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử Anh và lịch sử thế giới,
thế nhưng khi phát triển kinh tế, ông tự nguyện lui gót về viết sách và
sau này ông giành được giải thưởng Nobel văn học cao quý, vì biết rằng “ông chỉ giỏi chỉ huy quân đội, đánh trận chứ không phải là một thủ tướng tốt để vực dậy nền kinh tế của nước Anh”.
Nó buồn cười hơn nữa khi ông tướng Lương tuyên bố “Trong thời kỳ
đổi mới hiện nay, Đảng vẫn vững vàng chèo lái con thuyền cách mạng, cùng
nhân dân vượt qua bao khó khăn để ổn định và phát triển đất nước vững
chắc, từng bước bảo đảm tốt hơn, đầy đủ hơn nhu cầu vật chất, tinh thần
ngày một cao của nhân dân”.
Hiện trạng hôm nay, đất nước tan nát, rừng đầu nguồn bị xẻ thịt,
khai thác bô xít gây ô nhiễm nghiêm trọng, tài nguyên như dầu khí cạn
kiệt, cuộc sống dân tình nghèo khổ lầm than, giáo dục xuống cấp, tệ nạn
xã hội, trộm cắp giết người cướp của tăng cao, … và ngay chính nội bộ
ĐCSVN tham nhũng chưa từng có không còn che đậy nổi, không còn tự “phòng
chống” nổi, … bao nhiêu đó vẫn còn chưa đủ đau khổ, lạc hậu, nghèo đói
hay sao thưa ngài thiếu tướng tiến sĩ hiệu trưởng Từ Ngọc Lương?
Có lẽ, ông Lương này đang ở trên mây, lương một vị tướng chắc cũng
nhấp nhỉnh một nghìn đô la/tháng, với bao nhiêu bổng lộc từ học vị tiến
sĩ và chức vụ hiệu trưởng mà có, nên ông tưởng rằng nhân dân chúng tôi
đều có cuộc sống như ông, có phải thế không?
Đối với ý kiến của ông Đào Văn Luật, nguyên Ủy viên Ủy ban MTTQ Việt Nam phường 12 (quận 3, TP Hồ Chí Minh)
Tất cả ý kiến dài dòng của ông chỉ muốn bảo vệ quan điểm “Đâu phải cứ nhiều đảng là có dân chủ”.
Thưa ông Luật, theo ông hiểu thì dân chủ là gì? Tôi xin phép được nhắc lại.
“Dân chủ là một hình thức tổ chức thiết chế chính trị của xã hội, trong đó thừa nhận nhân dân là nguồn gốc của quyền lực, thông qua một hệ thống bầu cử tự do”[5].
Khi gọi là bầu cử tự do thì ít nhất phải có từ hai đối tượng/đảng phái
trở lên cho người dân được lựa chọn. Ông thích đảng cộng sản, ông cứ bầu
cho họ, còn tôi, tôi không thích đảng cộng sản thì tôi chọn đảng khác,
thậm chí tôi có quyền đứng ra thành lập một đảng phái nào đó ngoài tất
cả những đảng đã tồn tại. Đằng này, ngay chính trong cái đảng của ông,
bầu cử cũng chỉ là hình thức, vì lúc nào cũng “một mình một ngựa”; bao
nhiêu đảng viên kỳ cựu cố đấu tranh để có “tranh cử” trong đảng, bao
nhiêu năm qua mà có lay chuyển được đâu.
Ví dụ như người Nhật vừa qua đã tổ chức thành lập đảng Xanh [6],
đảng này chủ yếu hoật động nhằm kiểm soát các hoạt động liên quan tới
môi trường, tới sức khoẻ người dân nhất là họ không lùi bước trong việc
đấu tranh yêu cầu chính phủ ngừng hoạt động các nhà máy điện hạt nhân
trên đất nước họ.
Đã độc đảng thì không thể nào có dân chủ hay nói một cách khác dân chủ thì phải đa đảng.
Câu trả lời trên cũng là phản hồi cho ông thạc sĩ Thạc sĩ Phạm Văn Thiết (TP Bắc Ninh, tỉnh Bắc Ninh).
Đối với ý kiến của cô Đỗ Thị Kiều Phương, giảng viên Học viện Tài chính.
Cái vấn đề cô Phương đưa ra nhấn mạnh ở điểm “Không thể có tự do tuyệt đối”.
Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đây là một phát biểu đúng. Thế nhưng tôi cảm
thấy xem thường và một chút tiếc nuối cho một vị là giảng viên đại học
lại có một kiểu suy diễn hồ đồ, thậm chí yếu kém về mặt pháp luật ở mức
phổ quát như thế.
Cả một bài phát biểu của cô Phương không hề nhắc tới việc cô ta phản
biện cho ai, về vấn đề gì. Có lẽ cô Phuơng này chưa hề đọc bài của ông
Đằng, giờ cô được phóng viên báo QĐND nhét chữ vào mồm. Bây giờ hãy tạm
xem như cô Phương đang phản biện cho ông Đằng.
Hãy xem cô ta lý luận đây: “Không ai có thể biện minh cho quyền
tự do của mình khi dùng quyền ấy để ảnh hưởng tới quyền tự do của người
khác. Nói cách khác, đòi hỏi quyền tự do tuyệt đối, nghĩa là sẽ có sự
xâm phạm tới quyền tự do của người khác. Nếu ai cũng đòi quyền tự do
ngôn luận theo kiểu thích nói gì thì nói, dẫn tới được “tự do” xúc phạm
nhân phẩm người khác, “tự do” phao tin đồn nhảm, làm mất ổn định kinh
tế, xã hội, thì hậu quả khôn lường.”
Lạ chưa? Con người chỉ thực sự có tính chất “người” khi họ sống
trọong xã hội/cộng đồng, nếu không sống trong xã hội, họ hoàn toàn có
bản năng như một con vật. Vì thế tất cả mọi người đều phải sống và làm
việc theo luật pháp và chịu chịu sự kiểm soát của luật pháp. Ông Đằng và những ai ủng hộ ông chỉ đòi những cái quyền theo luật pháp của VN, của liên hiệp quốc mà Việt Nam là một thành viên,
không có ai đòi cái “tự do tuyệt đối” như cô ta đề cập. Việc chúng ta
có tự do nhưng phải đảm bảo không ảnh hưởng tới tự do của người khác, nó
cũng giống như việc, chúng ta có quyền ăn nhưng chỉ là thức ăn thuộc sở
hữu của chúng ta, còn ăn thức ăn của người khác phải được sự cho phép.
Việc xâm phạm tới quyền hạn và lợi ích của người khác sẽ bị truy tố, xét
xử tùy mức độ phạm tội.
Một người đi làm thầy thiên hạ mà lại lẫn lộn giữa quyền tự do cá
nhân với việc “tự do xúc phạm nhân phẩm người khác” và gọi đó là tự do
tuyệt đối, nó chỉ có ở hành xử ở loài vật, (cũng đồng nghĩa với những
người không sống trong cộng đồng xã hội hoặc là những kẻ bất thường) có
lẽ chỉ có luật rừng mới có kiểu tự do trên.
Đối với ý kiến của một người tự xưng là đảng viên trẻ Trần Ngọc Tiến, sinh viên Trường Đại học KHXH và NV TP Hồ Chí Minh.
Nếu thông tin trên là sự thật, cô/cậu sinh viên này chưa đáng tuổi
con của ông Đằng và cũng có chừng 2-3 năm là đảng viên mà thôi. So về
tuổi đời, tuổi đảng, sinh viên Trần Ngọc Tiến làm sao hiểu đảng cộng sản
hơn một đảng viên kỳ cựu, liệt vào hàng “vị quốc công thần” khi chính
ông Đằng là những người có công lót những viên gạch đầu tiên cho thể chế
chính trị này!
Dân tộc ta có câu, “kính lão đắc thọ” và còn có câu rất hay nữa, nó được dùng làm bằng chứng trong những vụ án thời phong kiến khi hướng điều tra bị bế tắc đó là “người sắp chết thường nói thật”.
Hãy bình tĩnh, tìm hiểu thật kỹ trên tinh thần công tâm, khách quan,
hãy uốn lưỡi nhiều lần trước khi nhận xét ông Đằng là phát ngôn của ông
“Phát ngôn mang tính kích động” Ngọc Tiến nhé. Đời của cô/cậu còn dài, còn nhiều cơ hội trải nghiệm.
Chỉ cần hiểu một điều đơn giản rằng, nếu đảng thật sự tốt đẹp thì
đâu sợ bị cạnh tranh, cứ để cho dân lựa chọn xem sao, vì “đảng là đạo
đức là văn minh”, “của dân do dân vì dân” cơ mà! Sao lại cứ phải cuống
cà kê lên thế nhỉ? Hay là quên câu ngạn ngữ răn dạy: “Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn”?
Trung Nghĩa
Tài liệu tham khảo