Lê Diễn Đức
Tôi luôn bảo lưu ý kiến của mình, rằng trong hàng chục ngàn nhà báo
ăn lương của Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN), được gọi là lề đảng, vẫn có
nhiều người cầm bút tử tế.
Thậm chí có những nhà báo dũng cảm, mạo hiểm xông vào các ngóc ngách
của xã hội để đưa tiêu cực từ bóng tối ra ánh sáng và sau đó nhận những
bản án tù oan trái, bất công.
Những người cầm bút tử tế thầm lặng
Nhà báo Nguyễn Việt Chiến của tờ Thanh Niên trong vụ tham nhũng PMU
18, nhà báo Hoàng Khương của tờ Tuổi Trẻ trong vụ nhận hối lộ của cảnh
sát giao thông, hay một số ít nhà báo khác đã đi tìm hiểu và viết về vụ
cưỡng chế thu đất tại Văn Giang gần đây, là những khuôn mặt nổi bật.
Những người này, trong bối cảnh khó khăn khi chuyển tải thông tin tới
dư luận, họ đã phải khôn khéo để không vượt quá giới hạn cho phép của
hệ thống kiểm duyệt và hệ lụy khó chịu sau đó. Nhưng họ không vì bị nhốt
trong cái cũi độc quyền định hướng thông tin mà bước qua lằn ranh của
đạo đức báo chí. Tức là họ không viết sai sự thật.
Cho đến giờ, tôi chưa thấy tâm tình và sự chia sẻ nào từ giới báo chí lề đảng lại hợp tình, hợp lý và thuyết phục hơn bài "Giọt nước mắt lề phải" của nhà báo Đoan Trang. Đoan Trang viết:
"Không có họ, ai là người đưa những thông tin đầu tiên về đại dự án bauxite 2009 ở Tây Nguyên ra công luận?
Không có họ, ai phản ánh về những vụ dân thường chết trong đồn
công an một cách bí hiểm? Cho dù nhiều sự việc đau lòng như thế có thể
chẳng đi về đâu, nhưng ít nhất, cũng nhờ có họ mà chuyện đã được đưa ra
công luận.
Không có họ, ai viết về mãi lộ? về lũ lụt, tai nạn, tiền cứu trợ
bị bớt xén hay hàng cứu trợ toàn bột giặt? về những tai nạn thảm khốc -
cho thấy một xã hội đầy rủi ro, tỷ lệ tử chắc chắn là cao hơn mức
6/1.000 người dân/năm rất nhiều? về những bê bối trong trường học, bệnh
viện? về một Vinashin vỡ nợ? Tất nhiên, việc báo chí viết về Vinashin
hay các bê bối tương tự rất có thể chỉ là kết quả của những đấu đá nội
bộ “trên thiên đình”, trong đó báo chí được sử dụng làm công cụ, vũ khí
để bắn giết nhau, nhà báo chỉ là những con tốt mà thôi. Nhưng dù sao thì
lũ tốt đen ấy cũng đã làm được công việc đưa một phần sự thật ra ánh
sáng.
Cũng có những lúc lề trái và lề phải “phối hợp tác chiến” một
cách rất hoàn hảo. Hình ảnh những người dân đi đầu trong đoàn biểu tình
mùa hè năm 2011, giương cao tờ báo Thanh Niên với hàng chữ nổi bật trên
trang nhất: “Không chủ trương trấn áp người biểu tình yêu nước”, có đủ
nói lên sự ủng hộ ngấm ngầm của lề phải cho lề trái chăng? Tôi nhớ ở đâu
đó, một độc giả bình luận: “Báo Thanh Niên đã góp sức để người dân thể
hiện lòng yêu nước một cách an toàn – và quý báo cũng… an toàn!”.
Tôi tin chắc những "giọt nước mắt lề phải" này nhiều khi không chảy
từ khoé mắt của những người đồng nghiệp, mà chảy trong con tim của họ
hoặc lắng đọng đâu đó trong sâu thẳm của lương tri.
Tệ hơn là điếm bút
Trong khi đó, có rất nhiều những tay cầm bút, nếu không nói là đa số,
của lề đảng, hoặc hèn quá hoá ngu, hoặc là sợ quá hoá hèn, hoặc cả hai
cộng lại.
Đã qua rồi thời kỳ dân chúng chỉ biết nghe, xem và đọc thông tin trên
lề đảng. Những người làm công tác tuyên truyền của ĐCSVN hẳn không ngu
xuẩn đến mức không hiểu rằng, trong thế giới thông tin điện tử hôm nay,
mọi mưu toan lừa bịp dư luận đều có thể bị bóc trần nhanh chóng. Thế
nhưng, xem ra vẫn còn khối người ngu, trên cả mức ngu.
Người ta hay dùng các từ ngữ "văn nô", "bồi bút" để chỉ những con
người cắm mặt tận trung phụng sự ông chủ đảng và sẵn sàng dối trá, bịa
đặt vì miếng ăn và danh lợi. Còn tôi, có lúc gọi họ là "điếm bút".
Nhưng nghĩ lại, gọi họ là "điếm bút" có thể tôi xúc phạm tới những
người sống bằng cái nghề thuộc loại lâu đời nhất của nhân loại.
Bởi vì trong di sản văn hoá thế giới, chưa thấy văn nô, bồi bút nào
được ca ngợi. Nhưng nhiều khuôn mặt vì số phận, vì cơ nhỡ nên bị đưa đẩy
vào lầu xanh, đã trở thành biểu tượng của lòng vị tha, biết hy sinh
mình cho người khác.
Đó là kỹ nữ yêu hoa trà Marguerite Gautier trong tiểu thuyết nổi
tiếng qua mọi thời gian "La Dame aux camélias" (Trà Hoa Nữ) của
Alexandre Dumas con. Là nàng Kiều trong tác phẩm bất hủ của thi hào
Nguyễn Du. Là hình ảnh đẹp và lãng mạn của nghệ sĩ Trần Tiến trong nhạc
phẩm "Nhố nhăng":
"Rồi mai em lấy một anh chồng hiền
Thì anh sẽ hát tặng em thật nhiều
Nhiều bông hoa trắng
Triệu bông hoa trắng
Vòng cô dâu xinh hoa trắng giăng đầy
Em hết những ngày lang thang..."
Thì anh sẽ hát tặng em thật nhiều
Nhiều bông hoa trắng
Triệu bông hoa trắng
Vòng cô dâu xinh hoa trắng giăng đầy
Em hết những ngày lang thang..."
Tận cùng của sự bỉ ổi
Câu chuyện những người "thương binh" có hành động côn đồ, gây rối
trật tự, khủng bố nhân viên của Thư Viện Hán-Nôm tại Hà Nội hôm 18/5 đã
được nhiều trang web và các cơ quan truyền thông Việt ngữ quốc tế BBC,
RFI, RFA đưa tin chi tiết, cụ thể bằng clipvideo quay tại hiện trường,
các bài viết và phỏng vấn những người trong cuộc.
Về sự kiện này tôi cũng có bình luận ngắn trên trang Facebook của mình:
"Đảng tặc sinh đạo tặc. Một đám chẳng biết là ai, tự xưng "thương
binh" vào Thư viện Hán-Nôm nơi TS Nguyễn Xuân Diện làm việc, một cơ
quan nhà nước đàng hoàng, quấy rối đe doạ nhân viên của Thư viện, nhưng
gọi công an cơ động, công an phường can thiệp thì được trả lời... bận
họp!
Đây không phải là lần đầu tiên đám kiêu binh, côn đồ này hành sự.
Chúng đã làm nhiều lần với người khác và mỗi lần như vậy, nạn nhân gọi
công an thì hoặc là công an bận, hoặc là tới khi chúng đã rút hết. Đúng
là một nhà nước-xã hội củ chuối, lưu manh!
Kể cả chúng là thương binh thật đi nữa thì với thái độ hung hăng,
ăn nói tục tĩu đã chứng tỏ chúng chỉ là cái đám du côn, bám đít voi hít
bã mía. "Đổ xướng máu để có hôm nay" à? Mẹ kiếp, tay nào thấy cũng phây
phây mặt thịt. Mười ngàn chiến sĩ đã đổ máu hy sinh thật sự trong cuộc
chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc của Tổ quốc năm 1979, mà đến ngày
tưởng niệm 17/2 vừa rồi, cái nhà nước "hôm nay" của chúng chẳng thèm
đoái hoài một câu, một chữ!
Tôi cũng chẳng hiểu sao anh Diện sợ mà đi gỡ trên blog của mình
Thư phản đối Chính phủ Nhật viện trợ cho VN xây dựng nhà máy điện hạt
nhân. Bị đe doạ à? Sao không mắng thẳng vào mặt chúng, đây là quyền và
trách nhiệm của công dân, các ông không thích là việc của các ông. Nếu
các ông giỏi, ngon thì hãy mang cái danh "thương binh", "dân mình bức
xúc" ra mà làm một cái Thư ủng hộ xây nhà máy điện hạt nhân hoặc ra một
cái Thư phản đối lại Thư phản đối của ông Diện. Sao đến đây làm càn? Chỉ
loại người đê tiện, trí lùn, điên rồ, hèn hạ thì mới hành xử như thế".
Sự việc xảy ra dưới sự chứng kiến của rất nhiều người và sự bất bình
của dư luận tưởng quá đủ và Viện Hán Nôm sẽ có trách nhiệm làm việc với
nhà chức trách, nhằm chấm dứt những cảnh tượng lố bịch, làm mất thể diện
quốc gia này.
Ngờ đâu, như đã nói, nếu mấy tay văn nô sợ quá hoá hèn, hèn quá hoá
ngu, thì tác giả của toàn bộ kịch bản này là ngu thật. Không hiểu sao
ĐCSVN lại có thể cho những kẻ như thế tác nghiệp trong một tờ báo quan
trọng vào bậc nhất của bộ máy tuyên truyền: tờ Quân Đội Nhân Dân.
Hãy xem Hoàng Linh dựng vở trong bài "Ủng hộ chính sách của Nhà nước, một thương binh nặng bị hành hung" của tờ "Cựu Chiến Binh":
"Các thương binh này đã đến Viện Hán nôm để gặp và thuyết phục
ông Diện vì lợi ích của nhân dân mà ngừng những hành động đó lại. Tuy
nhiên khi mọi người đang nói chuyện trong phòng ông Diện thì thấy nhiều
người tụ tập ngoài cửa phòng, rất ồn ào. Lúc đó ông Chu Vinh Quang đi ra
ngoài xem có chuyện gì thì bị một số người phía bên ngoài hành hung".
“Tôi vừa đi ra ngoài thì có 2 người đàn ông giữ 2 tay tôi lại để
một cô gái tát và đánh vào đầu tôi”, ông Quang nói. Vốn là một thương
binh nặng, đã từng bị chấn thương sọ não nên sau khi bị hành hung ông
Quang đã bị choáng và ngã lăn ra đất. Lúc này mọi người ở trong phòng
mới chạy ra và ngăn không cho nhóm đối tượng kia tiếp tục hành hung ông
Quang".
Trong khi đó, cùng ngày 19/5, Quốc An của tờ Quân đội Nhân Dân, trong
bài "Khẩn trương điều tra, làm rõ vụ việc tại Viện Hán Nôm" viết:
"Cuộc gặp đang diễn ra thì có hai người (một nam và một nữ tên là
Thư) xông vào hành hung các thương binh làm ông Quang một thương binh
bị thương ở não, ngất xỉu".
Một đang tại ngũ (tờ QĐND) một đang nghỉ hưu (tờ Cựu Chiến Binh), dẫu
gì cũng là đồng đội, mà sao hiệp đồng tác chiến quá dở, vãi hài! Chỉ
riêng một bối cảnh "thương binh" bị đánh mà ông nói gà, bà nói vịt!
Tệ hơn, bài trên tờ QĐND đã bị gỡ xuống nhanh chóng và im như thóc.
Tuy nhiên, các nhà báo ngoài lề đảng đã kịp chụp lại làm bằng chứng và
công bố lan tràn trên mạng trong ngày 19/5.
Bài trên báo QĐND ngày 19/5 đã bị gỡ xuống - Ảnh: Dân Luận
Blogger Nguyễn Hữu Vinh, một người chứng kiến sự việc và tham dự cuộc
nói chuyện với lãnh đạo của Viện Hán Nôm hôm 18/5 không kìm được phẫn
nộ. Ngay lập tức anh đã phân tích xác đáng qua bài "Tận cùng của sự bỉ ổi, hèn hạ và đê tiện":
"Nhiều chi tiết bịa đặt khác, không làm cho những người nắm được
thông tin sự thật phải ngạc nhiên về cách bịa đặt ở những tờ báo này.
Nhưng đã làm cho người ta phải rùng mình ớn lạnh trước việc những tờ báo
mang cái tên đẹp đẽ như Quân đội Nhân dân, Cựu Chiến Binh Việt Nam lại
đi làm những việc chuyên đánh phá nhân dân, bỏ qua kẻ thù dân tộc, bịa
đặt không tiếc lời bất chấp tất cả mọi sự thật và lương tâm. Không rõ
những thông tin khác trên tờ báo này có chứa được bao nhiêu phần trăm sự
thật nếu với cách đưa tin, làm báo của hai tờ báo này? Chẳng lẽ những
tin chiến thắng, những thành công, những vinh quang của quân đội ta, của
đảng và nhà nước được đăng trên những tờ báo này cũng đều là những
thông tin bịa đặt như bản tin này chăng?".
Lời kết
Mọi sự dối trá thường có kết cục bi thảm.
George Orwell, tác giả của cuốn "Trại súc Vật" nói rằng, "chính sách
được nghĩ ra là nói làm sao để dối trá trở thành như thật". Biết thế,
nhưng sự mất trí của các văn nô lề đảng đã tạo ra những "tác phẩm" vừa
ra mới đời đã chết ngay lập tức!
Nhưng nói cho cùng, họ chỉ là những động vật chưa tiến hoá thành người nên đáng thương hại hơn là đáng trách.
Bao dung, nhẹ nhàng hơn, ta luận theo George Bernard Shaw, nhà văn người Anh, Giải thưởng Nobel Văn học năm 1925:
"Hình phạt lớn nhất đối với kẻ dối trá không phải là không còn ai sẽ
tin kẻ đó nữa, mà bản thân kẻ dối trá không thể tin bất cứ ai".
Và như thế, đời sống của kẻ dối trá luôn luôn trong trạng thái bất an. Đây là nỗi bất hạnh lớn nhất của kiếp làm người.●
© Lê Diễn Đức - RFA Blog