Hiệu Minh
Đọc tin về Hội nghị góp ý kiến nâng cao chất lượng giáo dục diễn
ra tại Hà Nội ngày 31/7, thấy chị Nguyễn Thị Doan tới dự với hai vai:
giáo sư, tiến sỹ, đại diện cho giới trí thức, và phó chủ tịch nước, đại
diện cho đảng và chính phủ, tôi xin có đôi lời của một người từng mang
danh trí thức và nhà khoa học.
Chị
có nói đại ý rằng, số học sinh ra trường ngày một đông, thạc sĩ, tiến
sĩ ngày càng nhiều, nhưng tại sao đất nước chậm đổi mới và có vẻ tụt hậu
xa hơn so với các nước trong khu vực. “Tác động của giáo dục và đào tạo
đối với vấn đề này như thế nào và chúng ta phải chăng đang lãng phí rất
lớn một nguồn lực đối với giáo dục vào đào tạo?”.
Là
một người từng làm khoa học, tôi hoàn toàn đồng ý với chị về nhận xét
trên. Đúng là nước mình vô cùng pha phí chất xám. Từ sau 1975 lại càng
pha phí. Biết bao trí thức miền Nam đã phiêu bạt khắp thế giới, người ở
lại kiếm sống chưa xong. Thế hệ được đào tạo bài bản ở Đông Âu cũng
chẳng hơn gì. Bao nhân tài được đào tạo rồi uổng phí vì miếng cơm manh
áo.
Ngô
Bảo Châu, trên dưới 40 tuổi, được giải Fields chỉ khi anh làm việc cho
Mỹ, Pháp. Trường cũ của anh là trường thực nghiệm của thấy Hồ Ngọc Đại
điêu đứng trong những năm gần đây. Giáo sư vật lý Đàm Thanh Sơn, sinh
năm 1969, đang làm việc cùng thành phố Chicago với Ngô Bảo Châu đó.
Kể
ra thì còn biết bao người trẻ có học thức và trình độ như các anh phiêu
bạt khắp nơi. Bởi những gì họ theo đuổi được quốc tế công nhận, hoặc
chỉ môi trường ấy mới đơm hoa kết trái.
Tôi
nhớ buổi nói chuyện của Bộ trưởng Bộ KHĐT, Bùi Quang Vinh, tại World
Bank ở Washington DC. Hội trường khá đông, có gần hai chục người Việt,
hoặc gốc Việt, nhiều bạn rất trẻ, tiếng Anh, tiếng Việt lưu loát, làm
việc có uy tín trong hai tổ chức WB và IMF.
Có
ba người Việt rất trẻ phát biểu trong hội thảo, hai em nói tiếng Anh,
một em diễn giải bằng tiếng Việt. Đó là ba em Hoàng (luật sư IMF), Hà
và Hương (chuyên gia kinh tế WB), tuổi đời ngoài 30, đều từ Việt Nam đi
du học, sang Mỹ và ở lại. Những câu hỏi đi thẳng vào vấn đề kinh tế vĩ
mô, môi trường tài chính và những giải pháp, chứng tỏ các em nắm rõ
những gì mà thế giới hội nhập đã dạy.
Hôm
đó vì thời gian hạn hẹp, nếu không, tôi sẽ hỏi Bộ trưởng Vinh một câu
đơn giản. Ông nghĩ gì về mấy chục người Việt, người Mỹ gốc Việt, đang
nghe dưới hội trường. Họ đang làm ở một trong những tổ chức tài chính
lớn và uy tín nhất thế giới này. Liệu có cách nào giúp họ cống hiến cho
Việt Nam nhiều hơn.
Mới
đây, trong cuộc gặp tại Nhà Trắng, khi họp báo, Chủ tịch Trương Tấn
Sang và Tổng thống Obama cũng dành đoạn khá dài cho người Việt bên Mỹ.
Cả hai đều khẳng định, người Việt/gốc Việt đã đóng góp không nhỏ cho
phát triển và tình thân giữa hai quốc gia. Chất xám đó chứ ở đâu xa, chỉ
có điều sử dụng thế nào thôi.
Trong
cương vị giáo sư-tiến sỹ, chắc chị Doan hiểu người trí thức cần vài ba
thứ trong hành trang để giúp đất nước và cội nguồn: môi trường thông
thoáng, độc lập trong tư duy và khả năng phản biện. Tiền nong và hưởng
thụ chỉ là điểm sau cùng của họ khi xét nơi xin việc.
Chị
còn nhớ viện IDS do một nhóm các trí thức có uy tín nhất nước, lập ra
nhằm phản biện một cách xây dựng với các chính sách kinh tế vĩ mô của
đảng và chính phủ. Kết cục thế nào thì ai cũng biết rồi.
Tôi
có viết rằng, tiếng thét của kẻ thất phu không đáng sợ, mà đáng sợ là
sự im lặng của các nhà hiền triết. Sau mấy năm, tiếng nói phản biện ít
dần đi, kinh tế đang đi về đâu, chẳng cần phải nói gì nhiều. Để họ im
lặng là đất nước mất đi những giá trị khó tính bằng tiền.
Hôm
nay chị hỏi “Tại sao, thạc sĩ, tiến sĩ ngày càng nhiều….” Trong cương
vị phó chủ tịch nước, lại có học hàm học vị cao nhất trong giới khoa
học, chị đặt câu hỏi đó, tôi vô cùng ngạc nhiên. Câu hỏi đấy không thể
dành người ngồi nghe chị và đang bàn về cải cách giáo dục toàn diện.
Có
vài cái dốt của vua quan thời xưa: tiểu dốt – có tiền mà không biết
tiêu, trung dốt – có của quí mà không biết giữ, và có nhân tài mà pha
phí – đó là đại dốt.
Trí
thức mà sợ phản biện là trí thức dốt, nhưng chính thể mà để cho trí
thức không dám nói gì, thì phạm tam dốt, bởi trí thức là nguồn tiền, là
của quí, và là nguyên khí quốc gia.
Kết
thúc entry, xin hỏi “Thạc sỹ và tiến sỹ nhiều, nhưng đất nước tụt hậu”,
thì chị, trong cả hai vai, trí thức và lãnh đạo đất nước, chị tự thấy
mình có lỗi không?
Nguồn Blog Hiệu Minh