Nhiều trang mạng đã đưa tin kèm video và ảnh, phản ánh vụ đấu tranh
của quần chúng Vĩnh Yên (Vĩnh Phúc): Ngày 17/3/2013, hàng ngàn người dân
đã mang quan tài kéo về trụ sở Ủy ban Nhân dân Tỉnh biểu tình đòi công
lý. Được biết, cuộc biểu tình bùng nổ sau cái chết của một người dân địa
phương, thủ phạm gây án nghi là người nhà của ông Phùng Quang Hùng, Chủ
tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc.
Được biết, cuộc biểu tình nổ ra sau khi người dân phát hiện xác một
thanh niên đã chết 3 ngày dưới cống nước, thi thể bốc mùi. Báo Pháp
luật và xã hội cho biết, nạn nhân là anh Nguyễn Tuấn Anh, 27 tuổi, trú
tại Phố Cả, phường Hội Hợp, thị xã Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc.
Di ảnh và quan tài nạn nhân Nguyễn Tuấn Anh được gia đình và người
dân mang đến trụ sở Ủy ban tỉnh đòi công lý. Được biết, anh Nguyễn Tuấn
Anh đã có vợ và con nhỏ. Gia đình nạn nhân và người dân khẳng định chính
con rể ông Phùng Quang Hùng, Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc chính là kẻ
gây ra cái chết đối với anh Nguyễn Tuấn Anh.
Trước tình trạng đó, lực lượng công an sắc phục, cảnh sát chống
bạo động đủ loại được trang bị kỹ càng. Phía trước trụ sở tỉnh, rất đông
công an mang theo dùi cui, khiên đã giàn hàng ngang đề phòng người dân
tràn vào…
Vụ giết người liên quan đến con rể chủ tịch tỉnh thì xử lý, che
chắn như thế, còn nếu như rơi vào người dân thường thì sao? Trong những
vụ thế này, càng huy động rầm rộ cảnh sát, trang bi đầy người, hùng hổ
như vậy, chẳng những không áp đảo được người dân mà còn như "lửa cháy đổ
thêm dầu". Dân ta vốn rất căm ghét và không bao giờ sợ cường quyền, bạo
lực. Làm như thế càng bộc lộ sai lầm quan điểm quần chúng, vi phạm dân
chu, thể hiện những yếu kém về nghiệp vụ và phương pháp công tác của
ngành công an...
Sau các cuộc đấu tranh tập thể chống lại cưỡng chế thu hồi đất
đai ở Tiên Lãng, Văn Giang, Vụ Bản, Bỉm Sơn; các cuộc biểu tình đông
người đòi quyền lợi hợp pháp về đất đai của bà con Dương Nội, Đắc Nông
và nhiều nơi khác, đây là một vụ đấu tranh của quần chúng đông đảo nhất.
Tại sao quần chúng phải đi đấu tranh? Bởi cũng từ quy luật đuc kết ngàn
đời: “Có áp bức, có đấu tranh”. Cái chết của nạn nhân Nguyễn Tuấn Anh
do con rể ông Chủ tịch UBND tỉnh gây ra là một chuyện lớn, đau lòng.
Nhưng trước sự kiện này, hàng nghìn người đã kéo lên đấu tranh tại UBND
tỉnh là báo động rõ nhất: Xã hội đã mất ổn định chính trị. Cả hàng nghìn
người dân rầm rộ kéo đến UBND tỉnh đã thấy uy tín của chính quyền địa
phương bị suy giảm nghiêm trọng, nếu không muốn nói là đã mất hết. Nó
thể hiện “giọt nước làm tràn ly”, sự bất bình của quần chúng đối với
chính quyền đa lên cao độ.
Thế nào là ổn định chính trị?
Từ hơn 20 năm qua, trong các Nghị quyết Đại hội Đảng
nhiệm kỳ đều nhấn mạnh “giữ vững ổn định chính trị”. Nghi quyết. kiểm
điểm nào cũng đánh giá cao như một thành công của Đảng là “giữ vững được
ổn định chính trịcoi giữ vững ổn định chính trị”.
Thực tế cho thấy, xã hội ta đã bị mất ổn định chính trị từ lâu rồi.
Và hơn nữa, trước thực trạng này, Đảng vẫn duy trì đường lối, tác phong
quan liêu, chủ quan, bảo thủ thì giữ được ổn định chính trị là khó.
Một xã hội được coi là ổn định chính trị phải thể hiện sự đồng
thuận cao giữa công dân và nhà lãnh đạo. Khi đảng cầm quyền có đừng lối
đùng, hợp lòng dân, các chính sách thực thi hoàn toàn vì dân sih dân
chủ, một xã hội thực sự tiến bộ, văn minh, lãnh đạo và lãnh tụ được
toàn dân tin cậy. Khi mà xã hội còn bộc lộ nhiều sự bất đồng giữa giới
cầm quyền với người dân, giữa chính thể với nền dân chủ, sự bất công xã
hội ngày càng gia tăng, những “mầm đấu tranh” xuất hiện và phát sinh
thì không thể gọi là ổn định chính trị.
Cần phải có quan điểm nhất quán là đứng ở góc độ nhìn thẳng vào sự
thật, Đảng ta có thật sự là đảng vững mạnh hay không? Đảng có tập hợp,
phát huy được sức mạnh toàn dân tộc hay không? Người dân có hài lòng với
đảng lãnh đạo hay không? Đảng ta đã đúc kết: “Thực tiễn là sợi chỉ đỏ
xuyên suốt trong toàn bộ chu rnghĩa Mác”. Nhưng miệng hô hào trung thành
tuyệt đối với những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác-Lê-nin, tư tưởng
Hồ Chí Minh, còn thực tế hành động thì xa rời thực tiễn, nặng về lý
luận giáo điều, nhất là không học được ở Chủ tịch Hồ Chí Minh được gì,
mặc du đã cả chục năm tốn kém tiền bạc, mất nhiều thời gian tổ chức đủ
loại hình “học tập, làm theo”!.
Không thể né tránh một thực tế là Đảng ta ngày càng đánh mất vị
thế, vai trò lãnh đạo, uy tín bị xói mòn, mất dần và đứng trước nguy cơ
tồn vong của một chính đảng cầm quyền, kèm theo đó là nguy cơ tồn vong
của chế độ. Đảng không còn được cái danh tiếng “đạo đức, văn minh”, tóm
lại: Mất thiêng rồi!
Sự mất ổn định chính trị, tiềm ẩn nguy cơ tồn vong của Đảng và chế độ có 6 biểu hiện cơ bản như sau:
- Nội bộ Đảng chưa thống nhất cao, bằng mặt không bằng lòng, có những
biểu hiện tranh quyền, đoạt lợi, thiếu đoàn kết, xuất hiện các nhóm
khác nhau về quyền lợi, quyền hành.
- Mất dân chủ ngày càng nghiêm trọng.
- Vi phạm pháp luật ngày càng phổ biến và trắng trợn, kỷ cương phép nước không nghiêm.
- Khoảng cách giữa lãnh đạo với người dân ngày càng bị roãng xa, thiếu hẳn sự gắn kết cần thiết, phát sinh mâu thuẫn.
- Phân hóa giàu-nghèo theo kiểu chia ra tầng lớp, giai cấp ngày càng
rõ nét, mất dần đoàn kết cộng đồng, bất công phát sinh ngày càng nguy
hại.
- Pháp luật Nhà nước, nguyên tắc điều lệ Đảng bị xem nhẹ. Khiếu nại, tố cáo, mít tinh, biểu tình gia tăng.
Những việc cần làm:
- Năng cao sức mạnh đoàn kết trong Đảng, đề phòng trong cuộc
chống suy thoái, chống tham nhũng lại nảy sinh ra đấu trận giữa Đảng,
Nhà nước, Chính phủ, tự phân rã nội bộ. Tăng cường và phát huy khối đại
đoàn kết toàn dân tộc.
- Đảng phải mạnh dạn nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng
thực chất mạnh-yếu, nhất là trong đội ngũ lãnh đạo có chức có quyền.
- Cần xác định chính xác “thế lực thù địch” của cách mạng, của nhân dân là kẻ nào?
- Coi trọng dân chủ và nhân quyền
- Nhìn rõ nguy cơ “tự diễn biến” do suy thoái, biến chất, tham nhũng ngay trong nội bộ đảng cầm quyền
- Kiên quyết đấu tranh không khoan nhượng, dứt khoát đưa pháp
luật, nguyên tắc điều lệ vào việc xử lý kỷ luật nội bộ đảng, kiên quyết
đưa ra khỏi đảng những cán bộ lãnh đạo, đảng viên không còn đủ tư cách
đảng viên cộng sản. thoái hóa, biến chất.
- Không nên dùng quyền đảng, quyền của chính quyền, huy động
công an, quân đội “chuyên chính với nhân dân”, mất cảnh giác với thù
trong-giặc ngoài; không được làm mất quyền dân chủ, hoặc mù quáng đi
ngăn chặn những hoạt động dân chủ của xã hội.
Cũng về nội dung này, trong bài “Đất nước Miến Điện và dân chủ”, nhà bình luận Trần Bình Nam đã nói: “Cái
luận thuyết: “ổn định chính trị là môi trường cần thiết cho sự phát
triển kinh tế” cũng có cái giá trị thực tế của nó. Nhưng thường các chế
độ độc tài hay dùng luận thuyết đó như một chiêu bài. Không ai đặt câu
hỏi, thế nào là ổn định chính trị và muốn ổn định chính trị có nhất
thiết phải duy trì một chính sách độc tài không. Một chế độ dân chủ với
khối quần chúng có trình độ và với những người lãnh đạo có trách nhiệm
là môi trường tốt nhất cho ổn định chính trị và phát triển kinh tế. Trên
căn bản đó tôi cho lập luận “ổn định chính trị để phát triển kinh tế”
là ngụy biện.
Nhìn rõ thực trạng đánh giá đúng tình hình, có giải pháp thích hợp
và kiên quyết, thì mới giữ vững được ổn định chính trị trong tình hình
hiện nay, thoát khỏi được những nguy cơ mất nước, mất dân.
BVB