Huỳnh Thục Vy
Một mùa thu nữa lại đến. Sau bao oi bức của thời tiết và rộn rã
 của nhịp sống mùa hè, mọi thứ dường như dịu hẳn lại để bước vào những 
ngày thu mát mẻ. Sau những ngày nhiệt tình, sôi nổi biểu tỏ tinh thần 
trách nhiệm của chúng ta khi tổ quốc lâm nguy, lại bị đối xử thô bạo, 
các anh chị em có thể bình tĩnh và dịu lòng lại để suy nghĩ về nhiều 
điều. Mùa thu, lòng người cũng lắng xuống dành chỗ cho những suy tư sâu 
kín: những nuối tiếc về quá khứ, bức xúc hiện tại và bất an cho tương 
lai; có thể sẽ là dịp để chúng ta loại bỏ những ngộ nhận của chính mình.
Việt Nam những ngày mùa hè vừa qua chắc sẽ là kỷ niệm khó phai trong 
lòng anh chị em. Nhưng những ngày đầu thu này lại càng sâu đậm hơn vì 
những tổn thương thường khó quên hơn những hồ hởi. Dõi theo hành trình 
của các anh chị em trong suốt 11 cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc vừa 
qua, nhiều suy nghĩ vui buồn, lo lắng và hi vọng đan xen trong lòng tôi 
kể từ ngày chủ nhật không biểu tình ấy.
Có lẽ đã có những đổ vỡ diễn ra trong lòng nhiều thanh niên Việt Nam-
 những người mà đối với họ những “dấu son” về ‘chiến tích” và “công lao”
 đã sừng sững giữa lòng họ như một tượng đài bất khả xâm phạm. Và cũng 
có những quyết tâm càng lớn dần lên trong tâm tư những người không còn 
“ngây thơ” nữa. Một pháo đài quyền lực đang ngự trị trên đất nước này, 
nhưng đối với những con người thực sự có tâm huyết và tri thức thì hôm 
nay pháo đài niềm tin ấy  chắc chắn đã phải sụp đỗ (dù lẽ ra nó đã sụp 
đổ cách đây lâu rồi).
Hãy nhớ lại những ngày mua thu 66 năm về trước, khi chính cái pháo 
đài quyền lực và niềm tin ấy được dựng lên giữa lòng một Việt Nam đau 
thương và hỗn loạn. Đó là những ngày được người ta gọi là “Cách mạng 
tháng 8”. Giữa những tổn thương tinh thần vì gần một thế kỷ bị kiềm kẹp,
 đày đọa dưới gót giày kẻ xâm lược, giữa những tự ái dân tộc vì phải làm
 một dân tộc vong quốc, giữa cả những cơn đói ăn hành hạ ngày đêm, người
 Việt Nam ngơ ngác trước thời cuộc rối ren, lúc đó người cộng sản đã 
giương lên ngọn cờ của họ. Cả thế kỷ 20, họ đã đi hết chiến thắng này 
đến chiến thắng khác với những âm mưu dù đen tối nhưng lại được đặt trên
 niềm tin của nhân dân, dù huyễn hoặc nhưng vững chắc và chói lọi hào 
quang.
Thực tế người ta thật chóng quên và ít chịu suy nghĩ. Khi buông thả 
trong sự xa hoa giàu có, người ta thường rất mau quên những ngày khó 
khăn không một xu dính túi. Khi được “tiền hô hậu ủng” họ thường ít khi 
nhớ đến cái thời chui rúc trong những xó xỉnh của thành phố hay nơi rừng
 hoang nước độc. Khi vẫn được chờ đợi, vẫn được khoan thứ thì họ vẫn 
tiếp tục hoành hành không giới hạn. Lẽ nào người ta vô tri đến nỗi không
 biết được rằng sự giàu có, địa vị cao ngất ấy từ đâu và do ai mà có?! 
Chắc họ nghĩ họ cướp được ở đâu đó?! Không phải vậy, họ vẫn ở đó được vì
 người dân vẫn ngây thơ tin tưởng, tha thứ và chờ đợi. Nhưng chúng ta 
đều biết ngay cả những người ngây thơ và yếu đuối nhất, khi bị đẩy đến 
tột cùng tổn thương cũng sẽ tự nhiên sáng suốt và mạnh mẽ. Vì lẽ đời, 
con người luôn muốn được sinh tồn, muốn tìm đường sống trong cái chết. 
Và sự chờ đời, tha thứ nào rồi có lúc cũng đi đến điểm cuối cùng.
Những hành động gần đây của Nhà cầm quyền khiến tôi nghĩ rất nhiều 
đến những cái “giới hạn” như thế. Đầu tiên là những lần trấn áp người 
biểu tình phản đối Trung Quốc. Riêng cái việc ngăn cản người dân thể 
hiện lòng yêu nước cũng đã là một hành động vô lý, vi hiến và đáng lên 
án rồi. Họ còn hạ nhục những tấm lòng yêu nước và tinh thần trách nhiệm 
chân chính của anh chị em bằng những vu cáo trên các phương tiện truyền 
thông và bằng những hành vi thô bạo ở hiện trường biểu tình. Tiếp đến, 
là việc người ta ra một bản Thông báo vi hiến, cấm người dân biểu tình. 
Những hành động này có lẽ đã gợi lên điều gì đó khá rõ trong lòng nhiều 
người dân Việt Nam.
         Rồi một sự kiện mà tôi cho là rất quan trọng gần đây, thể 
hiện rõ ràng nhất thái độ của Nhà cầm quyền độc tài là việc Thứ trưởng 
Bộ quốc phòng Nguyễn Chí Vịnh đã hết lời ca ngợi quan hệ Việt-Trung theo
 lời dẫn của Thông tấn xã Việt Nam ngày 28 tháng 8 sau Đối thoại chiến 
lược an ninh quốc phòng Việt- Trung ở Bắc Kinh. Đây là lần đầu tiên sau 
sự kiện hai lần Trung Quốc cắt cáp tàu thăm dò Việt Nam và những cuộc 
biểu tình của anh chị em, chính quyền cộng sản biểu tỏ thái độ minh bạch
 và mạnh mẽ đến vậy. Sau những gây hấn trên biển và thái độ hống hách 
trên báo chí Trung Quốc, một lãnh đạo cao cấp của Chính phủ vẫn có thể 
tuyên bố: “Nếu Việt Nam cần sự ủng hộ, đồng cảm, hợp tác và phát triển 
thì còn có ai hơn một nước Trung Quốc xã hội chủ nghĩa láng giềng,... 
một khi các đồng chí tôn trọng độc lập chủ quyền của Việt Nam và mong 
muốn Việt Nam cùng phát triển?” ; vẫn biết rõ việc đưa tranh chấp biển 
Đông thành một vấn đề quốc tế, cần được giải quyết bằng luật pháp quốc 
tế là có lợi cho việc bảo vệ chủ quyền lãnh hải Việt Nam, chính quyền 
cộng sản, qua lời ông Vịnh vẫn cho rằng: “Việt Nam không bao giờ dựa vào
 bất kỳ một nước nào để chống Trung Quốc” thì tất cả những điều đó chứng
 tỏ lợi ích quốc gia chẳng là gì đối với những người lãnh đạo cộng sản 
này và những cuộc “thương lượng song phương”  sẽ chẳng có chỗ để bàn cãi
 và bảo vệ lãnh hải Việt Nam. Vậy là hôm nay, chúng ta có thể nói rằng 
những nhà lãnh đạo Việt Nam đã vạch rõ chiến tuyến của họ với nhân dân 
Việt Nam rồi.
Cách đây hơn sáu thập kỷ, họ đã lôi kéo, nhân danh nhân dân để nắm 
quyền cai trị miền Bắc. Rồi tiếp đến họ cũng một lần nữa nhân danh chính
 nghĩa yêu nước để lật đổ Việt Nam Cộng Hòa. Họ đã làm được tất cả những
 mưu đồ đó cũng chỉ bởi chúng dựa trên niềm tin, sự khao khát hòa bình 
và lòng ái quốc của nhân dân. Họ đã kéo nhân dân về phía mình để trở nên
 chính nghĩa. Thì đến hôm nay, bằng chính những hành động dối trá và trở
 mặt của mình, họ đã xúc phạm niềm tự hào dân tộc và lòng ái quốc nồng 
nàn đó, họ thực sự đã đẩy nhân dân ra xa. Dù họ xấu xa, nhưng tôi nghĩ 
trong quá khứ họ đã thông minh theo một cách nào đó. Và rồi bây giờ sự 
độc đoán và tham lam của họ đã chiếm hết chỗ của những xảo thuật thông 
minh kia. Những hành động trái ngược này rồi sẽ đưa đến những hiệu ứng 
trái ngược.
Tôi biết rằng có rất nhiều anh chị em tham gia tuần hành phản đối 
Trung cộng là con cháu những gia đình “có công với cách mạng”. Các anh 
chị em ấy là những người vẫn luôn tin tưởng vào chế độ, vẫn cho rằng 
những sai lầm của chế độ là “không thể tránh khỏi” và Đảng có thể thay 
đổi để tiếp tục tồn tại và lãnh đạo đất nước. Thế nhưng cho đến hôm nay,
 các anh chị em và nhiều bạn trẻ khác nữa phần nào đã nhận diện được bộ 
mặt thật của Nhà cầm quyền. Đây là một bàn thua trông thấy của chế độ 
độc tài! Các chế độ độc tài luôn bám víu quyền lực đến phút cuối cùng, 
nhưng những kẻ đã lỗi thời cùng đường này có làm gì đi nữa thì cũng sai 
lại càng sai.
Thực sự xót xa và phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh anh chị em biểu tình bị 
đối xử thô bạo: bị giằng kéo bắt lên xe bus, bị bắt giữ, bị đạp cả vào 
mặt…Không đau lòng sao được khi lòng yêu nước được thể hiện tự nhiên và 
chân thành nhất của mọi người không những bị bôi nhọ, bị phủ nhận mà còn
 bị chà đạp trắng trợn như thế. Nhưng tôi cho rằng: không có điều gì là 
hoàn toàn xấu, không có cục diện nào là hoàn toàn bất lợi cả. Những hành
 động của các anh chị dù có thể bị bạo quyền chặn đứng cũng không bao 
giờ là uổng phí. Qua những việc như thế, niềm hi vọng vào sự đổi thay 
trong tôi càng được xác quyết. Bởi vì tôi nghĩ rằng, khi chúng ta muốn 
làm một việc tốt đẹp thì một trong những việc quan trọng đầu tiên là 
nhận diện kẻ xấu muốn cản đường. Cũng như muốn cứu nước thì việc trước 
tiên là đa số người dân Việt phải biết đích xác ai là kẻ thù ngoại xâm 
và ai là kẻ đồng lõa. Nay Nhà cầm quyền đã lộ rõ bản chất độc tài, tham 
quyền cố vị, lệ thuộc ngoại bang thì mọi thứ càng trở nên rõ ràng hơn, 
con đường mà người Việt Nam phải đi, việc mà người Việt nam phải làm đã 
sáng tỏ hơn, không còn bị sự “lập lờ đánh lận con đen” làm cho bối rối 
và ngộ nhận nữa. Việc gì đến sẽ phải đến.
     Những ngày cuối hè đầu thu năm nay là khoảng thời gian buồn, 
thậm chí có cả nước mắt của anh chị em. Nhưng thái độ và cách cư xử của 
Nhà cầm quyền sẽ vạch rõ bản chất của họ ra trước con mắt phán xét của 
toàn dân và những cuộc tuần hành của quý anh chị em sẽ đi vào lịch sử 
như một dấu ấn về tinh thần ái quốc của người dân Việt Nam chúng ta. Và 
hơn thế nữa, chúng sẽ thúc đẩy những hành động có ý nghĩa khác trong 
tương lai. Nếu nước nhà có một cuộc thay đổi lớn lao và ý nghĩa thì hành
 động của anh chị em là bước đầu tiên cho cuộc chuyển mình quan trọng 
đó. Xin cho tôi gởi đến quý anh chị em lời chào thân ái và quý trọng.
Huỳnh Thục Vy
Tam Kỳ ngày 2 tháng 9 năm 2011
Tam Kỳ ngày 2 tháng 9 năm 2011