
Đỗ Trung Quân
-
Phòng học trên lầu 8 của Đại học Hoa Sen 
[ngày 9-9-2011] không đủ chỗ ngồi cho buổi tọa đàm về cuốn sách Nước Đại
 Nam đối diện với Pháp & Trung Hoa 1847-1885. Ts Bùi Trân Phượng, 
hiệu trưởng trường, đành thú nhận: “Không ngờ đề tài khô khan này lại 
thu hút người nghe hơn dự định.”
Tác giả cuốn sách, Gs Yoshiharu Tsuboi, 
trình bày những nhận định của ông không chỉ về cuốn sách mà còn liên hệ 
đến bối cảnh hôm nay của Việt Nam. Ông cho rằng dường như lịch sử Việt 
Nam hôm nay đang lặp lại hoàn cảnh như thời Tự Đức ở thế kỷ 19. Tự Đức 
là ông vua không gặp may, lên ngôi trong hoàn cảnh tao loạn, người dân 
không tin vào triều đình, còn triều đình cũng nhiều phe nhóm với mục 
đích và tham vọng cá nhân. Đất nước sau đó 
rơi vào tay người Pháp, mở đầu cuộc nô lệ cho thực dân kéo dài trăm năm.
 Gs Tsuboi nhấn mạnh “đất nước nào cũng thế, rất cần những người cầm 
quyền thật sự đặt lợi ích quốc gia cao hơn lợi ích cá nhân.” Bàn đến 
Trung Quốc, ông Tsuboi chỉ ra một điều không bất ngờ nhưng lại ít được 
Việt Nam chú ý. Ông thấy rằng Trung Quốc thường xuyên nghiên cứu về Việt
 Nam và nghiên cứu bằng một chiến lược lâu dài. Ông nhận định đúng. 
Riêng tôi nghĩ việc nghiên cứu ấy của Trung Quốc sẽ không chỉ diễn ra 
hôm nay mà còn kéo dài cho đến ngày họ thực hiện được cái tham vọng biến
 Việt Nam thành “phiên bang” của họ.
Cách đây 4 năm, khi xảy ra vấn đề Trung 
Quốc vẽ một số quần đảo của Việt Nam vào bản đồ của họ, thì cuộc biểu 
tình đầu tiên đã được khởi phát ở Việt Nam. Cuộc biểu tình bị dập tắt 
nhanh chóng, và những thái thú ngày ấy từ lầu cao của Lãnh sự quán tại 
Sài Gòn gật gù hài lòng. Cũng ngày ấy, không ít trí thức Việt sống ở 
nước ngoài thông tin như một nhắc nhở, cảnh báo: Nếu ta không nghiên 
cứu, nếu ta im lặng mãi khi Trung Quốc nhiều thập niên qua đã đưa sinh 
viên của họ đến nhiều trường Đại học nước ngoài để nghiên cứu, làm luận 
án về vấn đề biển Đông, ta không thể có tiếng nói khi đưa vấn đề ấy ra 
quốc tế. Dù muộn, nhưng vẫn cứ phải kêu lên cho thế giới biết ta có vấn 
đề đấu tranh này.”
Những lời nhắc nhở ấy, thật ra, đối với 
một số trí thức yêu nước trong nước thì không phải bất ngờ, vì lâu nay 
họ vẫn âm thầm nghiên cứu, tìm chứng liệu lịch sử để chứng minh chủ 
quyền hải đảo của quốc gia Việt Nam. Nhưng đa số người dân thì hoàn toàn
 mù mịt, bởi lẽ truyền thông và sách giáo khoa không bao giờ nhắc nhở 
hay đưa tin. Gs Tsuboi cũng nhận định rằng: “Dường như chưa bao giờ 
Trung Quốc mạnh như hôm nay trong lịch sử của họ. Còn Việt Nam chưa bao 
giờ yếu như bây giờ. Có nhiều vấn đề, nhưng cái quan trọng là nếu những 
cá nhân cầm nắm quốc gia không đặt lợi ích cá nhân xuống dưới lợi ích 
đất nước, thì e Việt Nam khó tìm được động lực phát triển. Điểm mạnh của
 các bạn là người Việt rất đoàn kết khi có chiến tranh, tuy rất ít đoàn 
kết trong thời bình.”
Thật đáng khâm phục, một nhà nghiên cứu 
người nước ngoài với những nhận định về đất nước mà ông nghiên cứu lịch 
sử của nó, chứng tỏ sự am hiểu không khác gì của một trí thức người Việt.
 Chỉ một băn khoăn sau đây của ông “Hình như chính phủ các bạn cũng chưa
 sử dụng hết nguồn nhân lực, trí thức của mình” khiến tôi cười chua chát
 và muốn thông tin cho ông bằng cách hài hước, chua chát vốn có của 
mình: “Riêng điều này thì xin trao đổi rằng ông không chính xác. Nguồn 
lực trí thức chúng tôi xài không thể hết nổi. Chúng tôi có ‘tiến sĩ’ 
đông như quân Nguyên đấy ạ.”
Cuốn sách ấy thì cứ để cho độc giả đọc và
 nhận định, bởi lẽ cách đọc lịch sử phải là cách đọc mà từ đấy mỗi người
 tự rút ra những nhân định riêng. Lịch sử mà đọc 100% giống hệt nhau thì
 đấy không phải là thái độ đọc lịch sử
Trung Quốc chưa từng từ bỏ việc nghiên cứu Việt Nam một cách có chiến lược, để làm gì? Vì sao? Có lẽ câu trả lời không khó.
Cứ nhìn chính sách của họ đối với Việt 
Nam hôm nay, kiểu “hôn má bên này, bật máu má bên kia” [thơ Nguyễn Duy],
 thì câu trả lời hoàn toàn không khó.
Và đấy là điều cực kỳ quan trọng mà cá nhân người viết tiếp nhận sau buổi tọa đàm.