Hai tháng trước đây nữ nghệ sĩ điện ảnh Kim Chi đã cho phổ biến lá
thư của bà, từ chối không làm hồ sơ để xin được khen thưởng. Bà “không
muốn treo trong nhà chữ ký của đương kim thủ tướng nước CHXHCN/VN! Vì,
theo nghệ sĩ Kim Chi, bà là “người cộng sản chân chính”! Như vậy, đã
hẳn, dưới mắt bà thì ông Nguyễn Tấn Dũng không phải người cộng sản chân
chính!
Một đương kim thủ tướng, do Bộ Chính trị cho lưu nhiệm thêm nhiệm kỳ
2, và cuối năm 2012, Hội nghị Trung ương 11, vẫn tiếp tục tín nhiệm cũng
không phải là “người cộng sản chân chính”? Vậy Bộ chính trị hay Trung
ương đảng có phải là “người cộng sản chân chính” hay không?
Và “người cộng sản chân chính” là như thế nào mà cho đến bây giờ vẫn
có rất nhiều người đồng tâm tình với nghệ sĩ Kim Chi? Trong số đó, có
không ít, những đảng viên kỳ cựu đang đứng trong hàng ngũ tranh đấu
chống lại đảng và chính sách của chính phủ CSVN hiện tại?
Vì thế, đối với họ, tôi nghĩ, 2 nhân vật sau đây có thể là “người cộng sản chân chính”:
Người thứ nhất, Chủ Tịch Hồ Chí Minh.
Ông Hồ Chí Minh là cha đẻ của đảng CSVN, là thời mà nghệ sĩ Kim Chi
hoạt động nghệ thuật để trở thành “người cộng sản chân chính”! Tuy
không trực tiếp nhắc tên ông Hồ nhưng chắc hẳn dưới mắt nghệ sĩ Kim Chi
thì ông Hồ phải là người cộng sản chân chính! Và, đấy là động lực để
thanh niên Kim Chi từ bỏ miền Bắc VNDCCH, về lại miền Nam khói lửa, thực
hiện mơ ước.
Sự kiện nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh thì đã tràn ngập trong sách vở, ở
đây chỉ đại khái vài điểm dễ nhớ và đã được phổ biến rộng rãi, mà có
thể nghệ sĩ Kim Chi, cũng như đa số, đã nghe, hoặc biết.
Đầu tiên khi xuất ngoại, ông Hồ làm đơn xin vào học Trường thuộc địa
Pháp và, bị từ chối! Trường đó chỉ chuyên đào tạo người để phục vụ cho
mẫu quốc Pháp! Thất vọng ban đầu nầy từng bước đã đưa đẩy ông Hồ trở
thành “người cộng sản chân chính” sau nầy!
Ông Hồ giả danh mấy tác giả để viết sách vinh danh chính mình, như
Ngục Trung Nhật Ký, Vừa Đi Vừa Ngước Nhìn, Những Mẫu Chuyện Về Đời Hoạt
Động Của Bác Hồ…
Trong thời gian kháng chiến, lợi dụng dân quê chất phát, mặt trận
Việt Minh của ông Hồ tuyên truyền là con mắt ông có những hai con ngươi,
nên là thần nhân chứ không phải người bình thường!
Sau khi giành được nửa nước Việt Nam theo Hiệp định Geneve 1954, ông
Hồ thực hiện chương trình Cải Cách Ruộng Đất tại miền Bắc, theo lệnh Tàu
cộng. Và, phát súng đầu tiên cho kế hoạch “đào tận gốc, trốc tận rễ
bọn Trí-Phú-Địa-Hào” là đem ra xử bắn bà Nguyễn Thị Năm, Cát Thanh Long,
đại ân nhân của các lãnh tụ CSVN thời đó!
Ông Hồ nghiện thuốc lá Mỹ.
Tình trạng vợ con của ông thì vô cùng rối rắm. Có vợ là người Tàu,
bị ông bỏ rơi, lại giấu kín. Tình nhân của ông rất lung tung, có người
là vợ của đồng chí của ông. Lúc ông là Chủ tịch nước đã điều 2 chị em
người thiểu số về Hà Nội để ông lén lút. Có con, rồi họ bị giết… Cho
đến khi mất ông cũng không dám nhìn nhận con!
Người thứ hai, Tổng Bí thư Lê Duẩn.
Ông Lê Duẩn thay đổi ngày chết của ông Hồ Chí Minh và không thực hiện đúng di chúc, là thiêu xác.
Về chuyện tình cảm, ông Lê Duẩn có rất nhiều vợ:
Còn chuyện ơn nghĩa thì theo sách Bên Thắng Cuộc của Huy Đức, (Chương Đánh Tư Sản, trích đoạn, dòng 1 – 17, trang 97)
“Ông Trần Văn Đước – một cơ sở đã từng nuôi giấu ông Hải
trong Mậu Thân 1968 – ngày nào cũng nấu cơm rồi cho người mang sang….
Ông Đước không biết rõ ông Hải đang làm gì, chỉ giúp đỡ vì biết ông Hải
là người “bên cách mạng” Khi ông Đước chạy đến báo (cho ông Đỗ Hoàng Hải, người đang thực hiện “cải tạo tư sản”- nv) “Bác
bị người ta cho xe đến chở hết kiếng đi rồi”, ông Hải vẫn tưởng rằng
“Chắc là có sự nhầm lẫn”. Con trai ông Đước là liệt sỹ. Tiệm kiếng của
ông mở tại nhà riêng ở số 12 Ngô Tùng Châu chỉ là một ngôi nhà cấp 4…”
“Năm 1957, ông Lai Thành đã bất chấp nguy hiểm tới tính
mạng, lái xe đưa ông Lê Duẩn đào thoát sang Phnom Penh trong sự truy
lùng gắt gao của chính quyền Sài Gòn. Năm 1978, khi ông Lê Duẩn đưa ông
Đỗ Mười vào Nam, nhà máy xay lúa của ông Lai Thành đã bị sung công.
Con gái ông, bà Lai Kim Dung, một tư sản người Hoa, cũng bị xếp vào
thành phần cải tạo”
Chắc chắn không thể nào kể ra hết được sự vong ơn bội nghĩa của những người lãnh đạo CSVN đối với ân nhân của họ!
Gia đình nghệ sĩ Kim Chi sống tại Sài Gòn nên phải biết rất rõ tình cảnh người Sài Gòn và cả miền Nam sau biến cố 1975!
Hai nhân vật quyền uy nhất của đảng CSVN lúc bấy giờ đã cư xử với ân
nhân và người miền Nam như vậy phải chăng đấy là “người cộng sản chân
chính”?
Và mới đây, một người luôn luôn biện luận về quá khứ theo Việt cộng
chống lại VNCH, ông hãnh diện kể lại công trạng khi lãnh đạo Đoàn Sinh
viên Quyết tử 3 trong biến cố miền Trung 1966. Khi đoàn của ông tiến
vào Quảng Tín, với “miệng lưỡi hơn cả Tô Tần” ông đã khuất phục dễ dàng
quân, cán, chính địa phương như sau:
“Lính hai bên đường vẫn im lặng đứng nhìn nhưng nét mặt họ đã dịu.
Súng đã buông xuống hay khoác lên vai. Một vài người mệt mỏi ngả mình
trên bực cửa. Vài người tựa bên thân cây cúi đầu. Có cái gì xao xuyến,
dâng lên khắp nơi. Một tiếng thở e dè nào đó sau cánh cửa. Một cánh tay
buông thõng, một bắp thịt căng thẳng duỗi dài. Không gian chùng xuống,
loãng ra. Đoàn sinh viên vẫn đều bước.”
“Đoàn sinh viên mắt ngời sáng, hát say mê, bước đi say mê, trước
mũi súng. Và mũi súng đã hạ xuống. Vì súng cầm trên tay, tay trên thân
thể, thân thể có một con tim. Và con tim đã rung động bàng hoàng.” [1]
Tôi chợt nghĩ, dân tộc Việt Nam quả thật đại bất hạnh (!) giá mà đoàn
của ông trực chỉ Sài Gòn thì VNCH đã tan hàng ngay từ ngày đó chứ đâu
cần đợi đến ngày 30/4/75 và như vậy đã tiết kiệm được biết bao nhiêu là
xương máu của người Việt Nam? [2] [3]
Vài dẫn chứng lặt vặt như trên thì cái gọi là “con người cộng sản
chân chính” có, hay không? Trong khi đó, CNCS đã thực sự là một chủ
nghĩa không tưởng vì khi đem áp dụng đã bị phá sản về mọi mặt trên toàn
thế giới!
Nhưng, riêng tôi, lại có chút bóng dáng về “con người cộng sản chân chính”!
Năm đó, tôi đang học lớp 1, 2 gì đó và lớp học, cũng như thầy giáo
bữa có bữa không rất bất thường, vì là vùng xôi đậu. Hôm đó chúng tôi
học ở một đình làng lớn nhất, đẹp nhất. Trước đình có 1 cây bàng và 1
cây đa rợp bóng. Giáo viên là một thanh niên trẻ, mặc bà ba, dép râu.
Anh mang vào một túi vải nhỏ, để lên kệ (bàn thờ) Cái túi bỗng rơi
xuống. Chúng tôi tỉnh bơ nhưng anh thì xanh mặt. Rồi từ từ nhặt lên,
trịnh trọng để trở lại cho chắc chắn, anh nói với chúng tôi: “Túi đựng
trái moọc chê pháo kích đêm qua nhưng chưa nổ, anh mới gở được!”
Hình ảnh anh thanh niên ngày đó (chắc là cán bộ VC) vẫn còn rất đẹp
trong tôi cho dù dâu bể hơn nửa thế kỷ qua, cho dù lịch sử hôm nay đã
phơi ra sự khủng khiếp của chế độ CS tại quê hương, cũng như toàn thế
giới! Ký ức tuổi thơ biện hộ cho anh rằng: “Dù anh là Việt cộng, nhưng
chắc chắn lúc đó anh không hề biết chính anh đang tiếp tay cho máu đồng
bào ruột thịt tuôn chảy, anh bị lừa do âm mưu của bọn đầu sỏ Cộng sản
quốc tế, từ Tàu cộng, Liên Xô, đến ông Hồ…
Mới đây, đọc một bài ký của Huỳnh Ngọc Tuấn, trong chuyến gia đình
anh ra Bắc thăm quê hương con rể, trong đó có câu hỏi của anh sui về
“giặc Mỹ Ngụy” (nguyên văn) ở miền Nam, tôi chợt hiểu được tại sao người
miền Bắc vẫn cứ “Bác Hồ, bác Hồ..”
Vì, tuổi thơ của họ cũng như tôi thôi! Nhưng tôi may mắn được biết
chút đỉnh nhờ tự do đọc linh tinh, còn họ thì trọn đời chỉ nghe đài Việt
cộng! Vì thế CSVN phải giữ riết, cấm ngặt về tự do thông tin, báo chí!
Như vậy, làm sao tháo gỡ gút mắc về “Bác Hồ, bác Hồ..” về “người cộng sản chân chính” trong lòng một số đảng viên và dân chúng?
Vì (ký ức tuổi thơ, tuổi thanh niên) của họ và chính họ đã phục vụ
(với tâm hồn trong sáng). Vì họ đã bất chấp hiểm nguy, hy sinh tất cả…
cho nên mới có câu “tuổi 20 không yêu CS là không có trái tim”! Để bây
giờ “tuổi già mà còn yêu CS là không có cái đầu”!
Hình ảnh gian khổ của cán bộ CS trong thời gian họ hy sinh, khác hẳn
với hình ảnh cán bộ CS hưởng thụ bây giờ (tôi nói trên thực tế, không
nói về bản chất CS) nên họ quay ra chống! Nhưng chống đến mức độ nào là
chuyện khác. Hỏi mấy ai dám phá hủy được ngay những kỷ niệm đẹp, những
lãng mạn riêng tư của “một thời kháng chiến”.
Nếu chống một VC Nguyễn Thị Thùy Trâm, bác sĩ, bị lính Mỹ bắn chết
trên chiến trường Quảng Ngải thì có cái gì đó rất không ổn! Chống là
phải chống bọn đánh lừa lòng yêu nước của lớp tuổi Nguyễn Thị Thùy Trâm!
Vì thế, theo tôi, bây giờ là thời điểm chống cộng bằng trái tim! Vì
khoảng cách giữa 2 trái tim bao giờ cũng gần hơn 2 khối óc! Bây giờ thì
một người rất bình thường (nếu biết đọc trên Net) cũng thừa biết CNCS
là thảm họa của nhân loại. Cho nên vấn đề còn lại là dùng trái tim nhân
ái đến với trái tim bị đánh tráo (lòng yêu nước) do CSVN lường gạt!
Chỉ có trái tim mới tháo gỡ vấn đề rối rắm của trái tim!
Vấn đề “người cộng sản chân chính”, dù chỉ là hư ngụy, nhưng vẫn còn
tồn đọng trong một số người, cần có sự cảm thông và tôn trọng hơn là lên
án hay mạ lỵ.
Hiểm họa trước mắt của người Việt Nam là Tàu cộng xâm lược! Người
Việt Nam phải đoàn kết mới mong thắng được cuộc chiến đầy cam go nầy do
đảng CSVN vì độc quyền, tham ô, bán nước mang lại.
Cho nên sự đoàn kết là ưu tiên một nhưng dứt khoát không phải là đoàn kết với đảng CSVN!
(March 6th, 2013)
Kông Kông gửi đăng
________________________________________________________________