Trần Việt Hoàng
Mùa xuân vừa đến và cảnh vật dường như còn chứa đựng cái vẻ êm
đềm, nhẹ nhàng của những ngày đầu năm se lạnh, nhưng đâu đây dường như
có những cơn sóng ngầm đang âm ỉ trào dâng, và tôi nghe những cơn gió
hình như đang thổi ngày càng mạnh mẻ. Phải chăng những dấu hiệu của một
cơn bão đang nổi lên rồi?
Từng cánh én, từng cánh én rủ nhau về báo mùa xuân của dân tộc!
Mùa xuân và bão tố, một kết hợp ít sự chờ mong. Nhưng không, tôi thấy
vạn niềm vui trong ánh mắt của dân tôi đang khát khao đợi chờ. Tôi cảm
nhận một sự háo hức, nức lòng của anh em tôi trên những trang báo điện
tử vì họ đang thể hiện tiếng nói tự do của mình mà bao năm qua vẫn còn
rụt rè, e sợ.
Đúng vậy! Cơn bão đòi hỏi dân chủ nhân quyền cho dân tôi đang đến. Nó
đang còn là những cơn gió tụ họp lấp ló từ xa, nhưng tôi đã cảm nhận
dược sức mạnh vô cùng của nó. Đó là những cơn gió của “Triệu con Tim,
Một Tiếng Nói”, của “Kiến Nghị 72”, của “Lời Tuyên Bố Của của các Công
Dân Tự Do”, của “Nhận Định và Góp Ý Sửa Đổi Hiến Pháp của Hội Đồng Giám
Mục Việt Nam”, và của những gì mà ta chưa biết đến.
Khi tôi gởi thư để ký tên vào bản “Lời Tuyên Bố của các Công Dân Tự Do”
hôm Thứ Sáu, thì số chữ ký đang ở khoảng 800, nhưng hôm nay, Chủ Nhật,
ngồi viết lên cảm nghĩ của mình, tôi đã thấy con số 3,300. Chỉ trong
vòng một, hai ngày mà số người ký tên đồng tuyên bố đã tăng thêm 2,500.
Một con số kỷ lục mà tôi chưa được thấy trong những năm qua. Nó đã nói
lên một điều là hình như chúng ta đã tìm được một đáp số cho bài toán
đồng thuận mà trong bao năm qua nhiều người đang mải mê tìm kiếm. Mà
thật là thú vị khi người giải bài toán khó đó là một nhà báo trẻ vừa bị
mất việc vì sự lý giải của mình. Nguyễn Đắc Kiên, anh quả thật là một
cánh én báo mùa xuân của dân tộc!
Để biện luận cho sự xác định của mình, tôi xin được nêu ra một vài
chữ ký. Chữ ký của bác sĩ Nguyễn Đan Quế, của Linh Mục Phan Văn Lợi,
Linh Mục Guise Đinh Hữu Thoại, của Linh Mục Peter Nguyễn Văn Hùng, Linh
Mục Nguyễn Văn Khải, Luật sư Lê Thị Công Nhân, Nhà Đấu Tranh cho Dân Chủ
Nguyễn Gia Kiểng, Blogger Huỳnh Thục Vy, Phạm Thanh Nghiên, Nhà thơ Bùi
Chát, Blogger Mẹ Nấm, Blogger Huỳnh Ngọc Chênh, Nhạc sĩ Tô Hải, Mục Sư
Nguyễn Trung Tôn, Luật sư Nguyễn Bắc Truyển, Nhà báo Bùi Tín, Nguyễn Văn
Bông tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo, và nhiều Bloggers, nhiều trí thức trong
và ngoài nước, nhiều sinh viên và mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam. Chúng
ta có thể nói đây là một đáp số chung vì nó chỉ khẳng định một hướng đi
đúng đắn cho dân tộc và xác định những quyền căn bản của con người đã
được Liên Hiệp Quốc và nhân dân Việt Nam công nhận. Nó không chứa đựng
những gì thuộc về quá khứ mà có thể là nguyên nhân của những nghi kỵ hay
bất đồng. Nó là thể hiện một tình yêu quê hương và một ý nguyện trong
sáng cho tương lai dân tộc, dựa trên kinh nghiệm phát triển thực tế của
cộng đồng nhân loại. Bài toán thật sự khó khăn vì trên căn bản nó là một
đề tài đã được hóa giải ở nhiều nơi trên thế giới nhưng lại là vùng cấm
ở một vài xứ độc tài Cộng Sản mà thật không may đang có Việt Nam ta.
Lời giải của nó thật không có gì khác hơn là mỗi công dân mạnh dạn thể
hiện ý chí của mình bằng những lời khẳng định về ước vọng sống và quyền
hạn của mỗi cá nhân, bất chấp những đe dọa và sự trù dập, như những lời
khẳng định của nhà báo Nguyễn Đắc Kiên qua lá thư trả lời những phát
biểu phản tiến bộ của ông tổng bí thư đảng Cộng Sản Nguyễn Phú Trọng.
Bão nổi lên rồi!
Nhưng trận cuồng phong nầy có đủ sức đánh đổ chế độ độc tài toàn trị
hay không, là còn tùy thuộc vào hành động của mỗi người công dân Việt
Nam trong và ngoài nước.
Hành động đầu tiên là ký tên vào “Lời Tuyên Bố Của của các Công Dân
Tự Do” để mạnh dạn khẳng định ước vọng và quyền hạn của mình. Số người
ký tên càng đông thì sức mạnh của sự liên kết cho một lý tưởng càng trở
nên to lớn, và những đòi hỏi chính đáng của mình càng sẽ dễ dàng biến
thành hiện thực. Số đông sẽ làm cho người dân bình thường mới hôm nào
đây còn e sợ, thì giờ đây đã trở nên mạnh bạo và dũng cảm. Nhưng chúng
ta cũng không quên rằng mỗi một cá nhân dù cho nhỏ bé đến đâu cũng có
thể làm cho cả một chế độ độc tài run sợ vì cái chính nghĩa của mình và
nhờ những phương tiện truyền thông đang nối kết con người gần lại với
nhau. Cho nên một ngàn người mà kiên quyết liên kết với nhau thì cũng
làm nên chuyện lớn, và một triện người cùng chung lý tưởng thì dân tộc
chắc chằn sẽ thoát khỏi cảnh bị đọa đày và đất nước sẽ thoát khỏi nguy
cơ bị xâm chiếm.
Từ sự thành công của “Lời Tuyên Bố của các Công Dân Tự Do”, chúng ta
có thể dùng chung một phương tiện để tiến hành những bước kế tiếp, chẳng
hạn rủ nhau xuống đường để đòi quyền lập hiến. Khi một ngày đã được xác
định, thì mọi người cùng gởi emails về 3 địa chỉ đáng tin cậy để cùng
hẹn nhau xuống đường. Số người đồng ý tham gia sẽ được cập nhật và đăng
tải trên ba trang mạng độc lập mà không cần đăng tên tuổi. Như vậy tuy
chúng ta sẽ không có yếu tố bất ngờ nhưng sẽ có ưu thế sồ đông mà không
một lực lượng nào có thể đàn áp nổi.
Đây chỉ là một thí dụ của một chiến lựợc đơn thuần, nhưng chắc chắn
các công dân tự do sẽ tìm ra nhiều cách để đi những bước kế tiếp.
Về phía những người lãnh đạo của đảng Cộng Sản, họ cũng phải tự hiểu
rằng thời điểm cho một sự thay đổi đã đến. Nều họ biết thức thời và tìm
con đường hòa hợp tốt nhất thì hãy chịu sự thay đổi như những đòi hỏi
của các công dân tự do hay ít nhất cũng bắt đầu những đổi thay như đã và
đang xảy ra ở Miến Điện. Cái thời điểm cho sự thay đổi tốt nhất là ngay
từ khi thấy có những khởi đầu của một cuộc cách mạng. Còn nếu cứ bám
giữ sự độc tài toàn trị và mạnh tay đàn áp nhân dân thì phần nhiều cái
kết cục sẽ rất bi thương như chúng ta đã thấy trong các cuộc cách mạng
mùa Xuân Ả Rập, hay ở các nước Đông Âu ngày nào.
Đây là thời điểm cho một sự thức tỉnh như lời Nguyễn Đắc Kiên đã nói trong bài thơ Vì Người Ta Cần Ánh Mặt Trời:
bao thế hệ đã ngậm ngùi mắc nợ,
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
lũ chúng ta lẽ nào lại mắc nợ mai sau,
còn chần chừ gì mà không tỉnh dậy mau,
sống cho xứng danh xưng con người trên mặt đất.
tôi chưa thấy một đêm nào dài thế,
cũng chưa thấy có ngày mai nào không thể.
vì người ta cần ánh mặt trời,
tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!
“tỉnh dậy đi lũ chúng ta ơi!” - có lẽ không chỉ là
lời lay tỉnh cho nhân dân Việt Nam đang chịu nhiều đau khổ, mà còn cho
cả những người lãnh đạo đất nước hiện nay.
Trần Việt Hoàng