Chương 16
Đại khòm người xuống, trước bức tường cao gần hai mét, đưa đôi vai bảo Tuấn.
- Mày leo lên trước, khi lên được, bỏ dây xuống kéo tao lên. Coi
chừng ông Cai trường đi lòng vòng hàng đêm, mình từng “nhập nha” nhà lão
Minh chính trị viên.
Đây là “con đường mới” mà bọn Tuấn, Đại nhập vào những đêm muốn xông vào trường.
Từ khi bị mất chiếc xe đạp yêu quý nhất trần đời, giáo Minh ra lệnh
cho bọn học sinh Cờ đỏ, đốn tất cả những cây xoài mọc ngoài thành tường
gạch cao của trường. Những cây xoài này cao vút, bọn Tuấn chỉ cần leo
lên cao, nhảy vào nhà chứa xe đạp học trò, trèo xuống là xong. Cái tánh
bá đạo mang dòng máu CS của giáo Minh vẫn còn trong máu, dù đã biết sợ
bọn con trai học sinh miền Nam. Nhưng dường như, sự kiêu hãnh lẫn trong
sự ngu dốt không khai mở tâm trí của giáo điều buộc chặt, bị bủa chụp và
cấy sâu vào não trạng ở gã, làm bọn Tuấn thêm quay quắc đùa phá.
- Mày chịu nỗi không?
Đại gồng mình, tấn hai chân lấy thế.
- Leo lên mày!
Tuấn đạp đôi vai thằng bạn, bám gờ tường, hít thật sâu rồi thót lên
bằng hai tay. Anh thòng sợi dây dừa xuống. Thằng Đại leo lên bằng hai
chân như người Dơi. Cả hai chạy lúp xúp vào Hội trường. Hội trường của
trường Diên Khánh có thể chứa tới 300 học sinh, do chính quyền Mỹ viện
trợ nhân đạo nền giáo dục VN.
Trên bục giảng, ba bức tượng bằng thạch cao. Đó là những bức tượng
của ba cái đầu người từ cổ trở lên – đã chết thối từ lâu – vẫn hằng bị
nhiều dân tộc trên thế giới nguyền rủa suốt đời, ngoài những người CS:
Sì-ta-lin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh, do bạn Hòa lớp phó nắn tượng.
Hòa là một học sinh ở Thanh Minh học rất giỏi nhưng con nhà nghèo. Anh
kiếm tiền để học bằng cách nắn những con tượng Tò he, nhờ người đem
xuống phố bán. Mấy hôm trước, nhân dịp khai trường, ban Thanh tra Ty
Giáo Dục Tỉnh quyết định công bố danh sách những nhân vật nào sẽ lèo lái
“cai trị” trường Trung học Diên Khánh, sau một thời gian vừa giải phóng
chưa điều chỉnh nhân sự học đường. Thầy Bảo, phó Hiệu trưởng bảo Tuấn.
- Thầy nhờ Tuấn chụp hình cho buổi ra mắt “bộ chỉ huy” hôm ấy nhé.
Với Tuấn, chụp hình cho trường và cho chính quyền là chuyện thường
hằng như cơm bữa trước kia, 1975. Tuy nhiên, có những lúc họ trả công và
cũng có những lúc họ lờ đi! Một xứ sở nghèo đói, chiến tranh và tham
nhũng… là điều ắt khó thoát, khi quyền lực có trong tay. Những trò nhờ
chụp hình cho trường, đối với Tuấn không mới mẽ gì! Anh gật đầu chào
thầy Bảo trở về lớp.
…
…
- Mày ỉa chưa Đại? Sao tao khó ị quá, như táo bón!
- Tao cũng chưa ỉa được. Mày đừng thúc nữa được không, thằng mọt sách. Từ từ, tao… ỉa!
“Hừ… hừ…” – Thằng Đại gầm gừ trong cổ họng, rán rặn.
- Mẹ nó. Bình thường, ngồi xuống là ị ngay một bãi thối um trời, giờ khó quá!
- Sao mày cứ hối thế?
- Tao nói cho chính tao mà lị. Ai hối mày… ỉa đâu!
“Tủm… tủm…!”
- Bằng đít hay bằng mồm… nhát khỉ đấy, Đại?
- Tao nói: tao đang ráng mà! Mẹ kiếp, chẳng lẽ tự mày nhận mình là khỉ! Hôm nay sao mày nói nhiều thế?
- Câm cái mồm mày lại. Đừng nói to thế, coi chừng ông Cai trường. Để… tao ỉa đã!
- Ờ, ráng ỉa đi… khỉ!
…
…
- Xong rồi! – Thằng Đại nói, tay bịt mũi. Hai thằng bê hai đống phân, gộp lại.
- Cứt của mày như cứt của tao! Sao bịt mũi?
- Tao thử mày thôi. Coi mày có ưng ý cứt của tao, như của mày. He..he…
Hai gã thanh niên bê hai đống phân lên bục giảng có ba bức tượng của những lãnh đạo CS, trịnh trọng đặt xuống. Thằng Đại nói.
- Mời ba ông thối thây, xơi nhé. Của thơm ngon mới ra lò, còn nóng hổi như ổ bánh mì “patê phân thịt người”!
- Trong ba thằng. Thằng nào ngu nhất và khôn nhất. Mày nói tao nghe thử coi, Đại?!
- Ngu nhất, là Hồ Chí Minh. Vì nó là “thằng” không có ăn học nhiều,
làm bồi bàn trên tàu viễn dương khi sang Pháp. Thằng ngu thứ nhì cũng là
“nó” nốt. Nó nói: nó không có tư tưởng cách mạng con mẹ gì, ngoài thằng
Mao và thằng Các-Mác hay Lê-nin gì đó! Ờ… ờ…
- Cái ngu thứ ba?
- Nó đọc Tuyên ngôn độc lập khi ra mắt nhà nước VNDCCH cho thế giới
biết, trong đó “nó” có nói về nhân quyền, của mọi công dân đất nước, qua
ông Nguyễn Hữu Đang biên soạn, mà chúng nó ăn cắp của Mỹ – vì ngu không
có tư tưởng – vì vậy, nó không biết thực thi, hay lưu manh như một thứ
côn đồ, coi trời bằng vung! Nó cứ tưởng, nó ăn cắp “bản quyền” của nước
khác mà không một ai trong cái đất nước nó vừa cướp được và cai trị, đều
ngu như nó!
- Vậy thằng nào khôn nhất?
- Thằng “Ăn-Gian” hoặc, thằng “Cày-Mác”!?
- Vì sao?
- Nó chỉ đưa ra “định đề”, nhưng không hề nghĩ… sẽ “bị thực thi” giết
người hàng loạt, bởi những thắng khùng và ngu mang tên CS, đưa nhân dân
đến năm Châu Đại đồng… không có thiệt!
- Bạn Trần Đại. Bạn là một tên phản động của nhân dân chưa từng có, ở
thời buổi hoang sơ cách mạng này! Bạn là một Hạt Ươm Hư của thằng Ngụy
để lại, để bôi nhọ chế độ chuyên chính và vì dân này! Hơn nữa, bạn lại
trùng tên với một tên cướp giang hồ nỗi tiếng, ở miền Nam VN do nhà văn
Duyên Anh viết ra tiểu thuyết nóng bỏng: “Đại Cathay”. Cũng phản động
với chính quyền miền Nam, không kém gì ngươi với Cách mạng và Đảng ta!
- Nhưng Trần Đại ăn cắp đồ của Quân tiếp vụ Mỹ và giới giang hồ. Hắn
ta không ăn cướp của nhân dân và giết nhân dân của chính dân tộc hắn ta.
Tội hắn chưa nặng!
- Thi hành bản án!
- Bản án gì?
- Nhét cứt!
- Là Ai?
- Những thằng giết đồng loại và dân tộc mình!
- Thì… để từ từ tao trét!
- Nhét, không phải trét!!!
Thằng Đại cầm bịch phân, định trét lên những gờ tường chung quanh hội trường rộng lớn cho thối, Tuấn ngăn lại.
- Mày, nhét cứt vào trong đầu tụi nó. Thằng nào Ngu nhiều nhất, từ dưới cái cổ trống rỗng cứ nhét cho nhiều.
Thằng Đại bê đống phân vừa ị, nhét cả vào cái đầu trống lỏng của Hồ
Chí Minh. Tuấn bê đống phân của anh nhét vào đầu lão Sì-ta-lin và lão
Mao.
- He he… Ngày mai là ngày hội chúng ta!
…
…
Quan (khách) tề tựu đông đủ.Thanh tra tỉnh từ Nha Trang đi lên dự Hội
nghị khai trương năm thứ hai của trường Hoàng Hoa Thám. Hiệu trưởng
Tiệu, lăng xăng đón khách. Từ trường ra đến con lộ hơn 50 chục mét; cờ,
phướng giăng đỏ cả một con đường. Trước cửa phòng Giám thị, lão Tôn với
cái áo đại cán mùa Thu, đứng nghiêm trang, hai tay xoa liên tục, hồi hộp
chờ ban Thanh tra tỉnh. Trước văn phòng của lão, cũng cờ phướng đỏ rợp
trời.Lão không biết, lão có còn là Giám thị đợt quyết định nhân sự, đợt
này nữa không?Lão ra lệnh.
- Mang chân dung những lãnh tụ vĩ đại của thế giới, đón các đồng chí Thanh tra.
Bọn học sinh cờ đỏ bê những bức tượng thạch cao, từ bên hội trường
sang văn phòng lão Tôn, trân trọng đặt lên bàn thờ có hình chủ tịch Hồ
Chí Minh lồng trong khung kính. Đoàn Thanh tra bước lên bậc thềm, mọi
người cúi người nghiêm nghị mắt liếc dọc ngang. Ông trưởng ty Giáo dục
cầm lấy cái mi-cro, thổi phù phù, định phát biểu, bỗng úp tay chụp
mi-cro.
- Các đồng chí ạ. Dường như có mùi cóc chết đâu đây nhé!
- Chỗ nào, thưa đồng chí Trưởng ty? – Lão Tôn hốt hoảng, ngoắc bọn cờ đỏ tìm kiếm, nhưng không thấy gì!
Tuấn đưa máy lên chụp ngay cái ảnh đầu tiên, khi “đồng chí” Trưởng ty
bịt mũi.Anh quỳ xuống, nhấn thêm mấy “pô” nữa, cười thầm trong bụng.
- Tôi cho Ngài… ba “bô” thật đầy!
Phòng Giám thị nhỏ, chỉ chứa khoảng 30 nhân mạng, nhưng nằm gần cột
cờ, lão Tôn phải xếp những bức tượng thạch cao trong phòng đủ cho học
sinh thấy những lãnh tụ CS. Cái mùi cóc chết càng lúc càng khắm ra khắp
phòng. Lão dò quanh tìm, nhưng bất lực. Họ làm việc nhanh chóng, vừa nói
trên mi-cro, tay bịt mũi nháo nhát dò tìm cái mùi khắm, cóc chết ấy.
Đoàn Thanh tra đành thoái thác ra về sớm, quên cả buổi tiệc đang chờ!
- Có lẽ họ nghĩ, mùi cóc chết này do bọn Ngụy cài lại sau chiến
tranh? Tuấn cười trong đầu. – Cũng có thể! Cái toilet, lon Coca-cola, đã
chẳng là những thứ bọn Ngụy gài lại sau khi thua trận, bỏ chạy qua Mỹ
ăn bơ thừa canh cặn, như CS thường rêu rao!
Lão Tôn tức điên người! Lão cho đập mọi thứ trong văn phòng Giám
thị.Nhưng lão còn ngại ngùng không dám đập ba bức tượng lãnh tụ thế giới
Đại đồng.
- Mẹ nó. Bọn thù địch nào đây?
Đêm đến, lão ở lại trường loay hoay tìm kiếm, cũng không thấy gì. Lão
nhìn trước ngó sau, dù là đêm đã tối lắm, lão run run, nắm cái đầu họ
Hồ lên, nhìn bên trong. Lão hãi hùng. Toàn là phân người!
- Mẹ nó. Phản động.Bọn phản động đã đến sân trường. Ông Cai đâu rồi!?
…
…
Đầu năm học thứ hai sau ngày CS chiếm đóng, một nhân vật “kiệt xuất” thứ hai xuất hiện, sau giáo Minh. Đó là “thầy” Dụ!
Ông xuất thân từ đâu, không một học sinh nào biết. Ông cao lắm! chưa
đầy một thước 50 centimét. Bé loắc choắc như cái kén. Trên cổ lúc nào
cũng có cái còi “tu hít” đeo tòn teng, của chính quyền cũ. Đó là một
giáo viên năng nổ thích… “văng miểng”, như tụi con trai thường diễu.
Giống như mấy ông bộ đội và cán bộ vào Nam sau chiến thắng: “Cà-rem
phơi đầy đường, tủ lạnh chạy khắp nơi trên đất Bắc…” và vo gạo hoặc nhốt
cá trong bàn cầu toilet, rồi giựt cần bị trôi đi mọi thứ, đổ thừa bọn
Ngụy gài lại!
Một cái tướng lất sất, ngay cả một học sinh trung học cũng không hề
có! Kéo cái lưng quần lên, ông thường túm bó gọn… đôi ngọc hành hoặc
dương vật lòng thòng nào ai biết!
- Trước chiến tranh, tôi thường chạy đường dài các em ạ, từ năm 14
tuổi đấy nhé. Từ Khánh Vĩnh tôi chạy một ngày là đến nơi, 70 cây số chim
bay đường rừng, để giao thư của bộ Chỉ huy quân đoàn. Tôi đoạt danh
hiệu chiến sĩ thi đua ba miền từ ngày ấy.Tôi có thể chạy bất kể ngày đêm
của một liên lạc viên thạo đường. Hồi ấy, bộ đội, du kích, liên lạc
viên chúng tôi, làm gì có… quần nội y. Tôi chạy miết 7 năm như một lực
sĩ, nên bây giờ cu dái, nó xệ xuống trông thật chán! Ông vừa nói, với
bọn con trai sau giờ nghỉ giải lao, vừa thâu tay tóm nút cài quần hất
“thằng nhỏ” lên!
- Thế sao, thầy được dạy về thể thao?
- Đã nói là chiến sĩ thi đua ba miền mà lị! Thật ra hồi đó mình vừa
nghèo, vừa thất học, nên lên núi chạy văn thư và liên lạc cho xã, rồi
huyện. Khi cách mạng thành công, mấy ông ấy hỏi nguyện vọng của mình là
gì. Mình nói: muốn làm thầy giáo. Thế là mình được điều về đây.
- Thì ra thế. Hôm nào, thầy chạy xuất phát cho tụi em xem nhé! – Thằng Đại chêm vào.
- Này. Con bé nhà ai, mà có cặp vú như sừng trâu ấy nhỉ? Hồi mình còn
ở trên rừng, con gái Trường Sơn… “núi non” hổng có, vì bị sốt rét rừng.
Nhìn chán lắm, nhưng vẫn thấy thèm!
- Vợ thằng Ban bò đấy! Cả hai vợ chồng nó đều có võ, thầy đừng “linh tinh” nhé!
- Thưa thầy, đây là giờ Thể dục, xin thầy vào đề. – Tuấn lạnh nhạt nhắc nhở.
…
…
- Chạy đường dài là môn thể dục ít ai biết đến, trong thời chiến
tranh leo thang (?). Trước khi chạy, các bạn không nên ăn uống nhiều, sẽ
bị sốc. Khi bọn Mỹ đánh miền Nam, tôi ở trên rừng Khánh Vĩnh, kiên
quyết, nhất định không chịu ăn, mà chỉ chịu chạy. Vì thế, khi bọn Mỹ
trút bom xuống cánh rừng Trường Sơn, tôi chạy theo hình díc-dắc các bạn
ạ. Đố chiếc B.52 nào… bắn trúng tôi, vì cái tài chạy! Bọn đế quốc, ỷ lại
là một đất nước giàu có, nên nó cứ tha hồ trút bom trên quê hương chúng
ta. Nó đang dẫy chết hàng loạt bên Mỹ. Thằng tài phiệt Cooper
Field đang chôn hàng triệu chiếc xe xuống lòng đất vì thặng dư giá trị thị trường, đang bán tháo đổ…
Field đang chôn hàng triệu chiếc xe xuống lòng đất vì thặng dư giá trị thị trường, đang bán tháo đổ…
- Thưa thầy, đây là giờ Thể dục, chứ không là giờ chính trị. – Tuấn đứng lên lần nữa, nói.
Thầy Dụ vẫn làm lơ, vẽ trên cái bảng đen to tổ bố với trên 300 học
sinh, đang ngồi bên dưới lắng nghe. Ông nói tiếp và vẽ những vòng tròn.
- Đây nhé. Tụi Mỹ trút bom phía bên này, bọn mình đã chạy tọt bên kia nấp, nó đếch làm gì được nhé!
Tuấn đi lên bục giảng. Anh thản nhiên, đưa tay xóa những vòng tròn
của phấn, rồi trét hai bàn tay vào mông, đi ra khỏi Hội trường, ngước
mặt nhìn lại ông như khiêu khích.
Thầy Dụ mặt tím tái, tay cầm viên phấn trắng, run run.
…
…
Một hôm khác, ở sân tập thể dục, với đủ mọi loại dụng cụ thể thao…
- Này nhé. Khi các bạn muốn chạy xuất phát cho lực tăng lên thật
nhanh. Nhưng… tại sao mình chạy? Bởi thằng đế quốc Mỹ nó đang rà rà trên
bầu trời trong xanh nơi núi rừng kia kìa…
- Thầy chạy làm sao cho tăng lực nhanh, khi B.52 bay bằng ánh sáng thời gian? – Thằng Đại hỏi.
- Thế này nhé! Bạn chọn tìm một khúc cây làm lực nơi hai bàn chân
trước khi bậc chạy.Thế này nhé.Mình không có khúc cây nào nơi đây.Phải
biết ứng biến bạn nhé. À, bực nhảy này đã được đào sâu hơn hai tấc, vào
bãi nhảy cao bằng cát kia. Bạn đưa bàn chân vào bực thềm của bãi cát và
bắt đầu tống đôi chân vào nơi ấy, tung người chạy…
Thầy Dụ bật người lên định chạy.Tuấn đưa bàn chân phải vào hai cái
“giò heo” như đôi tre Mạnh tông của ông, khóa cứng.Ông giáo Dụ, té cái
“ụi” trên bãi cát, mũi rướm máu. Ông đứng dậy, thẳng tay tát vào mặt
Tuấn hai cái thật lực.
- Mày đi ra khỏi hàng!
- Ông có biết, ông là một con chó? Gia đình, thân tộc Nội, Ngoại tôi
đã và đang là những con chó sừng sỏ nhất ở thị trấn này? Ông dám tát tôi
à? Tôi hỏi ông, quyền lực đang ở trong tay ai? Hả… hả.
&
- Tuấn. Em chụp ảnh cho Ty Giáo dục hơn tuần rồi, sao không đưa cho trường?
- Thưa thầy. Em không thể nào đưa những bức ảnh mang tính chất vô văn
hóa của trưởng Ty Giáo dục phát biểu trước học sinh, bằng cách bịt mủi
mình khi cầm mircrô. Nhìn phản cảm quá!
Thực ra, Tuấn chả có lắp cuộn film nào vào máy.Đó là ý định đầu tiên
của anh muốn thế. Một thằng thợ ảnh, có thể nói muôn ngàn lý do khi ảnh
bị hư hỏng, nếu không đưa tiền đặt cọc! Đó là lối làm ăn ở VN. Tuy
nhiên, ban đầu ý định của anh là muốn “chơi” một vố ngoạn mục của tuổi
trẻ háo thắng và bất mãn, nhưng không ngờ sự việc lại nhảy qua một hướng
khác, anh phải đáp lời cách khác.
Bọn học sinh và ban Giám thị trường, ai ai cũng nhớ sau năm thứ hai
tựu trường, cứ ngày nghỉ cuối tuần, học sinh phải đi lao động kinh tế
mới; hoặc đào những con kinh, hay chặt rừng trồng khoai mì cho nhà nước.
Ở lớp, Tuấn cứ đưa cái máy chụp ảnh ra dụ bạn bè khi tới những cánh rừng nguyên sinh trên Khánh Vĩnh, tàn phá nó.
- Các bạn, thích chặt rừng trồng khoai lang cho nhà nước hay thích
chụp ảnh? Tôi hứa, cả 50 bạn nếu muốn kiểu ảnh nào của núi rừng Khánh
Vĩnh, tôi sẽ trổ tài của một nhiếp ảnh gia, lấy những bức chân dung
hoang dại nhất của bạn để đời sau này.
- Không được, bạn Tuấn ạ. Đây là chính sách của nhà nước! – Tiếng Ban bò.
- Bạn là Trưởng đoàn thanh niên CS… hay là tôi?
Ban bò lặng im. Từ khi, Tuấn đạp ông Giám thị Tôn một đạp xém… rụng
tim, cộng cái vụ cưa đôi chiếc xe đạp giáo Minh trên cây xoài tượng, với
đôi vỏ lốp xe như đôi ruột lòng thòng, Ban bắt đầu biết dè chừng Tuấn.
Ban biết, Tuấn bây giờ là một con Ngựa chứng trong sân trường thứ thiệt,
chứ không còn là một tiểu thuyết ngoài đời, dựng nên qua Nhà Văn Duyên
Anh.
- Làm sao trồng được cả mấy ngàn “hom” mì, trong vài giờ đồng hồ? – Các bạn nhao nhao.
- Này nhé. Tôi hỏi các bạn cùng lớp. Chúng ta đào từng con kinh này,
qua chặt những cánh rừng khác là để cho ai? Cho nhân dân à?Còn lâu các
bạn nhé.Chúng ta là nhân dân của đất nước này, mà những gì chúng ta làm,
rồi đi tới nơi khác ai hưởng?Nhân dân?Còn lâu. Nếu họ nghĩ tới ta là
nhân dân họ, thì chúng ta không có cảnh, tự nấu nướng đồ ăn đem theo, tự
tìm phương tiện giao thông để đi đến hiện trường lao động vinh quang.
Họ phân phát cho những gia đình chúng ta 200 bạc ngoài Bắc làm phương
tiện sinh sống, đã chẳng là họ cắt đường đi sinh hoạt mọi thứ đời sống
chúng ta? Một lần nữa, chúng ta đã vừa mất tiền, vừa mất thêm một nguồn
sống nhỏ mọn dâng cho họ hay sao! Các bạn có nhớ? Tháng trước, chúng ta
đã trồng hàng trăm hécta giống cây thơm (dứa), tận Suối Dầu, rồi đi vào
Suối Tiên xa xôi trên 60 cây số, tự lo lương thực và giao thông đi, về!
Xong rồi, không biết gì cả.Các bạn nghĩ sao?
- Vậy phải làm sao?
- Đào một cái hố, chôn hết những “hom” mì là chí phải! – Tiếng thằng Đại.
Ban bò lỉnh tuốt, không nói.
…
…
- Em là một học sinh xuất sắc, từng đại diện trường đi thi cả hai môn
Toán và Văn toàn Tỉnh khối 11, ở Khánh Hòa. Sau 1975, em có nhiều thái
độ khó hiểu quá?
- Thưa thầy. Thầy khó hiểu về em hay thầy khó hiểu về thầy?
- Em nói vậy là sao?
- Là một Hiệu trưởng trường Trung học Đệ nhất, nhị cấp, thầy bây giờ là ai?
- Em hỗn láo!
- Em không hỗn láo! Bao nhiêu lớp 11, 12… đã từng bị ông giáo Minh
chính trị viên, chữi tụi em là những Hạt Ươm Hư thối, do chế độ cũ để
lại, thầy đã biết và có thái độ gì. Hay thầy trùm chăn kín mít, nghe
chữi, mặc học trò chống chỏi!?
- Ai ăn cắp nồi niêu, xoong chảo và cưa đôi cái xe đạp thầy Minh?
- Thưa thầy. Là em! Là một con người dám nói trước lớp học và cả
chính trị viên học đường, tại sao em phải dấu hoặc trốn tránh? Em có thể
trốn tránh, dối lừa những con người mình chống đối; nhưng em sẽ không
trốn tránh những người cùng trong một hoàn cảnh hoạn nạn chung của cả
đất nước và dân tộc.
- Và em đã xúi dục bọn học sinh, chôn hàng đống“hom” mì vào một cái hố?
- Cũng chính là em, thưa thầy!
- Ôi trời. Một thằng học trò mà tôi đãthương yêu, bây giờ nó phản tôi ở cuối đường cùng… mạt tận! Đi ra… đi ra…
- Em xin lỗi thầy, khi nghe thầy nói câu cuối cùng này.
…
…
Giáo Dụ, càng lúc càng quá đáng! Ông cho tập hợp hơn ba trăm học sinh
vào cái Hội trường to lớn làm những động tác: chạy nhổm, chạy bật sức,
chạy đường dài và nhảy cao bằng thực hành trong một cái Hội trường bỏ
túi. Bọn nữ sinh thơ ngây, cứ cúi đầu xuống mà thao tác hành động! Giáo
Dụ hả hê nhìn. Tuấn vừa bước vào lớp, ông quơ tay.
- Mày bị đuổi học hai tuần, không được vào!
Tuấn đi ra khỏi Hội trường, nhìn bâng quơ.Anh chợt nhớ. Trước 1975,
bên kia Hội trường, là Chi khu hành chánh quận, nơi đó có Pháo binh hàng
ngày thường bắn đại bác lên núi, nơi CS thường trú ẩn. Anh đã từng chui
qua rào kẽm như một thắc mắc và háo hức tuổi trẻ. Tuấn từng nhìn thấy
có những lon đồ hộp, hoặc lon bia dùng để báo động giả bọn học sinh:
đừng vào đây, để lượm những túi bọc đạn, trong đó có chứa nhiều viên
thuốc gây nổ – gọi là thuốc đạn – mà bọn con nít thường vấn vào những
bao bạc thuốc lá để đốt nó, bay lên kêu xì xi và tỏa khói khắp nơi. Anh
mỉm cười khoái chí.
…
…
Đêm đó, kho đạn của chính quyền VNCH cũ còn sót lại nổ vang như pháo tết.
Cả cái quận lỵ Diên Khánh người người hoảng loạn, cứ tưởng bọn “Ngụy” trở lại, như CS từng làm!
…
…
Tuấn và thằng Đại lén vào Hội trường, nơi giáo Dụ, thường dụ bọn học
sinh vào thực tập, để nhìn cho đã con mắt với bọn nữ sinh ngu muội tình
Thầy, Trò bị gạt nham nhở.
Cả hai, đập vỡ trên 50 cái bóng “đèn tiếp” màu trắng một cách hả hê.
… Sắp sửa thi kỳ hai tam cá nguyệt, Tuấn và thằng Đại chẳng biết đang
theo học cái gì, chương trình gì… vì cả hai hầu như thất học, lo đàn
đúm ca hát nhạc vàng đồi trụy, làm thơ than khóc cho cuộc đời học sinh
hơn là học…
Những Hạt Ươm Hư vô tội và có tội, trườn lên ánh mặt trời, một màu đỏ của máu!
Những Hạt Ươm Hư vô tội và có tội, trườn lên ánh mặt trời, một màu đỏ của máu!