“...cái
mũ kim cô Mác – Lê đang bị kẻ thù của dân tộc lợi dụng để lôi kéo “Đảng
ta” ngày càng xa dân tộc, để đẩy dân tộc vào con đường nô lệ cho bọn
cộng sản Đại Hán xâm lược… Thì gỡ bỏ cái mũ kim cô Mác Lê lại là con
đường thoát khỏi sự lệ thuộc của đất nước này...”
Dân nghĩ gì qua thái độ của Đảng đối phó với phản ứng của Dân trước hành động xâm lược của bọn cộng sản Đại Hán?
Dân
thì không nghĩ được sâu xa như các nhà lý luận của Đảng. Tôi xin ghi
lại vài ý nghĩ mộc mạc của Dân để các nhà lãnh đạo của Đảng suy xét.
-
Dân thấy Đảng huy động bộ máy chuyên chính của Đảng giải tán các cuộc
biểu tình của Dân chống bọn cộng sản Đại Hán xâm lược. Dân hiểu: Đảng
không muốn Dân chống xâm lược Trung Cộng.
- Dân
thấy Đảng bắt giam những người biểu tình chống cộng sản Đại Hán xâm
lược vào Trại Phục hồi Nhân phẩm Lộc Hà. Dân hiểu: Đảng xem những người
chống Trung Cộng là bọn mất nhân phẩm.
-
Dân thấy, cơ quan ngôn luận của Đảng nói, những người đi biểu tình là
bị các thế lực thù địch xúi giục. Ngược lại, Dân thấy, những người đi
tiên phong trong các cuộc biểu tình là những người luôn hô vang những
khẩu hiệu yêu nước. Dân hiểu: Đảng xem những người yêu nước là thế lực
thù địch.
-
Dân nghe, cán bộ của Đảng cầm loa giải thích trên đường phố, rằng biểu
tình làm ảnh hưởng đến đường lối đối ngoại của Đảng. Dân không hiểu:
Mỗi khi đối mặt với các sự kiện trọng đại, Đảng đều họp để có quyết định
tập thể, không họp Ban chấp hành Trung ương thì họp Bộ Chính trị, không
họp Bộ Chính trị thì cũng họp Ban bí thư hoặc chí ít là Thường trực Ban
Bí thư. Vậy mà, suốt từ Nghị quyết Trung ương lần thứ 9 về đường lối
đối ngoại chống xét lại hồi thập niên 1960 đến nay, đã qua nửa thế kỷ
Dân chưa thấy một hội nghị nào của Đảng bàn về đường lối đối ngoại của
Đảng. Vậy thì cái gọi là đường lối đối ngoại của Đảng là do ai chủ
trương và chỉ đạo?
-
Dân chỉ đọc thấy trên báo chí lề phải của Đảng loan tin, các “đồng
chí” bên Trung Cộng khuyên “Đảng ta” đừng để vấn đề Biển Đông làm tổn
hại quan hệ hai đảng, đừng để các “Thế lực thù địch” chia rẽ tình đoàn
kết của hai đảng.
Qua những sự kiện như vậy, Dân ngày càng mất lòng tin vào Đảng.
Qua
tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông đại chúng, Dân chỉ nhìn
thấy một cái Đảng nào đó rất anh dũng mơ hồ trong quá khứ xa xăm. Còn
cái Đảng hôm nay chỉ toàn thấy báo đài nói về tham nhũng, nói về các nhà
lãnh đạo của Đảng ăn đút lót những khoản tiền khổng lồ từ tiền thuế của
Dân, từ tiền nước ngoài viện trợ cho Dân… Đến khi tòa án nước ngoài đã
xử dân của họ cầm tiền đi đút lót cán bộ của “Đảng ta”, hơn nữa họ vạch
mặt chỉ tên rõ từng “đồng chí, từ những thống đốc này, đến các quan chức
nọ của … “Đảng ta”, hết “đồng chí X” lại đến “đồng chí Y”, và “đồng chí
Z”, đều là đảng viên của “Đảng ta” cả, mà “Đảng ta” vẫn không xử. Chính
những báo chí lề phải này của Đảng đã như những… “thế lực thù địch”
suốt ngày ra rả xúi giục Dân nhìn Đảng với con mắt ngày càng xa lánh.
Đến
khi thấy viết tiêu cực nhiều quá bất lợi, Dân thấy hình như ở đâu đó
chỉ đạo hạn chế việc viết lách về những chuyện tiêu cực, thì phóng viên
của Đảng lại chuyển qua viết về … cướp-giết-hiếp… Dân lại hỏi: Vì sao mà
dưới sự lãnh đạo của Đảng, đạo đức của xã hội cứ xuống cấp nhiều thế?
Thế là phóng viên của Đảng xoay qua viết các bài hướng dẫn các trò… thư
giãn, nào là “cắt tóc chân dài cho các quý ông”, “mát-xa nam từ A đến Z
cho các quý bà”, nào là uống “cà phê giường”, “ngủ trưa ôm”, “tẩm quất
oral sex”, vân vân và vân vân.
Dân
thấy các vị lãnh đạo của Đảng nói đúng, ngay cả các “đồng chí” Tập Cận
Bình, Chu Dung Cơ bên nước cộng sản Đại Hán cũng nói đúng, rằng, những
sự kiện ấy đang là nguy cơ dẫn tới sụp đổ Đảng Cộng sản. Không biết các
vị lãnh đạo của “Đảng ta” đã “quán triệt” hết ý kiến chỉ đạo của các
“Tập Bí thư” và “Chu lão đồng chí” hay chưa?
Hố
ngăn cách giữa Đảng và Dân ngày càng xa, ngày càng bị khoét sâu. Cái
bài hát “Đảng Lao Động ViệtNam, đảng của công nông và muôn lớp người lao
động …” mà dân chúng say sưa hát từ năm 1951, đã vĩnh viễn lùi vào lịch
sử…, bởi vì Đảng đang làm những việc để khoét ngày càng sâu cái hố ngăn
cách ấy.
Tôi không hiểu các nhà lãnh đạo của Đảng có đủ tỉnh táo để nhận ra sự thật này không?
*
Tôi
tin rằng, trong Bộ Chính trị, và nhất là, trong Ban Chấp hành Trung
ương vẫn còn nhiều người mang trong tim lòng yêu nước thương nòi.
Trong
một lần đàm đạo với một sĩ quan cấp tướng đang tại vị, và là đương kim
ủy viên trung ương của Đảng, khi nghe tôi nói đến sự lo ngại các nhà
lãnh đạo của chúng ta quá mềm yếu, thì vị tướng đã nói với tôi bằng một
giọng quả quyết: “Tôi đảm bảo với bác rằng, nếu bọn Trung Quốc xâm lược,
thì dứt khoát quân đội sẽ đánh… và đánh thắng”…
Tôi
có đủ cơ sở để tin lời vị tướng này. Nhưng bọn cộng sản Đại Hán hiện
nay lại rất gian manh xảo quyệt. Chúng dùng thủ đoạn “chiến tranh nhân
dân” của Mao Trạch Đông. Chúng tuyên bố không dùng vũ lực… Chúng vừa cho
hàng chục ngàn tàu dân sự ào ào tràn xuống Biển Đông, vừa trắng trợn
khiêu khích các nước ven Thái Bình Dương nổ súng, và chúng chờ cơ hội để
“cào cái … mặt” đểu cáng của chúng và la làng ăn vạ. Một tư cách Chí
Phèo như vậy đang vỗ ngực là kẻ sẽ thống trị thế giới? Bằng cách đó, rất
có thể chúng sẽ vô hiệu hóa quyết tâm bảo vệ Tổ Quốc của quân đội
ViệtNam. Dân đang hỏi: Đảng có đối sách nào chưa? Hay là vẫn im lặng?
Hình
như Đảng vẫn cứ loay hoay với cái mũ kim cô ý thức hệ “đồng chí tốt”, …
“Lý tưởng tương thông” bên nách bọn ranh ma quỷ quái Đại Hán cộng sản…
Tôi tin rằng sẽ đến ngày các nhà lãnh đạo của Đảng sẽ nhận ra cái tâm
địa độc ác của các “đồng chí” … “của mình”, và quyết tâm vứt bỏ cái mũ
kim cô ý thức hệ cộng sản mà bọn cộng sản Đại Hán đang xiết ngày càng
chặt trên đầu các vị lãnh đạo Đảng này, làm cho Đảng này rất sợ bị chúng
quy chụp cho tội “phản bội chủ nghĩa Mác – Lê Nin”.
Một
số vị lãnh đạo thường vin vào lời nói của Cụ Hồ vào năm 1921: “Chí có
chủ nghĩa Lê Nin mới giúp cho công cuộc giải phóng dân tộc thắng lợi
hoàn toàn”. Từ đấy đến nay đã non một thế kỷ, biết bao đất nước giành
độc lập đâu có cần “trang bị” bằng chủ nghĩa Lê Nin. Với nước ta hiện
nay, ngược lại, cái mũ kim cô Mác Lê đang làm cho Đảng của Việt Namngày
càng bị trói buộc vào với quân xâm lược và ngày càng đi ngược lại ý chí
và quyền lợi của Dân.
Heraclit,
triết gia thời Hy Lạp cổ đại nói “Người ta không thể tắm hai lần trên
cùng một dòng sông”… Nếu như năm 1921, Cụ Hồ đã tắm trên dòng sông “Chủ
nghĩa Lê Nin đã giúp Cụ tìm ra con đường giải phóng dân tộc”, thì cái
dòng sông ấy đã qua gần một thế kỷ rồi. Chúng ta có thể thắp hương thưa
lại với Cụ Hồ mà không hề lo Cụ quở trách: Ngày nay, cái mũ kim cô Mác –
Lê đang bị kẻ thù của dân tộc lợi dụng để lôi kéo “Đảng ta” ngày càng
xa dân tộc, để đẩy dân tộc vào con đường nô lệ cho bọn cộng sản Đại Hán
xâm lược… Thì gỡ bỏ cái mũ kim cô Mác Lê lại là con đường thoát khỏi sự
lệ thuộc của đất nước này.
Vả
lại, trong bài viết trên Bauxite Viet Nam tuần trước, tôi đã viện dẫn
Cụ Hồ rằng, tuy không nói trắng ra, nhưng Bản Di chúc thảo năm 1965 của
Cụ Hồ cũng đã không còn nói đến “Điều mong muốn cuối cùng” là “Xây dựng
nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa” nữa.
Một
giai thoại lưu truyền trong dân nghe cũng lạ tai. Trong một lần ông Lý
Quang Diệu đến thăm Việt Nam, khi được một vị lãnh đạo Việt Nam phỏng
vấn “Cảm tưởng của Ngài thế nào khi đi trên đường phố Hà Nội”, thì ông
Lý Quang Diệu đã trả lời không cần suy nghĩ: “Tôi có hai cảm tường: Cảm
tưởng thứ nhất, tôi kinh ngạc vì sự phát triển của Hà Nội…”. Vị lãnh đạo
của ta hởi lòng hởi dạ… Nhưng rồi ông tiếp: “… Cảm tưởng thứ hai, …”,
vị lãnh đạo của ta hồi hộp nín thở, … “tôi thật mừng và thở dài nhẹ
nhõm, … khi nhận ra, là du kích cộng sản Mã Lai của ông Tổng Bí thư Trần
Bình đã không giành được chính quyền hồi năm 1945 trên đất nước của
chúng tôi”.
Nếu
giai thoại này không phải là sự thật, thì cũng là một thứ truyện dân
gian truyền miệng để các nhà lãnh đạo tham khảo về thái độ của Dân với
Đảng hiện nay.
Vũ Cao Đàm
Nguồn: boxitvn.net
Nguồn: boxitvn.net