Bùi Thị Minh Hằng tự nhận những gì mình viết ra là thơ con cóc nên khi giới thiệu những bài thơ cô viết trong trại Thanh Hà, tôi không mong các bạn đọc được những bài thơ hay nhưng những gì Minh Hằng viết ra đầy cảm xúc. Qua đó, ta hiểu thêm về ý chí, nghị lực và tâm hồn của người phụ nữ đặc biệt này.
Những vần thơ con cóc – Viết ra khi muốn khóc
.
Nhớ Phương Bích
Ở trong tù mới nhớ
Món nợ với bạn già
Dòng đời xô đẩy quá
Nợ nần mà lãng quên
Mong bạn mình thứ lỗi
Quên là quên làm sao
Vật chất có vay trả
Tình nghĩa ai cho vay
Mà suốt đời thiếu nợ
Những vần thơ con cóc – Viết ra khi muốn khóc
.
Nhớ Phương Bích
Ở trong tù mới nhớ
Món nợ với bạn già
Dòng đời xô đẩy quá
Nợ nần mà lãng quên
Mong bạn mình thứ lỗi
Quên là quên làm sao
Vật chất có vay trả
Tình nghĩa ai cho vay
Mà suốt đời thiếu nợ
Thanh Hà tháng 2-2012
Nhận quà
Nhận quà bác Chu Hảo
Lòng xúc động nghẹn ngào
Ráng nhủ lỏng kiên định
Hạnh phúc là đấu tranh
Bao tiền nhân phía trước
Bao đồng đội sau lưng
Ta nhất định một lòng
Đặt niềm tin chính nghĩa.
Viên thuốc thêm sức mạnh
Để ta thêm quyết tâm
Tình đời sâu rộng lắm
Phải đứng lên đáp đền
18-3-2012
Tiếng gọi bạn bạn giữa màn sương Tam Đảo
Chiều tam đảo sương buông
Chim nháo nhác gọi bầy về tổ
Các bạn cùng con vể mình tôi ở lại đây
Tiếng gọi vang xa ngăn cách bởi cảnh tù
Ai đó cứ “Hằng ơi” gọi mãi
Tôi rướn người muốn gào lên đáp lại
Nhưng sao nghẹn lại trong lòng
Tiếng gọi ngoài kia cứ thúc sâu vào lồng ngực
Ấm ức nghẹn ngào rồi òa vỡ trong tôi
Trở về căn phòng giam
Tôi bước vội vàng lên song cửa
Hướng mắt phía con đường mòn dẫn về xã hội
Thổn thức đáp lời bạn tôi gọi xa xa
“Chim xa rừng thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm ai ơi”
Xót lòng nghe bạn gọi tôi
Tiếng kêu xé ruột mong tôi đáp lời
Trong tù ngăn cách cảnh đời
Tiếng lòng đành đoạn ngắn dài riêng ta
Nhớ những lần bạn bè đồng đội lên thăm – tháng 2-2012
Thèm cơm
Tặng anh chị Thụy – Lân
Hơn 3 tháng rồi không một hạt cơm
Em thèm lắm một bữa cơm xã hội
Không phải thèm cơm với cao lương mỹ vị
Cũng không màng bữa cơm tủi nhục trong tù
Mà thèm khát chỉ bữa cơm đạm bạc
Ấm cúng sum vầy em phụ chị bưng mâm
Bao món ngon đơn sơ qua bàn tay chi nấu
Bao chèn rượu nồng say anh rót từ vò
Bao đồng đội cùng bạn bè bằng hữu
Gọi điện rũ nhau về anh chị ăn cơm
Ôi những bữa cơm đạm bạc quây quần
Mà thấm đẫm tình sâu nghĩa nặng
Em đi tù qua bao ngày tháng
Không phãi thèm vì không có cơm ăn
Ở trong này ngày hai bữa đổ cơm đi
Nhưng thèm lắm một bữa cơm sum họp
Nhớ những ngày nghe gọi nhau í ới
“Đang ở đâu về anh chị ăn cơm”!
Nhớ những bữa cơm nhà anh chị Thụy – Lân
Điên trong cơ sở Thanh Hà
Sống giữa những kẻ coi thường pháp luật
Người tôn thờ luật pháp muốn hóa điên
Ta muốn móc tim gan đặt lên bàn công lý
Cho những kẻ coi thường pháp lý phải nhận ra
Luật pháp chúng vùi chôn – luật rừng đem sử dụng
Giết niềm tin vùi dập chí đấu tranh
Không! Không thể! Không bao giờ có thể
Thà đói nghèo chứ không chịu bất công
Bài học đầu tiên khi ta vào cơ sở
Ai dạy cho ta “không được sống quỳ”
Ai dạy cho ta: tự tôn – tự trọng?
Giờ đây sao chỉ thấy “giáo điều”?
Tự trọng- tự tôn làm người ta phải có
Danh dự cuộc đời không chấp nhận oan sai
Hãy nhìn đây dù tù đầy chèn ép
Hãy nhìn đây dù thân xác hao gầy
Hãy nhìn đây dù đầu rơi máu chảy
Ta không bao giờ chịu nhục- chịu oan
Chính nghĩa tự tôn pháp luật phải bảo tồn
Nhân ái yêu thương tình người ta kính trọng
Nhưng ta quyết không thứ tha dù một kẻ
Mang tâm địa bạo tàn, bỉ ổi xấu xa
Dẫu có phải hy sinh ta cũng quyết
Không bao giờ thỏa hiệp với tà quyền
Sống chính nghĩa dẫu chết cho chính nghĩa
Ta ngẫng cao đầu kiêu hãnh một kiếp người
Nở nụ cươi mỉa mai giữa bốn bề “điên loạn”
Trại Thanh Hà
BÙI THỊ MINH HẰNG