Lại một công hàm ngoại giao, lại những tiết lộ muộn mằn của các nhà
chức trách cấp cao thú nhận với công dân về những sự kiện liên quan đến
toàn dân và sự sống còn của quốc gia, khi sự đã rồi? Những thất bại liên
tiếp lặp lại của một chính sách ngoan cố, qua nhiều biểu hiện, đã chứng
tỏ là phản quốc! Mọi sự cho thấy cứ như Bắc Kinh trong chính sách của
họ, chuyển từ món gặm nhấm sang lối xe lăn nghiền nát, đã có tay trong
của họ trong ruột Việt Nam, ở cấp cao nhất của ĐCSVN, đặng có thể, như
bọn mật thám trong một cuộc thẩm vấn, chơi trò hết mềm lại rắn, giả bộ
bất bình để càng dễ nhét liều thuốc đắng vào họng nạn nhân và kiềm chế
những người phẫn nộ.Tôi vừa đọc được trên một trang web ý kiến của độc
giả, thoạt trông có vẻ chẳng có gì quan trọng, nhưng đặt trong ngữ cảnh
này không khiến tôi ngạc nhiên. Ý kiến ấy như sau:
3h35′: Độc giả Hoàng Việt Thắng cho biết: “Tôi
vừa điện thoại và nghe người bà con ở Bình Sơn, Quảng Ngãi, nói ngư dân
ra khơi được biên phòng và chính quyền địa phương ‘căn dặn’ là cần để ý,
nếu thấy tàu Trung Quốc (không nói rõ là tàu dân hay tàu chính phủ) thì
cố gắng ‘tránh voi chẳng xấu mặt nào’. Nghe xong, tôi có cảm giác ngư
dân ta bị chính các cơ quan chức năng của Việt Nam coi như những tên ăn
trộm khi họ đánh bắt trên lãnh hải của ta, còn kẻ ăn cướp đã được chính
quyền trao cho vị thế người chủ”.
Quả đúng là như vậy đấy, cảm nhận chung được chia sẻ rộng rãi trong chiều sâu nhất của nhân dân ViệtNam!
Mặc xác các cuộc đấu đá nội bộ vì quyền lực của các nhà lãnh đạo Đảng
Cộng sản Việt Nam. Ta đã quá biết trái núi đẻ ra một con chuột nhắt,
như cách nói của một người bạn. Điều khủng khiếp là không một người lãnh
đạo nào của Đảng Cộng sản ViệtNam, tuyệt đối không một người nào, trong
giai đoạn khủng hoảng nghiêm trọng của cuộc leo thang ngày càng ráo
riết của Trung Quốc, đã lên tiếng một cách rõ ràng chống hành động đó.
Và nhất là không một người nào chủ trương những biện pháp cụ thể đế ngăn
chặn, để “quốc tế hóa” hành động đó, kiên quyết đưa nó lên diễn đàn
quốc tế. Hoàn toàn ngược lại! Vào lúc Bắc Kinh tung ra hộ chiếu “đường
lưỡi bò”ngạo nghễ và sĩ nhục, vào lúc các nhà cầm quyền Hải Nam thông
báo từ đầu tháng giêng 2013 sẽ tiến hành đơn phương kiểm soát tất cả tàu
thuyền “nước ngoài” “xâm nhập” khu vực “đường lưỡi bò”, đương nhiên
trước hết là nhằm vào Việt Nam, vào lúc lại xảy ra vụ tấn công mới của
các tàu giả danh đánh cá đối với tàu Bình Minh 02… thì những người tự
giành riêng cho mình quyền bảo vệ đất nước làm gì?
Họ tiếp các đoàn đại biểu cấp cao Trung Quốc và chúc tụng nhau. Không
còn là ngoại giao. Chỉ là những pha của cùng một một trò hề bi thảm ấy!
Những khúc đoạn ác mộng đối với mọi công dân sáng suốt yêu nước mình.
Bộ trưởng Quốc phòng tiếp đoàn đại biểu cấp cao Trung Quốc và ca ngợi
sự hợp tác mẫu mực giữa Bắc Kinh và Hà Nội: «Bộ trưởng khẳng định Việt
Nam luôn coi trọng quan hệ hữu nghị, đoàn kết truyền thống, đối tác hợp
tác chiến lược toàn diện với Trung Quốc theo phương châm 16 chữ và tinh
thần bốn tốt… Bộ trưởng khẳng định chính sách quốc phòng hòa bình, tự vệ
của Việt Nam là Việt Nam… không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc
sử dụng lãnh thổ của mình để chống lại nước khác». Cứ như là ta đang nằm
mơ: Trung Quốc chẳng phải là một nước ngoài ư? Chẳng phải nó đang tự
phong cho mình quyền thiết lập các căn cứ quân sự tại Hoàng Sa và Trường
Sa, thuộc chủ quyền và quyền tài phán của ViệtNam? Những lời nói của
ông Bộ trưởng Quốc phòng là nói về phòng thủ QUỐC GIA của ViệtNamhay của
Trung Quốc? Trò hề bi thảm!
Tổng bí thư ĐCSVN tiếp đoàn đại biểu cấp cao của Đảng Trung Quốc và
ca ngợi sự hợp tác toàn diện và mẫu mực của hai đảng anh em, là đảm bảo
cho tình hữu nghị và chủ nghĩa xã hội. «Về quan hệ Việt-Trung, Tổng
Bí thư Nguyễn Phú Trọng nhấn mạnh rằng quan hệ hai Đảng, hai nước do Chủ
tịch Hồ Chí Minh, Chủ tịch Mao Trạch Đông và các thế hệ lãnh đạo hai
Đảng, hai nước dày công vun đắp, nay đã trở thành quan hệ đối tác hợp
tác chiến lược toàn diện… Hai bên cũng đã trao đổi ý kiến về những biện
pháp tăng cường quan hệ song phương giữa hai Đảng, hai nước Việt
Nam-Trung Quốc trong thời gian tới». Rõ ràng trao đổi này là có lợi… nhưng … lại một lần nữa, chỉ lợi cho đồng chí Tàu. Trò hề bi thảm!
Thủ tướng tiếp Bộ trưởng công an Bắc Kinh: «Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
đánh giá cao sự phối hợp, hợp tác chặt chẽ giữa Bộ Công an hai nước
trong thời gian qua, nhất là phối hợp trong phòng chống tội phạm ở khu
vực biên giới Việt Nam-Trung Quốc». Ngài nói “biên giới” ư? Biên giới
nào vậy? Lãnh thổ toàn vẹn của không gian biển chăng? Không biết. Vùng
đặc quyền kinh tế chăng? Không biết. Bộ trưởng công an của một chế độ
ăn cắp, bất hợp pháp, bàn tay còn nóng hổi trong túi người ta, đã được
đón tiếp như là đối tác cứu rỗi bởi người đại diện của đất nước bị ăn
cắp: lại thêm một trò của ngài Thủ tướng dường như đã quên bẵng tuyên bố
trang trọng và vang dội của chính ông ta trước Quốc hội chưa đầy một
năm trước… Trò hề bi thảm! Dù sao đi nữa các sự kiện đầy tính ác mộng
được báo chí chính thống trưng lên hàng đầu đó chẳng hề kích thích được
chút hành động kháng cự nào! Mọi sự đều tốt đẹp mà, hỡi các công dân yêu
quý! Chúng tôi toan liệu tất. Đừng lo.
Mọi sự diễn ra cứ như là chẳng phải trông cậy vào những người lãnh
đạo ấy để bảo vệ đất nước. Chính sách chung nhất quán mà họ áp đặt một
cách đồng bộ, bất chấp những vòng vo và những mâu thuẫn nội tại thứ yếu
của chúng, là một chính sách từ bỏ chủ quyền quốc gia, cúi đầu trước xâm
lược của Trung Quốc và đàn áp sự kháng cự của nhân dân. Nó gây thảm họa
cho hiện tại và tương lai của ViệtNamvốn chủ yếu sẽ được quyết định
trên biển.
Chẳng cần phải chờ đợi gì thêm nữa: Bắc Kinh sẽ tiếp tục, sẽ tăng
tốc. Đấy là điều đã dược báo. Là điều chắc chắn! Bắc Kinh sẽ gây đổ máu,
máu ViệtNam: đấy là điều đã được ghi đậm ngay trong bản chất chính sách
của họ. Và cái đám ca sĩ giọng nam cao người Việt hót vang tình hữu
nghị bất diệt giữa hai đảng “cộng sản”, những “4 tốt” với lại “16 chữ
vàng”, những ông vua về thái độ “mũ ni che tai” và những nhà vô địch về
im lặng đồng lõa sẽ đừng hòng mà còn chùi sạch tay: tên tuổi của bọn
chúng, của gia đình chúng sẽ mãi mãi được khắc ghi vào những trang đen
tối nhất của lịch sử Viêt Nam. Về thời gian rất gần với những trang vinh
quang mà họ đã từng có thể góp tay viết nên, còn về phần mình nhân dân
ViệtNam không bao giờ quên. Hơn bao giờ hết đối với mỗi người Việt Nam
xứng đáng mang danh xưng đó, danh dự lúc này là nói không với cái chính
sách tự vẫn kia và nói có với các kiến nghị, các cuộc biểu tình, các
cuộc xuống đường, bất chấp đàn áp. Ở Hà Nội, ở Sài Gòn, ở Huế, khắp từ
Bắc đến Nam đất nước, khắp mọi nơi ở Việt Nam. Hãy hành động thật đông
đảo, thật tự nguyện kỹ luật và kiên định, không để cho bọn khiêu khích
đủ loại gây sự, để chứng tỏ với Bắc Kinh và với những người bạn của Việt
Nam ở châu Á, ở Trung Quốc, ở Nhật Bản, ở Philippines, ở Ấn Độ, và trên
toàn thế giới rằng dân tộc việt Nam không cúi đầu, không chấp nhận điều
không thể chấp nhận, không muốn, mãi mãi không muốn một nền hòa bình
Trung Hoa. Như Chủ tịch Trương Tấn Sang đã nói về đấu tranh chống tham
nhũng, có thể bỏ tù vài ba người nhưng không thể bỏ tù hàng ngàn, hàng
vạn, hàng triệu công dân hòa bình!
Từ nay không có gì có thể cứu được nước Việt Nam và nhân dân của nó
ngoài cuộc kháng cự đối mặt với mối hiểm nguy ngày càng tăng, tức thì
mất biển, mất đảo, mất nước. Phải tiến hành cuộc kháng cự ấy ngay bây
giờ, và liên tục, nhất thiết không thể tránh, cùng với những người lãnh
đạo hay không có họ, điều ấy thùy thuộc ở họ. Đây là vấn đề sống còn.
Andre Menras Hồ Cương Quyết
Nguyên Ngọc dịch.
Bản Việt ngữ Bauxite