Hàng loạt các vụ cháy xe cá nhân từ miền Bắc trải dài tới miền Nam
đang là đề tài của những câu chuyện tai nạn bí ẩn ở Việt Nam.
Tin về các vụ cháy, có thể thấy là được báo chí mô tả và gần như van
nài, kêu gào các cơ quan có trách nhiệm vào cuộc. Cái chết của một thai
phụ và trẻ em, cùng vô số thiệt hại của cải, từ các công dân Việt Nam
dường như cuối cùng đã được “vào cuộc”, bởi một vài đáp trả của cơ quan
điều tra, các nhà sản xuất xe, cung cấp nhiên liệu.
Nhợt nhạt, dè chừng và cuối cùng là đầy màu sắc buông chối trách
nhiệm, đó là những gì mà người ta có thể cảm nhận được từ các bản tin,
phỏng vấn… phản hồi. Chuyện lẽ ra chỉ là cuộc điều tra đơn giản, mạnh mẽ
để có được một kết luận hoàn hảo, nay lại tiếp tục gieo thêm nhiều nghi
vấn trong dân chúng.
Trong khi đó, hầu hết các phát biểu trên các mạng xã hội tiếng Việt
đều đặt vấn đề về trách nhiệm của phía cung cấp nhiên liệu có thể đã có
tạp chất đã tạo ra thảm cảnh. Và nói rõ hơn, nghi vấn rất lớn đang lan
rộng là xăng có pha tạp chất được nhập từ Trung Quốc.
Cũng vì vậy, khi có câu trả lời nhanh chóng và bảo toàn từ một nhân
vật của Cục đo lường chất lượng vào cuối năm 2011, sự phản ứng của các
dân cư mạng cũng mãnh liệt không kém lửa bùng lên từ những chiếc xe bị
cháy.
Nhiều hiệu xe, dòng sản xuất, nhiều loại động cơ… đang là nạn nhân
của các vụ cháy, nên từ phương pháp loại trừ, có thể nói hoàn toàn không
phải do sai lầm kỹ thuật của một nhà sản xuất. Vậy thì phải từ một phía
khác.
Phía khác là phía nào? Thật là không đúng khi làm chuyện “dạy” các cơ
quan điều tra ở Việt Nam đi tìm thủ phạm, nhưng từ câu chuyện này, có
thể nhìn thấy rằng một khi lửa đã lan đến nhà của công dân, mà những
người đang có trách nhiệm – đang sống từ tiền thuế của nhân dân, hoặc
kinh doanh từ những đồng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân – lại rất
khoan thai và thích cao giọng những tuyên bố thay cho sự thật cuối cùng,
thì khó trách người dân không thể không lên tiếng.
Khi người dân mắc nạn ngay trên đất nước của mình, nếu những người
đang làm quan trên không biết lo toan, không biết xao xuyến suy tư, thì
ai sẽ làm chuyện ấy? Không biết từ lúc nào, miệng nhà quan Việt Nam đã
có thói quen nói lớn để phủ lên sự thật, tuyên bố để trấn áp nội dung
chính, thay cho một kết quả công chính, thay cho sự suy tư tử tế về đồng
bào của mình.
Trong một bài báo mô tả, có một cô gái chỉ còn biết khóc, bất lực
nhìn chiếc xe đang bị cháy của mình. Có lẽ cô gái ấy còn khóc cho nỗi cô
đơn và oan nghiệt sẽ chìm sâu của mình. Đáp án “không lỗi do ai” được
chia trong bàn tiệc an toàn của nhiều quan chức, vẫn đang là một ví dụ
rất cụ thể cho công thức phổ biến từ một thời đại hệ thống hành chính –
cầm quyền che chắn cho nhau trước các sự cố. Nỗi đau và mất mát sẽ mãi
thuộc về nhân dân trong sự vô cảm của kẻ có quyền.
Đó là những ông kẹ, thế lực, và chuyên nói bằng quyền hạn và sự vô
trách nhiệm, đang mọc ra như một loại ký sinh trùng ghê tởm, sống bám
vào sự phát triển của đất nước này, rút rỉa năng lượng niềm tin của nhân
dân.
Những vụ cháy xe, để lòi ra những gương mặt kẹ, và họ chỉ là một phần
nhỏ trên đất nước này.
T.K.